Ba kiếp yêu em
Chương 147 : Một con người rất khác.
Phụ Thân!
Tiểu Lân!
Mẫu thân ơi Phụ Thân ơi sao vậy?
Thấy Trần Vinh Thế lặng đi với chỗ tàn chén rơi vãi lung tung, bàn tay ứa máu:
Mẫu Thân!
Tiểu Lân ngoan đừng vào nhé!
Trần gia!
Người sao vậy?
Tay người đang chảy máu kìa.
Người đâu!
Người đâu mau gọi thầy lang đi:
Không cần đâu!
Trần Gia! Người bị làm sao vậy?
Cứ cố gặng hỏi, nhưng nó chỉ càng khiến Trần Vinh Thế thêm giận hơn, nắm chặt tay hơn, máu càng ứa ra không ngừng:
Mau! Mau đi đi!
Không! Ta không thể để ….Trần gia như vậy?
Không! Ta nói không mà!
Yên đi! Ngồi yên đi!
Tự dưng hét lớn lên, trước giờ Tâm nhi chưa bao giờ như vậy, thái độ này của cô khiến Trần Vinh Thế rụt lại, ngồi im không nói được gì.
***
Thầy lang! Trần gia không sao chứ?
Dạ thưa phu nhân, vết thương chỉ ngoài thôi không đáng ngại đâu, nhưng cần phải giữ gìn cho tốt, không được cử động mạnh:
Đa tạ thầy!
Người đâu mau cầm thuốc đi sắc, tiễn thầy lang đi.
Dạ!
Xin cáo lui!
Không tiễn!
***
Phu nhân! Thuốc đã được rồi!
Được rồi hãy để ở đấy đi!
Dạ!
Trần gia!
Trần gia!
Người mau dậy uống thuốc đi!
Uống thuốc!
Phải rồi!
Không ta không uống!
Biết Trần Vinh Thế sẽ nói vậy nhưng Tâm nhi vẫn bưng chén thuốc lại thổi:
Nào! Uống đi!
Trần Vinh Thế vẫn ngang ngược:
Nào! Trần gia người đâu phải là Lân nhi phải không, Lân nhi cũng không sợ uống thuốc đâu.
Nào!
Trước những lời nói đó Trần Vinh Thế đành miễn cưỡng uống thuốc:
Phải vậy mới là Trần gia chứ!
Tâm nhi khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Xong rồi! Người ngủ đi, ngủ dậy sẽ tốt hơn thôi.
Tâm nhi định rời đi, nhưng Trần Vinh Thế sao vậy, anh bống nắm lấy tay cô:
Đừng đi mà!
Ở lại với ta đi!
Trần gia người sao vậy?
Kéo tay Tâm nhi lại áp vào mặt, nằm dựa đầu vào lòng Tâm nhi:
Hãy ở lại với ta cho đến khi ta ngủ.
Trần gia!
Coi như ta xin nàng đó được không?
Được! Được!
Trần gia mau ngủ đi!
Nhắm mắt lại, tay vẫn siết chặt tay Tâm nhi, Tâm nhi bỗng nhận ra rằng, nhận ra một con người hoàn toàn khác so với những gì mà có thấy hắn, một người ngạo mạn, ngông cuồng, hung dữ, mà hôm nay lại thành một con thú con yếu ớt, cô đơn cần người bảo vệ, đúng là một con người khác lạ.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
36 chương
88 chương
46 chương