Ba kiếp yêu em

Chương 137 : Ranh giới.

Soạt! Soạt! Tiếng của những người tiều phu đi vào trong rừng đốn củi. Này đi mau lên đi! Trời sắp mưa lớn rồi! Ừ! Mau lên. A Phú! Mau lên đi! Rào Rào! Một cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống. Mau lên mưa rồi! Chạy thật nhanh! Ớ! Soạt! Soạt! Này! Chuyện gì vậy? A Phú vấp phải cái gì đó khi cúi xuống nhìn: Á! Cậu nhóc hét lớn! Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Có người chết, có người chết! *** Mau lên! Cậu ta còn sống. Mau lên! Mau lên! Không ! Không! Không đâu! Hét lớn rồi tỉnh dậy: Cô sao vậy? Cả người ướt đẫm mồ hôi, thờ gấp: Sao vậy? Tiểu thư! Sao vậy? Ta vừa mơ, mơ thấy ác mộng. Tiểu thư! Ta mơ thấy Vinh Thành huynh đã bị rơi xuống vực, huynh ấy chết rồi! Không đâu! Chỉ mơ thôi! Mơ thôi! Cố gắng trấn tĩnh Đình Đình. *** Thầy lang! Công tử đó làm sao rồi? Vết thương không sâu nhưng… Nhưng sao hả? Tất cả bây giờ phải phụ thuộc vào công tử đó. Đa tạ thầy lang. Cha! Sao cha lại cứu huynh ấy, huynh ấy với chúng ta đâu có quen. A Phú! Con trai à, chúng ta là người, mà đã là người thì không được thấy người chết mà không cứu, hiểu không con trai. Vâng thưa cha! Ngoan lắm, con hãy mau mang khăn ấm trườm cho huynh ấy đi! Dạ! Vinh Thành vẫn đang miên man, bất tỉnh, hơi thở thoi thóp, dường như anh đang đứng ở ranh giới , ranh giới của sự sống và cái chết.