Ba kiếp yêu em

Chương 133 : Thân thế!

Tam gia! Chuyện của chúng ta chàng định làm gì đây? Hồng Liên nàng hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ đưa nàng ra, chúng ta sẽ sống thật vui vẻ. Tam gia! Hông Liên khẽ dựa đầu vào lòng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mềm thơm thơm của Hồng Liên: Nàng không hối hận chứ? Chuyện gì? Vì nàng chọn theo ta! Suỵt! Đừng nói vậy? Thiếp tin chàng, mãi mãi là vậy? Hông Liên! Hai người dựa đầu vào nhau . Xoảng! Bốp! Đồ tiện nhân! Nói đi cái thai này là của ai! Nhị gia! Bốp! Á! Nhị phu nhân! Chuẩn bị sanh rồi! Sanh rồi! Công tử! Là một vị công tử! Thằng nhỏ kháu quá! Trông kìa! Tam thúc, thúc của con kìa! Tam gia! Người mau lại bế tiểu công tử đi! Không cần đâu! *** Bốp! Là đệ sao? Đệ dám làm vậy với ta sao? Nhị ca! Đệ! Đừng gọi ta là nhị ca, ta không có người đệ như đệ! Nhị ca! Hãy giúp đệ đi, đệ không thể sống mà không có Hồng Liên. Không thể! Người đâu mau đem con ả tiện nhân đó đem xử cho ta! Nhị ca! Đệ xin huynh, xin huynh đừng làm vậy? Mau! Dạ! Hồng Liên! Tam Gia! Hồn liên! Không! Giật mình tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi: Hồng Liên là ta đã hại nàng, là do ta. Không biết khi nào nước mắt ông lão giàn giụa, đã lâu lắm rồi ông không mơ giấc mơ này vậy mà lại, xoay qua nhìn lại thấy Vinh Thành , đang ngủ thấy cái chăn rơi xuống, ông lão bước xuống giường nhặt lên đắp cho Vinh Thành, thấy người cậu ướt đẫm mồ hôi, đang lẩm bẩm gì đó: Nhị ca! Nhị ca! Huynh ơi! Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con mà! Mẹ ơi! Đừng sợ! Đừng sợ chỉ là mơ thôi! Ông lão cố an ủi, kéo cái chăn đắp cho Vinh Thành. Hồng Liên! Khẽ thở dài. Hồng Liên! Nếu con chúng ta còn sống chắc cũng tuấn tú như vị công tử này, chính trực, tốt bụng giống như em vậy. Ngủ đi! Ngủ đi! Vỗ nhẹ vai Vinh Thành rồi về phòng ngủ, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. *** Đình Đình đã thức dậy từ sớm, cô kể từ hôm đó vẫn ở nhà ông thầy lang, ông thầy lang đó là một người tốt bụng, đã ra tay cứu sống cô rồi lại cho cô ở lại, cảm kích tấm lòng này của ông, Đình Đình quyết định ra ngoài mua chút đồ về nhà. Đi trên đường có rất nhiều người qua lại, tiếng ồn ào, cười nói rồi cả tiếng xe ngựa qua lại, mọi thứ rất náo nhiệt. Mua đồ xong đang trên đường về, đang đi chầm chậm vào nhà: Đình Đình! Tiếng gọi từ phía sau: Vinh Thành! Sao huynh lại đến đây? *** Huynh uống trà đi! Nhìn Vinh Thành có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, Đình Đình tỏ vẻ lo lắng: Vinh Thành! Huynh sao vậy? Huynh uống rượu phải không? Rít lên một hơi rồi đứng bên ngoài cửa sổ: Vinh Thành! Đình Đình! Ta cảm thấy cô lỗi lắm! Sao huynh lại như vậy? Đình Đình! Ghì chặt tay vào tay Đình Đình: Vinh Thành! Đừng như vậy mà vì huynh không làm gì được đâu. Đình Đình! Xoay người đấm mạnh vào cửa: Vinh Thành! Huynh không thể làm trái với nhị ca huynh. Đình Đình! Đừng bận tâm muội! Đình Đình! Huynh hãy mau về phủ đi! Mặc dù không lỡ nhưng vẫn đành phải rời đi. *** Tam gia đã về! Tránh ra! Tam gia! Kít! Vinh Thành! Chàng đã về! Nằm dài trên giường: Chàng sao vậy? Nằm im không nói gì: Vinh Thành! Không nằm ở dài ở đó, Vinh Thành vội vùng dậy đi ra ngoài. Vinh Thành! Chàng đi đâu vậy? Vinh Thành! Nhị ca! Nhị ca! Gào lớn từ cửa chính đến cửa phòng của Trần Vinh Thế. Trần gia! Dùng trà. Lân nhi lại đây đi! Chúng ta còn đi học chữ. Lân nhi ngoan lắm! Nhị ca! Vinh Thành làm gì vậy? Tam gia! Cạch! Xông cửa vào trong phòng rất mạnh: Tam gia! Vinh Thành! Có chuyện gì vậy Tam đệ! Chạy vào túm cổ Trần Vinh Thế: Nhị ca! Sao huynh lại làm vậy? Chuyện gì? Buông ra đi! Vinh Thành! Nhị ca! Huynh đừng giả vờ nữa, chuyện của Đình Đình huynh nói gì đi! Đình… Trần tiểu thư thì có liên quan tới ta. Huynh! Hay lắm! Bụp! Vung tay mạnh một cái cái ấm trà văng xuống: Choang! Ôi trời ơi! Đệ làm gì vậy? Vinh Thành chàng làm gì vậy? Mau đưa nó về đi! Không! Đệ không về! Mau lên! Nhị ca! Trả lời đệ đi! Nhị ca!