Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Chương 9
Đêm khuya, Tống Vãn Ca đang ôm Nguyệt Vãn Trần còn đang say trong mộng đẹp thì bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc. Bên ngoài không biết đang xảy ra chuyện gì, tiếng la hét, tiếng kêu cứu, tiếng vó ngựa, có cả tiếng kim loại chạm vào nhau, từng tiếng từng tiếng truyền vào tai làm người ta phải hoảng sợ.
Tống Vãn Ca nhanh chóng mặc quần áo, sau đó kéo chăn đắp kỹ cho Nguyệt Vãn Trần, chuẩn bị đi xem tình hình bên ngoài. Vừa bước xuống giường thì nghe thấy giọng nói trong veo non nớt của Nguyệt Vãn Trần vang lên phía sau, dường như mang theo ít sợ hãi.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Đừng để Trần nhi lại một mình. “
"Trần nhi, ngoan, tỷ tỷ sẽ không bỏ rơi đệ đâu. “ Tống Vãn Ca xoay người ôm nó vào lòng, giọng dịu dàng an ủi nó. “Nghe lời tỷ, đệ ngủ trước đi, tỷ ra bên ngoài xem có chuyện gì rồi lập tức về với đệ, ngoan nhé!”
"Tỷ tỷ, vậy tỷ về nhanh chút, Trần nhi chờ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, cho dù tách ra một lát nó cũng không muốn.
"Ừ, Trần nhi ngoan lắm, tỷ tỷ sẽ về nhanh thôi. “ Còn đang nói, Hoàng hậu vẻ mặt vô cùng hoảng hốt đột nhiên xông vào. Mái tóc rối tung, trang phục cũng không chỉnh tề, hoàn toàn không có phong phạm đoan trang hiền thục mẫu nghi thường ngày.
"Mẫu hậu, xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Vãn Ca thấy dáng vẻ của bà, tinh thần không khỏi kinh sợ.
"Ca nhi, đại họa rồi, con mau dẫn Trần nhi nhân đêm khuya chạy trốn đi! Nhanh, thời gian không còn nhiều nữa! Không cần lấy cái gì cả, các con chỉ cần trốn đi, chạy càng xa càng tốt!” Hoàng hậu đã không còn kịp rồi! “Cái gì cũng đừng lấy, các con chỉ cần trốn đi, thoát được càng xa càng tốt!" Hoàng hậu nhanh chóng giúp Nguyệt Vãn Trần mặc quần áo, sau đó ôm nó, ra hiệu cho Tống Vãn Ca đi theo bà.
"Mẫu hậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người kinh hoảng như vậy?” Tống Vãn Ca ngạc nhiên nhìn Hoàng hậu, đáy lòng dâng lên cảm giác bất an mạnh mẽ.
"Ca Nhi, ba mươi vạn quân Long Đằng đêm khuya bất ngờ đột kích, giờ đã đến cửa thành rồi. Phụ hoàng con đã triệu tập cấm vệ quân trong cung, đến cửa thành liều chết trấn thủ. “ Hoàng hậu vừa đi vừa vội vàng nói, “Tất cả cấm vệ quân trong cung nhiều nhất chỉ năm vạn, làm sao cản được ba mươi vạn quân Long Đằng quốc? Tuyết Lân quốc chúng ta sợ là đã diệt vong rồi, đã sớm nghĩ đến ngày này nhưng không ngờ là xảy ra nhanh như vậy. “ Nói xong, Hoàng hậu nặng trĩu, cam chịu thở dài một tiếng.
Nghe vậy, Tống Vãn Ca lập tức ngẩn cả người.
Mất nước?
Không! Tương lai Tuyết Lân quốc là của Trần nhi! Nàng vừa mới quyết tâm giúp Trần nhi đoạt thiên hạ, bình định đất nước, làm sao trong chốc lát đại quân nước láng giềng đã đến chân thành rồi?
Nàng không muốn làm công chúa mất nước! Nàng cũng không cam lòng để Trần nhi thành Thái tử mất nước!
Nhưng, nàng nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?
"Trần nhi, đến đây tỷ tỷ ôm!" Tống Vãn Ca ôm lấy Nguyệt Vãn Trần từ trong lòng Hoàng hậu, áp sát vào người mình, lo sợ nó sẽ đột nhiên biến mất.
"Tỷ tỷ, Trần nhi sợ!" Hai tay Nguyệt Vãn Trần cũng ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, vùi đầu vào sâu trong ngực nàng. Mặc dù nó không hiểu rõ chuyện đang xảy ra nhưng nó có thể cảm nhận được sự sợ hãi, hỗn loạn và nghiêm trọng của tỷ tỷ và mẫu hậu.
"Ca nhi, đừng sững sờ nữa! Cấm vệ quân của phụ hoàng con không chống cự được bao lâu đâu, nếu không nhanh trốn đi sẽ không kịp nữa!” Hoàng hậu quát một tiếng, kéo cánh tay Tống Vãn Ca chạy nhanh ra ngoài điện.
Tống Vãn Ca biết vận số Tuyết Lân quốc đã hết, không còn cách cứu vãn, do đó bảo vệ tính mạng lúc này là quan trọng nhất. Về phần ngôi vị Hoàng đế của Trần nhi, còn nhiều thời gian, sau này sẽ tính toán lại. Nghĩ vậy, bước chân càng nhanh hơn, chạy theo sát Hoàng hậu.
Chạy ra khỏi Khuynh Thành điện, đập vào mắt Hoàng hậu và Tống Vãn Ca là tình cảnh hoảng loạn vô cùng. Cả hòang cung nhiều chỗ đã bùng lửa, khói đen ngút trời, tỳ nữ và thái giám kinh sợ, chạy loạn khắp nơi, tiếng kêu chói tai quanh quẩn trong thâm cung, hoàng cung Tuyết Lân quốc như chiến trường địa ngục.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?" Hoàng hậu tiện tay túm lấy một cung nữ đang xông ra ngoài, giọng run run hỏi.
Cung nữ sửng sốt, ngẩng đầu thấy là hoàng hậu, cuống quít quỳ xuống hành lễ, giọng nói cũng run run trả lời: "Hoàng hậu nương nương, nghe người khác nói, quân địch đã công hãm cửa thành rồi, còn...còn giết chết Hoàng thượng…quân địch đã bao vây cả hoàng cung, đám lửa này là do bọn họ phóng…”.
"Cái gì? Hoàng thượng đã chết rồi?" Hoàng hậu nghe vậy, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.
"Mẫu hậu, lúc này đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi nhanh đi!" Tống Vãn Ca một tay ôm Nguyệt Vãn Trần, tay kia đỡ lấy hoàng hậu hư nhược, vừa nói vừa kéo bà ra cửa cung. Nàng dường như cảm nhận được hơi thở chết chóc đang lướt đến gần các nàng.
Càng chạy về phía trước, bước chân càng khó khăn. Băng qua hậu cung, khi đến trước điện, các nàng bị một biển lửa cản lại. Tống Vãn Ca đang tìm cách vượt qua thì một tiếng ‘ầm’ vang lên, một thanh xà ngang ầm ầm đổ sụp, nàng hoảng hốt lui ra sau.
"Mẫu hậu, cung điện chốc nữa sẽ sụp đổ, chúng ta nếu không qua nhanh sẽ không đi được nữa. “ Tống Vãn Ca hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Hoàng hậu đã hồi phục tinh thần.
Hoàng hậu gật đầu, lướt mắt nhìn xung quanh, đúng lúc đó phát hiện một thùng nước trên khoảng sân trống giữa điện. Vì vậy nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, thấm ướt nước sau đó khoác lên người Tống Vãn Ca.
"Ca nhi, con đi trước đi, mẫu hậu sẽ theo sau. “ Hoàng hậu dứt lời vội đẩy Tống Vãn Ca một cái.
Tống Vãn Ca cũng không nghĩ nhiều, ôm sát Nguyệt Vãn Trần vào lòng, chạy vội đến cửa điện. Chân trước vừa ra khỏi cửa điện thì chợt nhớ Hoàng hậu vẫn chưa ra.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu!" Tống Vãn Ca nhìn lửa cháy hừng hực hét lớn, lúc này mới phát hiện, Hoàng hậu đã suy tính cùng Tuyết Lân quốc sống chết.
"Tỷ tỷ, phụ hoàng và mẫu hậu đã rời khỏi chúng ta phải không?” Đôi mắt sáng của Nguyệt Vãn Trần dâng đầy nước mắt, chớp nhẹ một cái đã có một giọt nước lớn trào ra, nhưng nó vẫn hiểu chuyện, gắng chịu đựng chứ không khóc.
"Trần nhi ngoan, không khóc, không có phụ hoàng và mẫu hậu, Trần nhi còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Trần nhi!” Tống Vãn Ca chua xót, ôm chặt nó vào lòng. Sau này, chỉ còn hai người sống nương tựa vào nhau.
"Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần cúi đầu kêu một tiếng, thân thể nhỏ kề sát Tống Vãn Ca, tìm kiếm hơi ấm và sự an tâm.
"Trần nhi đừng sợ, tỷ tỷ mang đệ chạy trốn. “ Tống Vãn Ca xoa đầu nó, lập tức chạy theo hướng Hoàng hậu đã chỉ nàng.
Đi đến bức tường phía bắc cung điện, Tống Vãn Ca buông Nguyệt Vãn Trần trong lòng ra, đem đống cỏ dại ở góc tường dời qua một bên. Quả nhiên như lời Hoàng hậu nói, ở đây có một cái hang, vừa đủ để nàng bò qua.
Tống Vãn Ca vui mừng cười, nghĩ thầm cuối cùng cũng có hi vọng chạy thoát rồi.
"Trần nhi, đến đây, tỷ tỷ bò qua trước, đệ đi theo phía sau, biết không?” Tống Vãn Ca nhe giọng nói, thấy Nguyệt Vãn Trần gật đầu mới gập người bò dọc theo hang ra ngoài cung.
Vất vả bò ra ngoài, chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị tiếng cười đùa ồn ào làm bất ngở, sửng người tại chỗ.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
11 chương
9 chương
4 chương
5 chương
144 chương
26 chương
62 chương