Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!
Chương 60 : Ngoại truyện: đám cưới của ai?
Một tháng sau đó:
Bình minh ở biển thật đẹp và mơ mộng. Những làn mây rực hồng bay lơ lửng như đang cùng chung vui với hạnh phúc của một đôi trai gái sắp làm vợ chồng. Đứng bên cửa sổ của tầng ba khu biệt thự Nha Trang, một cô gái trong bộ đồ cô dâu đang trầm tư suy nghĩ nhìn ra phía biển. Bốn năm đã trôi qua một cách nhanh chóng mà không đợi tuổi xuân. Năm nay cô đã 28 rồi.
-Này Thanh Hà con xuống chuẩn bị đến khu vực làm lễ nào.
-Dạ thưa dì.
Nghe tiếng nói Thanh Hà nhẹ nhàng quay lại để đi xuống lễ đường. Đeo cho mình chiếc vòng cổ mà mẹ cô đã đeo trong ngày cưới, Thanh Hà nhìn lại mình trong gương như nhìn thấy mẹ mình trước đó.
Chạm tay lên khuôn mặt cũng là lúc giọt nước mắt trên khóe mi cô rơi xuống:-Mẹ à, con gái mẹ đi lấy chồng rồi đây. Ở trên thiên đường ba mẹ có nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của ba mẹ không. Dù không được gặp người đàn ông sắp làm chồng con để phê duyệt nhưng ba mẹ nhất định phải chúc phúc co con đấy nhé!!
"Cạch " tiếng cửa phòng vang lên cũng là lúc hai bóng dáng bước vào.
-Này, Thanh Hà sao lại khóc thế kia, có biết khóc bây giờ mặt mè sẽ như con quỷ không, thôi nín đi, tí nữa muốn khóc cũng không ai cấm vì khi đó nó lấy mình làm vợ rồi xấu hay đẹp cũng phải chấp nhận.
Thùy Linh vừa nói vừa đến bên cạnh dặm lại phấn cho Thanh Hà.
-Sắp làm mẹ đến nơi rồi mà vẫn còn xì teen như trẻ con nhỉ. Thanh Hà mỉm cười trước cái thái độ của cô bạn Thùy Linh. Sau bốn năm thì cuối cùng gia đình họ cũng có tin vui. Đáng lí ra Hoàng Phong không cho cô đến vì bụng của cô đã to và sắp đến ngày sinh. Nhưng do sự cố chấp và nhất quyết, Hoàng Phong đành nhắm mắt chào thua mà chở cô đi.
Điểm lại xong cho Thanh Hà , Thùy Linh mới nhận ra sự khác biệt trong con mắt của Quỳnh Thư:
-Này Thư, sao thế,mà bao giờ mới cho tụi tôi ăn cỗ đây.
-Không biết nhưng sau hai người.
-Này, bà biết bà bao nhiêu tuổi rồi không, 28 rồi đấy, sắp thành bà cụ non rồi nên nhanh chóng mà lấy chồng đi. Hay là hai đứa lại cãi nhau chuyện gì?
Chống hai ngón tay vào nhau Quỳnh Thư lảng đôi mắt ra chỗ khác:-Có chuyện gì đâu? Mà thôi nhanh lên sắp làm lễ rồi. Nói rồi Quỳnh Thư bước trước ra ngoài với bao tâm trạng hỗn độn. Thật ra là vừa tối hôm qua cô và Quốc tranh luận với nhau về vấn đề gà hay trứng có trước. Với những lí luận sắc bén Quốc :gà có trước vì gà đẻ ra trứng thì Quỳnh Thư đã phản biện lại: Không có trứng thì làm sao gà nở ra mà đẻ tiếp quả mới. Cứ như vậy,hai người cứ nhau qua cái nhau lại hai bên không ai chịu ai nên cả hai đã dỗi nhau mà không nhìn mặt.
***
Hoàng Dương lịch lãm trong bộ vest đen cài hoa ở ngực. Thật sự trong lòng anh đang rất hồi hộp chờ cô dâu của mình. Thanh Hà không còn là một cô gái lạnh lùng với mái tóc tom boy mà thay vào đó là mái tóc dài dịu dàng nhưng vẫn còn đầy cá tính. Đang cười thầm với những suy nghĩ trong đầu thì anh bị một cái phát vai làm cho giật mình.
-Quốc,cậu định giết tôi trong chính hôn lễ của tôi đấy hả?
-Không em chỉ là muốn anh tỉnh lại hộ em cái cô dâu sắp vào rồi kìa.-Quốc nhăn răng cười trừ trước khuôn mặt đỏ ửng khi bị phát hiện ăn vụng kia.
Ngượng ngùng Hoàng Dương đột nhiên đánh trống lảng sang chuyện của anh:-Mà cậu với Thư thế nào rồi, định bao giờ nối tiếp bước chân anh.
-Em chưa biết, chắc bây giờ cô ấy đang giận em lắm.
-Này em, chỗ thân tình anh mới nói: Trong cuộc sống người phụ vất vả hơn người đàn ông rất nhiều, họ phải đi làm ở công ti rồi lại chăm lo gia đình nhà cửa.Vậy nên khi chọn chồng họ sẽ chọn những anh chàng mà họ có thể tin tưởng để bảo vệ họ qua các giông tố của cuộc đời. Dù đúng dù sai em hãy nên làm hòa với cô ấy đi.
Nghe Dương nói đôi mắt Quốc bỗng trầm lại. Đút tay vào túi, anh lấy ra chiếc nhẫn mà anh đã chọ để cầu hôn cô. Có lẽ anh đã quá trẻ con rồi ,nhất định anh sẽ là người bảo vệ cô đi qua các giống tố tiếp theo.
***
Tám giờ đã điểm cũng là lúc thánh đường vang lên bài hát quen thuộc. Mọi nghi thức đều được tiến hành và bây giờ là đến phần cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.
Mọi chuyện sẽ không có gì khi Quốc và Thư không làm phù dâu phù rể. Nhưng...
Đứng ở phía sau chú rể đang làm lễ, thế mà Quốc cứ liếc mắt sang phía Quỳnh Thư mà gọi nhỏ:- Thư ơi, anh bảo.
Nghe thấy tiếng gọi cô lườm mắt đáp lại:
-Trật tự đi, có gì nói chuyện sau.
Nhưng có vẻ Quốc vẫn cứng đầu lắm , nghe cảnh cáo thế rồi mà vẫn quay sang gọi một lần nữa khiến cô nổi điên và hét to.
-Anh im đi.
Sau tiếng quát , cả một hội trường bỗng đồng thanh "ồ" lên một nhịp. Kể cả cô dâu chú rể đang trao nhẫn cho nhau thế mà cũng quay lại xem tình hình. Với gương mặt cười trừ tỏ vẻ thứ lỗi của Thư thì mọi người lại tiếp tục quay lại quá trình làm lễ của buổi tiệc này. Nhưng sự đời lắm bất ngờ khi một lần nữa Quốc quay mặt sang. Tuy anh chưa nói câu gì nhưng Quỳnh Thư đã nổi điên lên và hét một lần nữa:- Anh thôi đi.
Lần này quá rõ rồi, cả hội trường ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn vào hai gương mặt phù dâu phù rể. Từ một nhân vật phụ với sự cố gắng bật hết công suất cổ hongjt hì giờ đây họ đã được thăng chức thành nhân vật chính mà không trá qua bất kì cuộc casting hay kiểm tra gì. Thôi thì đâm lao thì phải theo lao. Thấy vậy Quỳnh Thư không ngại ngùng mà nói tiếp.
-Quốc nghe cho rõ đây,có chuyện gì thì tí nữa nói, ai cho phép anh làm hỏng đám cưới bạn tôi thế này ( ủa ai phá hỏng ý nhỉ?).
-Quỳnh Thư em nghe anh giải thích. Nói rồi Quốc nhẹ nhàng tiến lại gần cô, cầm bàn tay cô và quỳ xuống anh nói:-Anh biết chúng ta có một bức tường tuổi tác ngăn cản. Nhưng Thư ơi, tuổi tác sẽ quan trọng gì khi chúng ta sẽ ở bên nhau. Tất cả những gì anh làm cho em từ trước đến giờ cũng chỉ nhằm tạo cho chúng ta những kỉ niệm đẹp. Em biết không,tình cảm anh dành cho em nhiều lắm, chỉ một đêm hôm qua không nói chuyện với em thôi mà lòng anh bứt rứt không yên. Anh xin lỗi vì đã làm cho em buồn, hãy tha thứ cho anh và làm vợ anh nhé!!!
Thế là Quốc rút chiếc nhẫn từ trong chiếc áo vest của mình, mở nắp chiếc hộp ra anh. Thấy Thư vẫn im lặng nhìn anh, mọi người bắt đầu vây xúm lại và bắt đầu hò hét ủng hộ:-Đồng ý đi, Thư ơi, đồng ý đi Thư ơi.
Mỉm cười cùng với giọt nước mắt hạnh phúc Thư gật đầu và đưa bàn tay lấy chiếc nhẫn trọng hộp ra cho anh.Thấy vậy, anh liền cầm lấy chiếc nhẫn mà đeo liền cho cô.
Đặt cho cô một nụ hôn như thể chứng minh tình yêu, anh ôm cô vào lòng trước sự tán thành và chúc mừng của mọi người.
Bước xuống chỗ hai người Thanh Hà và Hoàng Dương chúc mừng cho đôi bạn trẻ của mình cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc.
Chủ động cầm tay Quốc Quỳnh Thư kéo tay Quốc dẫn đầu đội chạy ra sân của nhà thờ. Tiếp đó là Mỹ Kim, Thanh Hằng ,vợ chồng Thanh Hà và cuối cùng là Thùy Linh đang nhẹ nhàng đi sau dưới sự dìu đi của Hoàng Phong.
-Bây giờ tôi ném hoa nhé!! 1, 2, 3..đón nào.
Quỳnh Thư quay mặt lại với phía mọi người. Giơ đôi tay theo nhịp điệu cô ném bó tươi trên tay mình.
-Bụp. Theo phản xạ tự nhiên Mỹ thấy bó hoa có chiều hướng bay vào mặt mình thế là cô đón lấy. Cầm bó hoa trên tay mà cô vẫn ngơ ngác không hiểu gì?
-Mỹ Kim chị chờ cỗ của em đó...Tạm biệt mọi người.
-Tạm biệt.
Nói rồi Quỳnh Thư và Quốc trèo lên chiếc xe hoa của cô dâu chú rể và đi mất tăm , sau tiếng xe chỉ để lại lời hẹn gặp lại của đôi uyên ương vẫn còn văng vẳng.
Hoàng Dương dắt tay Thanh Hà nhìn theo chiếc xe vừa qua với vẻ mặt ngạc nhiên:-Anh nhớ không lầm đây là đám cưới của tụi mình mà...chiếc xe...
Nhún vai, Thanh Hà mỉm cười nhìn Hoàng Dương tỏ vẻ không hiểu.
***
Bám tay vào cái lan can bên mình,Thùy Linh mặt trắng bệch đứng từ đằng xa mà la:-Ối làng nước ơi tôi sắp đẻ rồi cứu tôi với.
Nghe tiếng nói, nhanh như cắt Hoàng Phong bỏ hết thức ăn mà chạy đến bên cô. Bao nhiêu xung quanh cũng tiến đến xem như thế nào.
-Chết đi giúp nó thôi anh. Thanh Hà nhanh tay kéo tay Hoàng Dương đến chỗ xem cô bạn thân của mình. Còn anh thì đầu bứt tai tỏ vẻ khó chịu:-Mẹ ơi là mẹ, sao mẹ lại cho con cưới vào cái ngày quái quỷ thế này, giờ hoàng đạo mà như thế này à...
-Anh ơi! nhanh lên vác nó vào bệnh viện đi...
-Anh biết rồi... Hoàng Dương nhăn mặt khóc trong lòng thầm mong đừng có thêm chuyện gì xảy ra nữa.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
14 chương
84 chương
71 chương
12 chương