Tuy rằng Lương Trản cảm thấy rất tiếc nếu Kỷ Đồng Quang từ bỏ cơ hội này, nhưng cô cũng biết rằng đưa ra quyết định thế nào là do Kỷ Đồng Quang.
Anh thậm chí còn không nói với ba mẹ, thì rõ ràng là đang thực sự do dự.
Lương Trản không biết rốt cuộc là anh đang do dự vì điều gì, cô cũng đã nghĩ tới việc có nên hỏi hay không, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi.
Mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi khác nhau, Kỷ Đồng Quang muốn làm thế nào là việc của anh, người ngoài cuộc tham gia quá nhiều vừa chẳng giải quyết được gì lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau đó, Kỷ Đồng Quang đưa ra quyết định vào lúc nào, Lương Trản vẫn không hề hay biết, nói chung là đợi đến khi anh nói với cô rằng anh chuẩn bị ra nước ngoài thì mùa thu ngắn ngủi của thành phố S cũng đã trôi qua.
Khi đó, hai người họ vẫn đang giả vờ là một cặp đôi trước mặt ba mẹ đôi bên, anh phải ra nước ngoài, nên mối quan hệ này cũng cần được đưa ra để hai gia đình cùng bàn bạc.
Lương Trản nghĩ, thay vì để ba mẹ phải vất vả, khó xử hay lo lắng về việc này thì tốt nhất là hai người họ nên tự giải quyết với nhau.
Tất nhiên giải pháp tốt nhất chính là “Chia tay”.
Kỷ Đồng Quang qua tháng mười mới nộp đơn đăng ký, nên chỉ có thể nhập học vào mùa thu năm thứ hai.
Cũng may là anh không phải nghỉ việc ngay lập tức, nên cứ từ từ đợi cũng chẳng sao.
Trong khoảng thời gian đó, Lương Trản rất ít khi liên lạc với anh, tuy nhiên sau khi đơn đăng ký của anh có kết quả, hai người vẫn hẹn nhau ăn cơm.
“Trước khi rời đi, hình như vị cấp trên của cấp trên kia lại kéo anh ấy tham gia vào một dự án lớn khác.” Lương Trản nằm trên ghế sofa, cố gắng nhớ lại những sự kiện năm đó: “Nếu nhớ không lầm thì dự án lớn đó hầu hết đều là do một mình anh ấy làm, hoàn toàn có thể được tính cho mình anh ấy, nên sau khi dự án hoàn thành, vị Kỹ sư Vương kia đã đem việc đó thông báo cho Giáo sư bên phía MIT.”
“Whoaaa, vị cấp trên này vì muốn tiến cử anh ấy quả thật đã rất cố gắng nhỉ.” Thẩm Tử Ngôn một mặt cảm thấy xúc động, mặt khác lại thấy dựa vào năng lực của Kỷ Đồng Quang có thể đạt được trình độ này cũng là điều dễ hiểu.
Suy nghĩ của Lương Trản cũng không khác cô ấy là bao.
“Đúng vậy, đó là lý do tại sao tớ mới nghĩ anh ấy không về nước nữa.” Lương Trản khoát tay: “Hiện thực chứng minh, tớ chẳng hề đoán sai.”
Nghe vậy, Thẩm Tử Ngôn lập tức đứng dậy liếc cô hai cái, sau đó đột nhiên lại tiếp tục buôn chuyện, hỏi: “Vậy hiện tại anh ấy không về nữa, cậu có cảm thấy tiếc không?”
Lương Trản không hiểu: “Tớ tiếc cái gì cơ chứ?”
Bất luận thế nào, thì Kỷ Đồng Quang cũng có thể được coi là bạn của cô, còn là một người bạn không tồi.
Thấy tiền đồ của bạn mình rộng mở thì sao lại thấy tiếc được chứ?
Thấy vẻ mặt của cô, Thẩm Tử Ngôn biết rằng cô hoàn toàn không hiểu mấu chốt trong câu hỏi của mình, nên chép miệng một cái, nói: “Ý của tớ là lẽ nào bây giờ cậu không bị sắc đẹp làm cho mê muội nữa à?”
Lương Trản: “…”
Thẩm Tử Ngôn: “Hay là ‘kỹ thuật’ của anh ấy không tốt, chỉ có mỗi sắc đẹp?”
“……Bạn ơi là bạn, tớ khuyên cậu nên bơn bớt lại một chút thì hơn!” Lương Trản có chút hối hận khi nói sự thật với cái cô nhóc này.
“Trời ơi, người không chịu nổi được sự cám dỗ, rồi đưa người ta lên giường cũng đâu phải là tớ, tại sao tớ lại phải kiềm chế?” Thẩm Tử Ngôn đúng lý hợp tình nói: “Hơn nữa, tớ tò mò một chút thì đã làm sao?”
Lương Trản từ chối trả lời câu hỏi kiểu này, dứt khoát cầm chiếc gối ném qua, nói: “Được rồi đó, nếu cậu muốn ngủ ở đây thì mau đi tắm rửa đi, nếu không ngủ thì nhớ đợi cửa giúp tớ.”
Cô đã về lâu như vậy, mà bên giao hàng vẫn chưa giao đồ ăn tới.
Thẩm Tử Ngôn cười hì hì, nói rằng cô ấy đã biết câu trả lời rồi.
“Nếu anh ấy thực sự ‘kém cỏi’ thì cậu đã phỉ báng từ lâu rồi, chứ không phải úp mở che đậy, kiếm cớ đổi chủ đề như bây giờ.”
Lương Trản: “…”
Có một cô bạn thân quen biết nhiều năm, lại quá hiểu mình thế này, nhiều lúc cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì.
Đếm đó, Thẩm Tử Ngôn ngủ lại nhà Lương Trản.
Khi cả hai nằm đắp mặt nạ trên cùng một chiếc giường, đột nhiên cô ấy thốt lên một tiếng: “Kỷ Đồng Quang đăng Weibo rồi này!”
Lương Trản: “Cái gì thế? Chẳng lẽ cậu còn theo dõi anh ấy?”
Thẩm Tử Ngôn xua tay: “Vậy thì anh ấy sẽ bị tớ dọa chạy mất, tớ chắc chắn phải âm thầm lẳng lặng để ý thôi.”
Lương Trản nhất thời không nói nên lời, lại hỏi: “Anh ấy đăng gì thế?”
Thẩm Tử Ngôn đưa điện thoại của mình cho cô xem.
Đập vào mắt cô là bức ảnh chụp toàn cảnh căn hộ một phòng ngủ được chụp từ cửa, không quá lớn nhưng được bài trí rất ngăn nắp, giống như nơi anh đã sống khi ở trong nước.
Phía trên bức ảnh là một dòng trạng thái đơn giản: “Chuẩn bị chuyển nhà.”
Lương Trản ngẫm nghĩ, lúc này anh sắp tốt nghiệp, lại nhận được lời đề nghị hợp tác, nên có lẽ vì thế mà phải chuyển nhà.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, cho nên sau khi xem qua, cô lập tức trả lại điện thoại cho Thẩm Tử Ngôn, nhân tiện nhắc nhở cô bạn mình một câu: “Cậu phải cẩn thận một chút, đừng có tay nhanh hơn não ấn like bài đăng như của anti fan lần trước đó.”
Thẩm Tử Ngôn cam đoan: “Đừng coi thường tớ vậy chứ, tại sao tớ có thể chết hai lần trên một dòng sông được!”
Lương Trản lại nhắc nhở: “Sau khi tớ mua căn nhà này, cậu phải tới đến lần thứ tư mới nhớ rõ nó nằm ở toà nào.”
Thẩm Tử Ngôn: “???”
Sau đó cả hai từ mặt nhau một hồi lâu.
Sáng hôm sau, Lương Trản đem theo tinh thần sảng khoái đi làm, vốn dĩ tâm trạng cô đang rất tốt, nhưng kết quả là khi vừa đến công ty, nhân viên quầy lễ tân lại nói với cô rằng người bạn mà cô giới thiệu lần trước hôm nay có hẹn đến để muốn cô tư vấn chỉnh nha cho anh ta.
“Người bạn nào của tôi? Anh ta họ gì?”
“Là anh Tần.” Nhân viên lễ tân nói.
Lương Trản: “…”
Vẫn chưa xong chuyện với cái con người này cơ à? Nếu có thể, cô rất muốn từ chối cuộc hẹn của người này, nhưng tiếc là không thể.
Cô chỉ đành ngồi yên trong văn phòng làm việc của mình và chờ đợi đến giờ hẹn với anh ta.
Có lẽ đối phương rất khó chấp nhận việc cô cho anh ta vào danh sách đen, nên lần này không chọn thời gian vào giờ nghỉ trưa để cô có thể dễ dàng trốn thoát, thay vào đó anh ta đã đặt hẹn đàng hoàng vào lúc mười giờ.
Mười giờ mười lăm phút, nhân viên lễ tân dẫn người lên lầu.
Lương Trản dừng việc đang làm lại, giương mắt nhìn người vừa tới, không mặn không nhạt nói một câu mời ngồi.
Nói xong không đợi đối phương lên tiếng, cô lại tiếp tục: “Anh Tần lần trước đã lấy cao răng ở chỗ chúng tôi, vì vậy trước khi anh đến, tôi đã tìm đồng nghiệp bên Nha chu để lấy phim chụp răng của anh, khuôn răng của anh rất tốt, chỉ cần chú ý vệ sinh đúng cách là được, hoàn toàn không cần thiết phải chỉnh nha.”
Tần tiên sinh suýt chút nữa không thể ngồi yên: “Đương nhiên tôi đến đây không phải để hỏi về vấn đề chỉnh nha.”
“Ồ, là vậy sao.” Lương Trản bình tĩnh nói: “Vậy giữa chúng ta không có gì để nói rồi, ngoài vấn đề chỉnh nha ra, tôi không thể giúp được gì cho anh.”
“Tôi biết những gì lần trước mình nói có chút kích động.” Anh ta cau mày: “Nhưng nếu như cô có những quan điểm khác, hoặc cảm thấy tôi không đúng thì có thể nói với tôi, chứ đừng có cho tôi vào danh sách đen, dù sao thì chúng ta…”
“Chúng ta cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi.” Lương Trản ngắt lời anh ta: “Nên chẳng có quan hệ thân thiết gì, đúng chứ?”
“Lần đó cô cũng đã đồng ý để tôi đưa về nhà rồi.” Anh ta nói.
Vốn dĩ Lương Trản còn tưởng rằng, ăn một bữa cơm là việc chẳng có gì phải nói, kết quả lúc này khi nghe xong câu nói của anh ta, cô mới phát hiện mình đã đánh giá quá thấp vị đối tượng xem mắt này.
Lúc này, cô không thể nhịn được nữa, trợn trừng mắt nói: “Người từng đưa tôi về nhà đếm không xuể, nếu Tần tiên sinh đã để ý tới việc này như vậy thì tôi sẽ chuyển trả anh tiền xăng xe của tối hôm đó, được chứ?”.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
69 chương
778 chương
66 chương