Đương nhiên là Lương Trản không trả lời câu hỏi này. Nhưng khoảng thời gian gần đây cô gần như đã quen với việc anh tỏ tình mọi lúc mọi nơi, nên cũng không cảm thấy quá xấu hổ. Trong nửa quãng đường còn lại, cô đã đổi chủ đề và hỏi về người đồng nghiệp mà anh đã nhắc tới trước đó, chính là người đã cùng đi khảo sát phong thủy với bên A. Kỷ Đồng Quang trầm mặt hồi lâu rồi nói rằng tám mươi phần trăm dự án mà người đồng nghiệp đó phụ trách sẽ phải dừng lại. “Tại sao? Bên A cảm thấy phong thủy của mảnh đất đó không tốt sao?” Lương Trản tò mò. “Ừm, ông chủ của công ty đó rất để ý tới vấn đề này, nên đã đặc biệt mời một thầy phong thủy từ Hồng kông đến để khảo sát thực tế.” Anh thở dài một hơi: “Đại sư nói nếu làm theo kế hoạch trước đây thì tòa nhà này sẽ động đến thủy mạch.” “Thủy mạch?” Cô cau mày: “Bên dưới có mạch nước ngầm sao?” “Không phải, là một khái niệm trong Phong Thủy.” Anh giải thích theo cách này: “Nếu thực sự nói ra thì vô cùng phức tạp, cũng chẳng thể nào giải thích rõ ràng. Thông thường, bọn anh sẽ hiểu rằng nó ảnh hưởng tới may mắn.” Lương Trản: “…Nghe có vẻ vừa cổ hủ vừa mê tín nhỉ.” Anh cười: “Có chút chút, nhưng đa phần khách hàng của bọn anh đều thà rằng tin vào điều đó còn hơn không, vì vậy khi bọn anh thiết kế công trình cũng luôn phải hiểu biết một chút.” Đối với Lương Trản mà nói thì đây hoàn toàn là một lĩnh vực xa lạ. Đúng lúc cô đang cảm thấy khó xử khi hai người ở cùng nhau trong một không gian hẹp trên ô tô, vì vậy quyết định hỏi thêm vào câu. Kỷ Đồng Quang rất vui vẻ cùng cô trò chuyện, vì vậy anh đã kể cho cô nghe một vài giai thoại về phong thủy mà mình đã từng được nghe khi còn đi học và cả sau khi đã đi làm. “Trong ngành của bọn anh có một câu nói như này: “Thiết kế mà không hiểu về phong thủy thì không phải là kiến trúc sư giỏi.” Anh vừa nói vừa cười: “Đó là phương châm của một người bạn khi còn học đại học của anh.” “Há?” “Cậu ấy vô cùng thích nghiên cứu phong thủy, anh còn nhớ khi đại học S mở thêm khoa Trung Quốc học, thậm chí cậu ấy còn dùng cơ chế kỹ thuật để cọ xát với Dịch Kinh của khoa Trung Quốc học nữa.” Tuy rằng Lương Trản không mấy hiểu biết về khoa Kiến trúc của bọn họ, nhưng ở đại học S mấy năm, cô cũng đã từng nghe đến ngành Kỹ thuật cơ khí, môn này có tỷ lệ đậu dưới 60%. Vì vậy, cô đã rất kinh ngạc: “Anh ấy can đảm thật đó.” Kỷ Đồng Quang gật đầu: “Nếu không phải là giáo sư rất quý cậu ấy thì môn đó có lẽ cậu ấy chết chắc rồi.” Hai người trò chuyện với nhau suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng về tới tầng dưới khu chung cư của Lương Trản. Vốn dĩ anh chỉ định đưa cô tới nhà, nên khi Lương Trản tháo dây an toàn, anh lại dặn dò thêm một câu: “Em nghỉ ngơi sớm một chút nhé.” Không ngờ vừa nghe xong, cô liền dừng lại động tác, quay đầu nhìn anh. “Tối nay anh cũng chưa ăn gì phải không? Vừa hay em lên nhà cũng nấu mì, anh có muốn ăn tạm cùng em không?” Anh chỉ cân nhắc trong vòng nửa giây trước khi đồng ý: “Vậy phải cảm ơn em đã tiết kiệm tiền ăn đêm cho anh rồi.” Lương Trản xua tay: “Không sao, em cũng chỉ có thể chiêu đãi anh gói mì ba tệ mà thôi.” Mì gói của thực là loại đồ ăn rẻ nhất trên kệ siêu thị, nên cô chẳng cần phải tiết kiệm. Nhưng cũng đã bận rộn cả một ngày dài lại chẳng được ăn uống tử tế, cô lên lầu vào bếp nấu nướng, giữa chừng Kỷ Đồng Quang đã bị mùi thơm khơi dậy cơn đói bụng. Mà dường như Lương Trản cũng biết anh đang đói, nên quay đầu nhìn anh đang đứng dựa vào của, mỉm cười nói: “Chờ một lát, em chiên thêm hai quả trứng.” Đập trứng gà bỏ vào chảo nóng, phát ra tiếng xèo xèo. Hơi nóng bốc lên, nhất thời Kỷ Đồng Quang không thể nhìn rõ mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy phía sau gáy cô lộ ra dưới lớp tóc dài hơi rối. Ánh đèn bên ngoài cửa sổ càng lúc càng mờ, đối lập với những gì diễn ra bên trong căn nhà. Anh đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên có chút ảo tưởng hư ảo. Anh hy vọng thời gian có thể mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, hoặc đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc. Thật tiếc là suy nghĩ này chỉ kéo dài vẻn vẹn chưa đầy nửa phút, bởi vì ngay sau đó bữa tối đơn giản của họ đã được chuẩn bị xong xuôi. Kỷ Đồng Quang rất tự giác đi tới bê bát mì và biểu hiện rằng mình không sao khi cô dặn anh cẩn thận kẻo nóng. “Trong tủ lạnh không còn đồ ăn gì khác, nếu không em đã làm thêm một chút.” Sau khi ngồi xuống, cô nói: “Đang còn nóng, mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu.” “Bình thường em không hay nấu ăn à?” Anh hỏi. Lương Trản gật đầu: “Em lười, lại không thích rửa bát, vì vậy hàng ngày đều gọi đồ ăn bên ngoài.” “Chỗ mì này là lần trước A Ngôn đến mua, cô ấy nói cái này ngon hơn mấy loại đặt tiền khác.” Khi Kỷ Đồng Quang nghe cô nhắc tới Thẩm Tử Ngôn thì giọng điệu cũng hào hứng hơn hẳn, vì vậy anh cũng tiện thể hỏi thăm xem hiện tại Thẩm Tử Ngôn đang làm gì. Lương Trản: “…” Cô dừng lại động tác ăn mì, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Không phải anh theo dõi Weibo của A Ngôn à, sao lại không biết hiện tại cô ấy làm gì?” Nghe thấy câu này của cô, Kỷ Đồng Quang không những dừng đũa, mà còn không giữ nổi biểu cảm của mình. Anh sửng sốt: “Sao em lại biết?” Không thể trách tại sao anh lại nghi ngờ như vậy, đúng là mấy năm gần đây Thẩm Tử Ngôn có rất nhiều fans hâm mộ, nhưng dù ở góc độ nào đi chăng nữa, cũng không thể có khả năng đi chú ý tới tài khoản Weibo chẳng có gì đặc sắc của anh, càng không thể đã để ý tới còn nói điều đó với Lương Trản. Mà Lương Trản thấy vẻ mặt của anh như vậy lại càng muốn bật cười. Thành thật mà nói, trong bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thất thố như vậy. Lương Trản: “Chỉ là tình cờ biết thôi.” Kỷ Đồng Quang: “?” Cô tiếp tục: “Khi đó anh đã phản hồi lại một bình luận không mấy hay ho trên Weibo mà còn trả lời nhanh hơn cả cô ấy, nên cô ấy đã để ý tới anh, sau đó vào Weibo của anh xem qua.” Khi cô nhắc đến điều này Kỷ Đồng Quang cũng nhớ ra. Khi đó, thậm chí anh còn chưa về nước, lúc nhìn thấy những lời nhận xét thiếu tôn trọng đó, anh đã trả lời ngay mà chẳng hề suy nghĩ và cũng vì thế mà anh đã nhận được rất nhiều tin nhắn mắng chửi kiểu như “Tôi cần anh lo chuyện bao đồng à?”. Kỷ Đồng Quang có chút ngượng ngùng, không phải vì anh đã làm việc đó, mà là sự thật ngay từ đầu nó đã lọt vào tầm mặt Lương Trản. “Lúc đó anh thực sự rất tức giận.” Anh nói: “Vì vậy mới nhất thời kích động.” “Em đoán được rồi.” Cô chớp chớp mắt: “Nhưng những loại bình luận kiểu đó, có bỏ qua cũng không sao, dây dưa với bọn họ làm gì cho mất công.” Anh lắc đầu: “Không được.” “Anh không nhìn được khi người khác nói em như vậy.” Lương Trản bật cười trước sự nghiêm túc của anh: “Vậy thì đừng nhìn nữa, chẳng lẽ anh lại muốn đánh nhau với mấy người nhàn cư vi bất thiện đó hả?” Anh suy nghĩ một hồi: “Ít ra thì có thể chửi một trận rồi hãy chặn.” Lương Trản: “…” Phải nói thế nào nhỉ, anh có chút ngốc, cũng có chút đáng yêu..