Phần 2 : Sau đó ..........*•♥•*.......... Chương 13 Bộ váy mới khiến Aveline có cảm giác như một nàng công chúa. Lucien đã ra lệnh cho xe ngựa quay trở lại cửa hiệu của phu nhân Foussard chiều hôm đó để đưa cô về nhà, dù gã không đi theo và cũng không nhìn thấy gã ở bữa tối. Nhưng đêm đó, khi cô đi xuống tầng dưới, gã đã đợi sẵn ngay chân cầu thang, trông rất lôi cuốn trong bộ lễ phục đen đơn giản. Gã cắt tóc, trong khi mái tóc vẫn còn khá dài, nhưng nhìn nó đã bớt hoang dã và hợp mốt hơn. Ngay cả vết sẹo gần mắt cũng không thể làm giảm đi vẻ ngoài thanh lịch. "Buổi t i tốt lành, em yêu", gã nói, khi cô thả chân xuống bậc thang cuối cùng. Gã nâng bàn tay cô và đặt một nụ hôn phớt lên đó. "Trông em thật hấp dẫn. Tôi hẳn sẽ trở thành mục tiêu bị ghen tị của tất cả những người đàn ông ở buổi vũ hội tối nay." "C... cảm ơn anh." Cô rụt bàn tay lại, mất hết can đảm bởi hơi nóng râm ran khắp các ngón tay. "Tôi đã mạn phép mang về cho em một kỉ vật nho nhỏ." Gã với tay lấy chiếc hộp nhung đen đặt trên chiếc bàn gần đó và mở ra. Cô thở gấp trước những thứ nằm trong đó. "Một đặc quyền của người chồng", gã thêm vào. Trên nền nhung đen là một chiếc vòng cổ đính kim cương và ngọc trai sáng lấp lánh. Cô đưa tay định chạm vào một chiếc khuyên tai đi kèm, rồi ngập ngừng, như thể nếu làm vậy bộ nữ trang lộng lẫy sẽ biến mất vào trong trí tưởng tượng của cô. Với một nụ cười thích thú thoáng qua, Lucien nhấc chiếc vòng lên, rồi đặt chiếc hộp trở lại bàn. "Nếu em cho phép tôi…" Cô nhắm mắt lại và quay lưng lại. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gã khi gã bước đến phía sau, cảm nhận được những viên đá mát lạnh chạm lên làn da trần khi gã đeo vào chiếc vòng cổ. Những ngón tay gã lướt qua phần gáy khi cài móc khiến cô không thể ngăn cơn rùng mình khi các dây thần kinh đồng loạt hưởng ứng. Gã ngừng lại trong giây lát, đôi tay vẫn đặt lên phía sau bờ vai cô. Rồi gã vuốt một ngón tay dọc xuống xương sống của cô, chỉ ngừng lại nơi tận cùng của làn da để trần. Cô buột ra một âm thanh khe khẽ, không thể che đậy phản ứng của bản thân thêm nữa. Gã lùi ra xa và cô nghe thấy gã lấy một trong những chiếc hoa tai ra khỏi hộp. Gã đi vòng qua đến trước mặt, cô liếc nhìn lên gương mặt gã. Cơn cồn cào đang dày vò cô giờ được phản chiếu trên chính những đường nét căng thẳng của người đối diện. Cố ý nấn ná, gã đeo trang sức ột bên tai, rồi chuyển sang bên kia. "Xong rồi", gã nói, rồi lùi lại một bước để nhìn ngắm cô. Nụ cười vẻ chiếm hữu nở trên môi gã. "Đây là dáng vẻ vợ tôi nên có." Trong sâu thẳm nội tâm cô có điều gì đó đã tan chảy trước cách gã nói "vợ tôi" và cô phải kiềm chế ý định bước vào vòng tay gã theo bản năng. Mỗi khi dồn hết tâm trí vào điều gì đó, chồng cô có thể trở nên vô cùng quyến rũ. Gã cười sảng khoái như thể đọc được những suy nghĩ của cô. "Đi nào, em yêu", gã nói, chìa cánh tay ra. "Công chúng đang đợi." ♥♥♥ "Ông bà DuFeron!" Ở buổi dạ hội nhà Portworthy, họ ngừng trước ngưỡng cửa bước vào phòng khiêu vũ. Những tiếng thì thầm to nhỏ nổi khắp đám đông và trả thành một tiếng âm vang nhạt nhòa. Vị nữ chủ nhà suýt ngất xỉu khi nhận ra buổi vũ hội ra mắt của cô con gái trở thành lần hiện diện đầu tiên trước công chúng của một cặp đôi mới cưới, lúc này Aveline đã hiểu lý do vì sao. Việc có mặt của Lucien DuFeron vừa trở về từ cõi chết cùng cô vợ mới đầy bí ẩn là nhân tố đảm bảo cho thành công của sự kiện này. Aveline bám lấy cánh tay Lucien khi gã dẫn cô vào biển người. Mọi người vây quanh họ, chúc tụng và nài nỉ được giới thiệu với cô vợ mới của gã. Aveline cảm thấy bị lấn át một chút nên đứng nép sát vào chồng cô. Lucien đường hoàng đi qua mọi người với sự tự tin đầy lão luyện, thành thạo tránh sang bên cạnh những kẻ chúc tụng liên miên cho đến khi đám người bắt đầu từ từ tản ra. "Hừm", Aveline nói khi cuối cùng họ cùng được giải thoát, "anh chắc chắn là một người nổi tiếng". "Tiền của tôi nổi tiếng", Lucien đáp lại với vẻ cay độc đặc trưng. "Nó cùng với kĩ năng đầu tư mang lại nhiều lợi nhuận." "Hẳn anh cũng có vài người bạn yêu quý mình vì chính bản thân anh." "Trừ Dante, tôi không có bạn nào cả." Gã ngừng lại ở rìa sàn nhảy. "Em có muốn khiêu vũ không?" "Tôi không quen khiêu vũ ở nơi đông người", cô bắt đầu. Rồi cô chú ý đến vẻ tối sầm chớp qua gương mặt gã. "Tôi rất thích được khiêu vũ với anh", cô dè dặt. "Tôi chỉ không được giỏi cho lắm." Những bóng đen biến mất khỏi đôi mắt, gã trao cho cô nụ cười chân thật đầu tiên cô nhìn thấy trong nhiều ngày. "Tôi thì có đấy." Cô không thể ngừng đáp lại khiếu hài hước của gã. "Tôi sẽ tin anh", cô trêu ghẹo, "nhưng khi những ngón chân anh trở nên đau đớn khi tôi cứ giẫm liên tiếp lên chúng, anh chỉ được tự trách bản thân thôi đấy nhé". "Tôi sẽ chấp nhận rủi ro", gã trang trọng đáp, rồi dẫn cô tham gia vào điệu nhảy tập thể tiếp theo. Chổng cô quả thực là một vũ công ưu tú. Aveline mình rất dễ dàng phối hợp với các chuyển động của gã khi họ xoay, bước, tiến lại với nhau rồi tách ra. Nó cũng gần như làm tình, cô nghĩ, cái cách cơ thể họ dường như liệu trước được nhịp điệu của người kia. Tiến, lùi, bước, xoay. Cô đón ánh mắt gã khi họ bước về phía nhau, rồi giữ chặt ánh mắt ấy khi lùi ra sau. Cô xoay người, nhưng kịp liếc nhìn gã. Vòng quay đủ gần để tà váy cô chạm phải chân gã. Đôi mắt gã nheo lại, thu trên gương mặt là cái nhìn của con thú săn moi. Aveline để ánh mắt trượt ra xa, rồi cảm thấy bị thúc ép phải ngoái nhìn. Trái tim cô đập dồn dập, đôi má nóng bừng trước cách nhìn ngắm của gã. Họ thể hiện vũ điệu ăn ý đến mức hoàn hảo, Aveline theo sau những dẫn dắt của Lucien, nhức nhối nhận ra tình trạng căng thẳng tăng dần giữa họ. Khi nắm lấy bàn tay cô, những đụng chạm của gã khiến cơn run rẩy lan khắp người. Gã để cô đi và cô khao khát khoảnh khắc họ lại được chạm vào nhau lần nữa. Phòng khiêu vũ đông đúc trôi dần ra xa. Ban nhạc như nhòa vào một giấc mơ. Không còn gì tồn tại ngoại trừ cô và Lucien cùng nhịp đập trái tim như sấm rền bên đôi tai cô. m nhạc tạm dừng và các quý ông cúi chào các quý bà. Chỉ mình Aveline chú ý đến sự do dự của Lucien trước khi làm theo nghi thức. Khi nhún gối chào lại gã, cô nhận ra gã cũng đang rối bời trong sức hút qua lại giữa hai người. Lucien nắm cánh tay cô đầy chiếm hữu và đưa cô ra khỏi sàn nhảy. Hơi thở của gã dường như có chút nặng nhọc. Do điệu vũ sao? Hay do thứ gì khác? Gã cúi đầu thấp xuống tai cô. Cơn rùng mình đâm xuyên qua cô khi hơi thở của gã phả lên làn da. "Em có muốn một ly punch [6] không?" Cô chớp mắt, trạng thái kích thích giảm dần khi những từ nồng nàn cô trông đợi tỏ ra không hơn gì một câu hỏi xã giao. "À... vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn anh." Gã ngừng lại cạnh một bình cọ và trao cho cô cái cúi đầu nhanh và lịch sự. "Chờ ở đây. Tôi sẽ về trong giây lát." Cô cũng có thể là một cây cọ chết tiệt nào đó giành được tất cả sự chú ý gã cho sức quyến rũ của mình. Cô không hiểu. Gã dường như đã thay đổi từ một người tình cuồng nhiệt thành một ông chồng hờ hững và lịch thiệp chỉ trong vài khoảnh khắc. Phải chăng gã đã tìm thấy một cô nhân tình? Nỗi thất vọng ùa đến khi cô dõi theo gã mất hút vào đám đông. Cô đã kết hôn với người đàn ông đáng khao khát nhất nước Anh và bởi vài sự kiện tồi tệ, cô thậm chí không thể tận hưởng điều đó. "Sự hờn dỗi của những kẻ yêu nhau sao?" Dante không biết từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh, nụ cười điệu đà nhảy nhót trên môi. "Nói với tôi không phải vậy đi." "Đương nhiên là không phải, thưa anh Wexford." Aveline nhìn thoáng qua mọi người, hy vọng sẽ bắt được ánh mắt Lucien. "Không phải loại nào như thế." "Không giống những gì tôi quan sát được." Y tặc lưỡi và lắc đầu. "Bi kịch làm sao." Cô vứt cho y cái nhìn khó chịu. "Tôi nghĩ anh là bạn của Lucien." "Đúng vậy." "Vậy vì sao anh giễu cợt chúng tôi?" Aveline vừa xòe quạt vừa quay sang nhìn y. "Có phải anh quá chán nản với cuộc sống của bản thân đến mức không nghĩ được gì khác ngoài việc đi nhạo báng những người bạn của mình?" Y cứng người lại. "Cô không biết gì về tôi hay cuộc sống của tôi trong thành phố, phu nhân DuFeron thân yêu ạ. Còn đầy tên khốn kiếp tồi tệ hơn tôi nhiều sống quanh chúng ta. Nhớ để mắt tới một trong số chúng để chúng không bắt đầu truyền đi những lời đồn đại về cuộc hôn nhân của hai người." "Chẳng có tin đồn nào để bắt đầu cả." "Kh Cô phe phẩy chiếc quạt nhanh hơn nhằm cố gắng che đậy sự hoảng hốt trước giọng nói đầy hiểu biết của y. "Anh đang ngụ ý điều gì vậy, anh Wexford?" "Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, phu nhân đáng mến ạ." "Khi chúng ta gặp nhau tại phòng đọc của cha tôi. Tôi cũng nhớ rất rõ." "Không phải." Gã giật chiếc quạt để ngăn lại những cử động không ngừng của cô. "Vào sáng sớm. Cô trong xe ngựa của Lucien, rời khỏi nhà cậu ta, sau khi đã qua đêm ở đó." Cô giằng lại chiếc quạt và trừng mắt nhìn y. "Tôi không biết anh đang nói đến chuyện gì." Y nhìn vào ánh mắt cô, nắm giữ lấy nó. "Cô quá sức xinh đẹp. Tôi thì vừa thắng bạc được một khoản nho nhỏ từ cha cô. Nếu ông ta không có tiền để trả tôi, tôi sẽ đề nghị cô thay vào đó." Miệng cô rớt xuống, bất giác lùi lại một bước. "Cha tôi sẽ không bao giờ đồng ý một việc như vậy!" Y nhún vai. "Thế mà dường như lại đúng với Lucien." Một cách khó khăn, Aveline khinh khỉnh nhìn y với sự quả quyết không hề nhận thấy. "Dù đã xảy ra chuyện gì nhiều năm trước thì giờ cũng không còn quan trọng nữa, anh Wexford ạ. Tôi lúc này là vợ của Lucien. Hôn nhân cũng là một cách để xóa bỏ những tội lỗi của một con người." Y buông tiếng cười hợm hĩnh. "Không gì có thể xóa bỏ tội lỗi của Lucien." Y cúi đầu cụt lủn và mất hút vào đám đông chỉ trong giây lát trước khi Lucien quay trở lại. "Có phải Dante vừa ở đây không?" Gã hỏi, đưa cho cô một ly punch. "Phải, anh ta dừng lại để ch hỏi." Cô nhấp một ngụm rượu nhạt nhẽo, hy vọng nó sẽ giúp ổn định các dây thần kinh của mình. Có thứ gì đó về Dante Wexford đẩy cô đến ngay bên bờ vực. Tên đàn ông đó như một con rắn độc, luôn luôn lợi dụng các nhược điểm của người khác. "Thật ngạc nhiên khi cậu ta đi nhanh như thế." Anh mắt gã nhìn cô thoáng ngờ vực. "Hẳn cậu ta đang có một quý cô đang đợi." "Tôi cũng không rõ nữa." Cô nhún vai, thờ ơ rà khắp căn phòng đông nghẹt. "Tôi khó mà hiểu nổi đàn ông." "Ghi nhớ những gì tôi đã nói với em." Lời cảnh cáo tầm thấp của gã nhen lên cơn giận trong cô. Trừng mắt, cô đẩy ly rượu vào tay gã, không quan tâm nó có bắn lên tay áo trắng của gã hay không. "Tôi muốn biết mình đã làm gì khiến anh có ấn tượng là tôi đang dự tính chuyện yêu đương vụng trộm." Gã tóm lấy cánh tay cô và lôi cô gần sát chậu cọ cảnh. "Giữ giọng thấp xuống trước khi em khiến người ta chú ý." "Là do anh bắt đầu", cô lẩm bẩm gay gắt. "Anh và những lời bóng gió vô căn cứ của mình." "Giờ không phải lúc." "Tôi thực sự không quan tâm." Cô đã hạ giọng, nhưng nỗi tức giận càng thiêu đốt. "Điều gì khiến anh nghĩ tôi đang tìm kiếm một người tình? Tôi đã làm tất cả những gì anh muốn." "Không phải tất cả", gã gằn từng tiếng qua hàm răng nghiến chặt. Cô đào tròn mắt. "Chả lẽ đó là tất cả những gì anh từng nghĩ đến?" "Chỉ khi em từ chối tôi." Được che đi bởi cây cọ, gã trượt một bàn tay dọc xuống hông cô, ngay trên vòng ba. "Chỉ khi em giêu cợt tôi với vẻ đẹp của em, trêu tức tôi với những nụ hôn của em, rồi bỏ đi." Mặt cô đỏ ửng. "Tôi không định... không định trêu tức anh. Tôi chỉ muốn... anh chỉ... ngừng lại ngay!". Cô giật lùi lại, buộc gã ngừng vuốt ve mông cô. "Anh nghĩ cự lại anh dễ dàng đến thế sao?" Gã dường như bị giật mình, rồi có vẻ tính toán. "Chẳng lẽ không phải?" Cô được cứu thoát khỏi phải trả lời. "Lucien, ta vừa nghe phải lời đồn kinh khủng nhất… Một người đàn bà đẹp đột ngột xuất hiện bên cạnh họ, những lời của bà ta nghe có vẻ vô tình nhưng rất sắc bén. Bà ta ngừng lại một thoáng để nhìn gã, vẻ ghê tởm trườn khắp gương mặt thanh tú. "Lạy Chúa, chuyện gì xảy ra với mặt anh vậy?" Lucien cứng người. "Hậu quả từ chuyến đi khỏi nước Anh của tôi." "Chúa lòng lành." Một chàng trai trẻ tóc vàng đứng sau người đàn bà, nhìn trân trân vào vết sẹo của Lucien, nỗi khiếp sợ trở nên rõ ràng trong đôi mắt xanh dương. "Anh đã ở chốn quỷ quái nào thế Lucien?" "Robert, yên nào", bạn đồng hành của cậu ta ra lệnh. Người đàn ông trẻ - rõ ràng không nhiều tuổi hơn Aveline - như xù hết cả lông, nhưng không nói gì thêm. Aveline nhìn thoáng Lucien, mong đợi gã sẽ cho những con người này trở về đúng chỗ như đã làm với bất cứ ai dám lên giọng nói chuyện với gã. Thay vào đó, gã chỉ ngang ngược trừng mắt nhìn hai người, tất cả các múi cơ trên cơ thể gã căng cứng. Những kẻ này là ai? Và bọn họ nắm gì trong tay khiến chồng cô kiềm chế bản thân một cách khác thường thế này? Ít nhất gã cũng không phải đối mặt với bọn họ một mình. Cô vươn tay và nhẹ nhàng luồn bàn tay mình bám lấy khuỷu tay gã. Dù chưa một lúc nào nhìn cô, gã cùng đặt tay kia lên tay cô với vẻ chiếm hữu càng khiến những kẻ mới đến trừng mắt vì ghen tị. "Aveline", gã nói với vẻ lịch sự đúng nghi thức. "Đây là Nữ Công tước Huntley, vợ của cha tôi, và Công tước Huntley, em cùng cha khác mẹ của tôi. Thưa bà, Robert, đây là Aveline DuFeron - vợ tôi." Đây là gia đình của Lucien? Người đàn bà kiêu ngạo lạnh lùng cùng cậu con trai trẻ người non dạ này ư? "Vợ?" Vị Công tước trẻ cười cợt. Cậu ta liếc xuống bụng cô với cái nhìn soi mói xấc xược. "Hừm", Nữ Công tước dài giọng, nhìn theo ánh mắt của cậu con trai, "cô ta trông không có vẻ đang mang thai, nhưng thời gian sẽ trả lời sớm thôi". Hai má Aveline đỏ bừng bừng, còn gương mặt Lucien tỏ vẻ so đo lạnh lẽo. "Thưa bà", gã nói, "sở thích này cũng tệ lắm, ngay cả đối với bà đấy". "Câu hỏi đó hoàn toàn phải phép", Robert lắp bắp.