Tống Ái Liên bước đến hoa viên nơi Lâm Tuyết Nhi đang ngồi, chậm rãi lên tiếng: “Mới một tuần không gặp lại cô đã thương tích đầy người nữa rồi.” “Cô bây giờ không phải nên bên cạnh Hứa Minh Duật hay sao?” Cả hai nhìn nhau rồi bất giác mỉm cười. Tống Ái Liên đưa hộp giấy nhỏ cầm trên tay cho Lâm Tuyết Nhi: “Đây là nhân sâm tôi mua được khi đi công tác, có thể giúp ích cho vết thương của cô.” “Cảm ơn!” Lâm Tuyết Nhi nhìn sang người đã ngồi xuống bên cạnh, trông sắc mặt cô ấy đã bớt phiền não hơn những lần trước đây: “Nghĩ thông suốt rồi sao?” Tống Ái Liên thở nhẹ ra, dửng dưng đáp: “Cũng không biết nữa, chỉ là bây giờ cuộc sống cũng rất tốt rồi, tham lam thứ không thuộc về mình đúng là mệt mỏi thật. Thay vào đó tôi sẽ tìm một người phù hợp và biết được giá trị của tôi hơn.” Lâm Tuyết Nhi nhún vai, chợt có chút lạ lẫm khi Tống Ái Liên nhìn cô chăm chăm chưa dứt: “Tôi biết tôi đẹp nhưng đừng nhìn tôi mãi, không quen chút nào.” “Vậy cô vẫn sẽ rời khỏi đây chứ?” “Tôi sẽ đi du lịch một thời gian, sau đó trở lại với công việc tẻ nhạt trước đây, ở đâu cũng như nhau thôi.” “Khi nào buồn chán cứ tìm tôi tâm sự, nếu tôi có thời gian sẽ đi với cô.” “Vậy không dám làm phiền Tống Tổng bận rộn rồi, tôi cũng thích ở một mình hơn.” “Thật là.” Hứa Minh Duật mỉm cười mở cửa xe cho Giai Mẫn bước vào, mấy ngày nay anh luôn sắp xếp công việc để đón cô tan học đúng giờ. “Hôm nay em có học thêm buổi tối không?” “Không có, chúng ta đi ăn đi, cả ngày nay em đói rã rồi.”-cô nhăn mặt than thở, liền bị anh dùng ngón trỏ đánh nhẹ vào cái mũi hơi chun ra của cô. “Được, anh dẫn em đến một nơi có đồ ăn ngon.” Chiếc xe của Hứa Minh Duật đậu trước nhà hàng sang trọng, nơi trước đây anh vẫn thường đưa cô đến. nhìn vẻ mặt phấn khởi của Hứa Giai Mẫn khi ngồi vào bàn ăn, Hứa Minh Duật nở nụ cười bí ẩn. “Hôm nay anh thật rộng rãi, chúng ta ăn thôi!” Đôi mắt đen sâu hút bao trọn khuôn mặt nhỏ nhắn của người ngồi đối diện đang thoải mái dùng bữa, Hứa Minh Duật đưa tay ra hiệu cho phục vụ đem món tiếp theo lên. “Em mở ra đi!” Hứa Giai Mẫn vô tư mở dĩa thức ăn vừa đem lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy hộp nhỏ màu hồng nhạt đặt ngay giữa đĩa, không phải chứ? Hứa Minh Duật mỉm cười đứng dậy cầm lấy chiếc hộp mở ra, bên trong đúng là chiếc nhẫn kim cương: “Đừng cảm thấy quá áp lực, anh chỉ muốn đặt cọc trước thôi. Cho đến lúc em thật sự sẵn sàng chúng ta mới kết hôn.” Miếng thịt đang nhai mắc kẹt nơi cổ họng được Hứa Giai Mẫn khó khăn nuốt xuống, cô cười sượng được anh nắm lấy bàn tay trái lên: “Cái này…đúng là em chưa sẵn sàng cho rất nhiều thứ, bao gồm cả nhận nó vào lúc này.” Khuôn mặt của Hứa Minh Duật chợt trở nên u ám lạnh tăm khiến người đối diện không rét lại cảm thấy run, Hứa Giai Mẫn nuốt khan cố vớt vát: “Ý em là chúng ta còn trẻ…” “Chỉ em còn trẻ thôi, anh đã già rồi. Vài năm nữa sẽ có người gọi anh là ông chú, sẽ càng già hơn nữa.” “Không phải, là chững chạc. Anh không già chút nào.” “Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để tính tới chuyện hôn nhân, em cứ nhận lời trước đã, về sau chúng ta sẽ tổ chức ngay khi em tốt nghiệp.” “Minh Duật, em hiểu cho anh nhưng anh cũng phải hiểu cho em, em chỉ mới 16 tuổi.” “Còn anh đã 31 tuổi rồi.”-Hứa Minh Duật chuyển sang mềm mỏng dịu giọng lại: “Tình cảm của chúng ta phải nói là đã hình thành từ rất lâu rồi, ngoài anh ra em còn có thể kiếm được ai yêu thương và hiểu em hơn anh được nữa.” “Cũng đúng, nhưng mà…” Trong khi Hứa Giai Mẫn còn đang đắn đo không biết nên nói thế nào chiếc nhẫn kim cương đã được lồng vào ngón áp út của cô, Hứa Minh Duật mỉm cười: “Rất đẹp.” Đứng hình một lúc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, Hứa Giai Mẫn cũng không còn thấy quá áp lực nữa. So với cô, anh trước đây đã có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn nhưng vẫn lựa chọn đứa trẻ ngang bướng này, tình cảm của cô đối với anh cũng đã có tiến triển mới, dù chưa thực sự sẵn sàng nhưng cũng đã từng nghĩ đến tương lai có hai người bên cạnh nhau. “Minh Duật!” Lần này đến lượt anh sững người khi lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách thân thiết như vậy. “Từ trước đến giờ anh là người cho và em luôn là người nhận, em cũng muốn đợi khi mình chín chắn và trưởng thành hơn, khi có thể xứng đáng với anh một cách đúng nghĩa.” Bàn tay anh nhẹ nhàng đưa lên áp lên má cô, đôi mắt thâm tình vẫn nhìn cô không rời: “Em chỉ cần như bây giờ là được, anh vất vả làm việc là để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho người mình thương yêu.”-ánh mắt dần chuyển sang có điểm gian tà: “Còn em thấy e ngại nữa thì lấy thân báo đáp là được.” “Dạo này anh rất không đứng đắn.”-Hứa Giai Mẫn gạt tay anh xuống, khuôn mặt phụng phịu. “Được rồi, em ăn tiếp đi, anh đã đợi 16 năm rồi, đợi thêm 2 năm nữa vẫn được mà.” “Vậy anh cứ từ từ đợi đi nhé!” 3 năm sau. Nắm tay Hứa Giai Mẫn bước ra khỏi phòng công chứng, Hứa Giai Mẫn mỉm cười hạnh phúc đưa cao bảng công chứng kết hôn của cô và Hứa Minh Duật lên khoe: “Như thế đã vừa ý anh chưa?” Hứa Minh Duật nhướng mày: “Chỉ mình anh muốn thôi sao?” “Phải, là chúng ta đều muốn.”-nụ cười trên môi cô càng rộng hơn, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên vỗ nhẹ lên má anh: “Ngoan nào, vì em vẫn chưa tốt nghiệp nên không vội tổ chức hôn lễ. Chờ thêm 3 năm nữa nhé!” “Em luôn hứa hẹn thôi, nhưng không sao, chúng ta thực sự đã kết hôn rồi.”-sự vui sướng đã ngập tràn trên khuôn mặt Hứa Minh Duật, anh bế luôn cô đi đến xe đưa vào: “Về nhà thôi.” “Phải, về nhà thôi!” END.