Bá chủ

Chương 38 : Tiến trình

“Ầm” -150 Con nhện giộng mạnh xuống Trác, trên đầu hắn bay lên trị số thương tổn đạt hàng trăm. Hiện tại, hp của Trác đạt bốn trăm, qua ba lần trúng đòn, hắn chỉ còn hai trăm điểm hp. Kinh ngạc cùng bất ngờ, nhưng Trác không thể làm gì, trạng thái bất động còn hai giây. Con nhện tiếp tục nhảy lên giộng xuống. -150 Lại thêm một cú, Trác chỉ còn năm mươi điểm hp. “Bỏ mợ, không phải chứ, mới lên được một cấp liền die.” Trác trợn mắt bi quan, hắn không ngờ hắn kết thúc nhanh như vậy, chỉ chưa đầy bốn giây. Ngay lúc con nhện từ trên đập xuống tung đòn kết liễu, một tiếng rống lớn vang lên: - Phi Cước! Một thân ảnh bay đến đá thẳng vào con nhện, lực khá mạnh, con nhện văng ra, đồng thời nó cũng mất hơn sáu mươi điểm hp. - Sức Sống! Giọng nói trong trẻo của Ánh Dương vang lên, nàng xuất hiện ngay phía sau Trác dùng kỹ năng hồi phục một chút điểm hp cho hắn. Thở phào một hơi, bốn giây bất động đã hết, Trác lập tức lấy ra một bình hồi hp uống vào, xong liền lao tới con nhện đang bị Phùng tấn công, không, chính xác hơn là Phùng vừa chịu đòn vừa tấn công. Không giống như chức nghiệp khác, Đao Cuồng tốc độ không tính nhanh, kỹ thuật không hoa mỹ nhưng bù lại lực sát thương của Đao Cuồng khá lớn, đồng thời lượng hp cùng phòng thủ cũng khá cao, chính vì vậy Phùng không ngại chơi ăn miếng trả miếng với con nhện. Trên đầu Phùng cùng con nhện luân phiên hiện ra trị số thương tổn, nhưng đối mặt với một con quái tinh anh cấp mười lăm, chưa nói đẳng cấp của Phùng còn quá thấp, trang bị trên người hắn không phải hàng tốt gì nên rất nhanh, thanh hp của hắn gần cạn. Trác lao tới rất kịp thời, bỏ qua Phùng, thù hận của con nhện lập tức chuyển qua cho Trác, dù sao hắn cũng là người tạo sát thương nhiều nhất đối với nó. Phùng lập tức lùi ra sau. Không bất cẩn dính đòn như lúc nãy, Trác tận dụng tối đa ưu thế tốc độ cùng lực phản ứng, lượn quanh con nhện xuất chiêu, không mất quá nhiều thời gian, hơn một nghìn điểm hp của con nhện biến thành số không, kêu lên một tiếng con nhện gục xuống. +1000 exp “Xoẹt” Một tia sáng từ trên người con nhện bắn ra, là một món trang bị. Trác nhặt lên. Đẳng cấp: Bình thường. Sát thương vật lý: +140 Sức mạnh: +7 Gia tăng 1% tỉ lệ bạo kích. Yêu cầu: Đao Cuồng - cấp 15 Một thanh đao sắc bén. Là một thanh đao chuyên cho chức nghiệp Đao Cuồng, đưa cho Phùng, Trác nói: - Anh lấy đi. Nhận lấy thanh đao, vừa xem qua thuộc tính Phùng tươi cười, so với thanh đao hắn đang dùng bây giờ thì tốt hơn khá nhiều tuy nó chỉ là một món vũ khí bình thường, ít nhất sát thương vật lý cộng thêm theo hắn biết thì ngang ngửa với một một vũ khí tốt tầm trung. Chỉ còn hai cấp nữa là hắn có thể dùng nó rồi. Nhìn Ánh Dương, Phùng và Bắc, Trác nói: - Vừa rồi cám ơn ba người giúp đỡ. Phùng nghe thế, tiến đến đập vai Trác một cái nói: - Cám ơn cái gì,chuyện đương nhiên mà, nếu muốn nói cám ơn thì anh phải nói cám ơn mới đúng đây này. - Anh Phá Hoại nói đúng đó anh Du Ảnh. Ánh Dương với Bắc gật đầu đồng ý. Trác xoa xoa đầu cười, họ đã nói thế hắn còn nói cái gì cơ chứ. Vẫn còn kha khá nhện tinh anh, nếu con nào cũng rơi ra trang bị thì quá tốt. Mất gần nửa tiếng, toàn bộ Nhện Đen đều được tiêu diệt, Trác cũng đạt cấp mười bốn bốn mươi lăm phần trăm, hơn hết bốn người Trác còn thu hoạch thêm mười lăm món trang bị, không ngờ nhất là trong mười lăm món trang bị này có tới ba món trang bị màu lam tức đẳng cấp tốt, tất cả đều cấp mười lăm. Ba món lần lượt là một cái bao cổ tay, một đôi giày chiến, một cây pháp trượng. Giữ lại cái bao cổ tay cùng mấy món trang bị có thể mang được, còn lại Trác phân đều cho Ánh Dương, Phùng và Bắc. Ba người nhận trang bị từ tay Trác có chút ngại, dù sao chỗ này cũng là do Trác đánh đến, họ ở ngoài tuy có ra sức nhưng cũng không bao nhiêu mà Trác vẫn sảng khoái chia đều. Ai cũng vui vẻ, nhưng vui nhất lại là Bắc, bởi ngoài mấy món trang bị, hắn còn được thêm một quyển sách kỹ năng. “Phá Cước (cấp 0): Tụ lực vào chân, khi tấn công có ngẫu nhiên tỉ lệ gây choáng váng, sát thương 40~50, tiêu hao hai mươi điểm mp, làm lạnh mười giây.” Vui vẻ thì vui vẻ nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là luyện cấp, sắp xếp trang bị xong, bốn người tiếp tục đi tìm bãi quái. ---------------- Ở vị trí khác trong Lòng Đất, Yến cùng Tâm không quá khó khăn tiêu diệt mấy con quái cấp mười lăm. Yến bây giờ gần đạt tới cấp mười bảy, còn Tâm đã lên cấp mười sáu. Nếu để hai nàng tự luyện cấp có lẽ không nhanh như vậy dù đang ở trong bản đồ ẩn đi chăng nữa, chủ yếu là nhờ vào điểm kinh nghiệm thêm vào của đồng đội. Yến có xem xét tốc độ tăng kinh nghiệm, nàng ngạc nhiên khi thấy cứ chưa đầy mười giây kinh nghiệm lại được thêm vào, quá nhanh. Mà bây giờ Yến mới nhớ, đó là nàng vẫn chưa biết chức nghiệp của Du Ảnh là gì. Bởi ba người khác chức nghiệp cũng không có gì lạ, chưa kể đẳng cấp còn thấp không thể nào giết quái nhanh như vậy, mấu chốt có lẽ là ở tên trọc. Có thể nào hắn là chức nghiệp ẩn không? Yến tự hỏi. Cũng rất có khả năng. Thấy chị mình suy nghĩ gì đấy quên cả đánh quái, Tâm nhanh chóng hạ gục con quái rồi chạy lại gần Yến, bên cạnh cô nàng là hai con báo đốm rất lớn chạy theo. - Nghĩ gì vậy chị? Tâm tò mò hỏi. Yến không tiếp tục suy nghĩ, nàng nhìn Tâm hỏi lại: - Em biết tên trọc trước chị, vậy có biết hắn là chức nghiệp gì không? Tâm vỡ lẽ, thì ra chị nàng đang nghĩ về điều này, Tâm lắc đầu đáp: - Em cũng không biết, nếu không mình nhắn tin hỏi anh ấy thử? Nói là làm, Tâm lập tức nhắn tin lên khung trò chuyện nhóm. “Anh trọc, chị em hỏi anh là chức nghiệp gì vậy?” Yến chịu không biết nói gì với Tâm, hỏi bình thường là được rồi, đâu cần phải nói là nàng hỏi, giống như là nàng tò mò lắm vậy. Trác nhắn lại, nhưng không giống trong suy nghĩ của Yến và Tâm là hắn sẽ lập tức trả lời, trên khung chỉ xuất hiện hai chữ. “Bí mật.” Tâm đọc đến liền giận dỗi nhắn lại. “Không cho biết thì thôi, anh trọc dê xồm.” Trác bó tay, chỉ đùa một câu thôi mà thành dê xồm, hắn nhắn tiếp một câu. “Có gì lúc gặp lại biết luôn thể, em chờ đi.” Trả lại hắn là một hàng chữ lặp lại. “Anh trọc dê xồm, dê xồm, dê xồm, dê xồm, dê xồm, dê xồm, dê xồm.” Trác đáp trả. “Em nói anh dê xồm, vậy anh dê ai? Dê em phải không?” Tâm xấu hổ không biết trả lời thế nào, bỗng nàng nhìn Yến đang cười tủm tỉm bên cạnh lại càng xấu hổ, bất chấp, Tâm nhắn. “Anh dê chị em thì có.” Trác vã mồ hôi, sao lại lôi bà cô đó vào đây rồi, chọc bả chút nữa gặp chắc ăn vài cước quá. Không dám nhắn tiếp sợ cô nàng yêu nữ nói quá lên, bên cạnh Trác, Phùng và Bắc ánh mắt mập mờ nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, giơ ngón tay cái nói: - Cao thủ! Ánh Dương bối rối nhìn Trác, chân không tự chủ lùi lại như sợ hắn bất ngờ lao đến làm gì nàng. Nhìn biểu hiện của ba người, Trác ngửa mặt lên trời oan thán: - Chẳng lẽ tôi giống kẻ háo sắc lắm sao! Ba người Phùng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến: “Không phải giống mà quá giống.” Nói gì thì nói, nghĩ gì thì nghĩ, tiếp tục luyện cấp thì hơn. Trác mặc kệ ba người kia, lao lên đồ sát mấy con chuột chũi. Bên kia, Tâm đang bị Yến vò má, bóp tai, cái tội tung tin vớ vẩn.