Khi Úy Minh Tuyệt tỉnh lại chỉ cảm thấy tay mình đang bị cái gì đó đè lên, nóng nóng tê tê, cúi đầu nhìn xuống thì ra là Thước Mộng dùng tay anh làm gối ngủ. Úy Minh Tuyệt đưa tay trái không bị đè nhè nhàng xoa mái tóc mềm mại của Thước Mộng, tham lam thu hình ảnh người yêu thương vào trong mắt. Có lẽ do động tác của Úy Minh Tuyệt mạnh quá, cũng có thể là do ánh mắt của anh nồng nàn quá, Thước Mộng lơ mơ tỉnh lại. Y dụi dụi hai mắt, ngơ ngác nhìn Úy Minh Tuyệt một hồi, mới chậm rãi tỉnh táo lại. Giương mắt nhìn lại Úy Minh Tuyệt, nhìn thấy anh đã tỉnh lại rất chi là vui vẻ: – Anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi? Thật tốt quá, em đi gọi anh Hình Hòa đây. Thước Mộng cuống quít ngồi dậy muốn đi báo cho Hình Hoàm lại bị Úy Minh Tuyệt vươn tay kéo ngược vào lòng. Thước Mộng sợ mình làm Úy Minh Tuyệt bị đau, vội vàng muốn đứng lên, lại bị Úy Minh Tuyệt vững vàng ôm lại. – Mộng, đừng đi, ở lại với anh, em đừng đi đâu cả. – Em không có đi đâu hết, em chỉ đi nói với anh Hình Hòa là anh tỉnh dậy thôi mà… Anh để cho em đứng dậy đi, em nặng lắm đè anh chịu không nổi đâu? Thước Mộng không ngừng giãy dụa, muốn vùng thoát khỏi Úy Minh Tuyệt, lại bị Úy Minh Tuyệt càng ôm chặt hơn. – Chỉ cần là em, có cái gì mà không chịu nổi kia chứ?! Đừng đi, gọi điện thoại cho Hình Hòa là được rồi… Mộng, anh lúc nào cũng muốn có em bên cạnh, nhìn thấy em, chỉ cần nhìn thấy em là anh đã an tâm rồi. Nghe được Úy Minh Tuyệt nói như vậy, Thước Mộng cũng rất xúc động, y lẳng lặng dúi vào trong lòng ngực Úy Minh Tuyệt, – Em cũng không biết tin vào lời nào của anh nữa, Úy Minh Tuyệt, anh rốt cuộc có thích em không? – Ngốc nghếch, anh lúc nào chẳng thích, anh rất yêu rất yêu em! Úy Minh Tuyệt ghé vào một bên tai Thước Mộng thấp giọng nỉ non. – Vậy thì anh giải thích đi, tại sao anh lúc đầu lại muốn đuổi em đi, tại sao trong điện thoại lại nói những lời tuyệt tình như vậy làm em đau lòng lắm… Đắm chìm trong ái ngữ của người yêu, Thước Mộng cũng chẳng quên được nghi vấn lâu nay. Úy Minh Tuyệt ôm lấy Thước Mộng nắm tay thật chặt, khe khẽ thở dài: – Mộng, anh sai rồi. Ôi ~ Anh cứ nghĩ rằng đưa em về với cha rôột của mình em có thể sẽ được sống cuộc sống bình an, anh dù sao cũng là người trong giới xã hội đen, kẻ thù rất nhiều, em sẽ dễ dàng bị người ta làm hại. Giống như lần này, rõ ràng chúng ta đã chia tay, em vẫn bị người khác bắt cóc mất. Bên cạnh anh rất nguy hiểm, không giống như ở với cha em, ông ta là người làm ăn đàng hoàng, sẽ không giống anh có nhiều kẻ thù như vậy. Quan trọng là, chúng ta đều là nam, ở cùng với nhau sẽ không được mọi người hoan nghênh, anh thì chẳng quan tâm gì đến cái nhìn của người khác, nhưng anh không muốn em bị người đời thóa mạ, biết không? Cho nên anh chẳng thà để cho em rời đi, có lẽ qua vài năm em sẽ quên được anh… – Nói bậy! Thước Mộng che lấy đôi môi Úy Minh Tuyệt, – Anh nghĩ em là kẻ trăng hoa hay sao? Hôm nay thích người này mai thích người khác? Em một khi đã nhận thức ai đó, thì sẽ chẳng bao giờ thay đổi được cả. Thước Mộng vừa nói vừa tự bung cúc áo của mình ra để lộ khuôn ngực ra, chỉ vào hình xăm trên đó: – Hơn nữa, còn có cái này, anh nghĩ em còn có thể tìm đến với người khác sao? Úy Minh Tuyệt áy náy sờ vào ấn kí của mình, quay người ôm lấy Thước Mộng đặt dưới thân mình, hôn lên ngực Thước Mộng: – Anh sai rồi, anh không nên khắc tên mình lên nơi này, anh lúc ấy nhất định là bị điên rồi… Mộng, còn đau lắm không? Hai tay Thước Mộng quấn quanh cổ Úy Minh Tuyệt, giả vờ tức giận nói: – Đau, như thế nào mà không đau chứ! tại vì cái tên này của anh mà lúc trước em muốn chết luôn cho rồi. Nhưng mà lúc sau em lại thích anh, liền cảm thấy đây là anh biến thái muốn đóng dấu sở hữu, là bởi vì thi1chem, cho nên không còn đau nữa, ngược lại cảm thấy rất ngọt ngào… Nhưng mà vết thương cho dù đã lành rồi, nhưng anh lại không cần em, giữ lại ấn kí này, từng giây từng phút lúc nào cũng nói cho em biết chính mình tự đa tình… Bên ngoài vốn là không còn đau nữa, nhưng mà bên trong thì đau, đau lắm đó! Thước Mộng nói xong lời cuối cùng giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, Úy Minh Tuyệt đau lòng nhìn y, y cũng chăm chú nhìn Úy Minh Tuyệt, – Còn nữa, trong điện thoại, anh tại sao lại nói “là tên đàn ông chơi đến phát chán rồi”, anh có biết em nghe xong có biết bao nhiêu khổ sở không? Nghĩ đến em chẳng là gì trong lòng anh, em thiếu điều muốn tắt thở. – Đó không phải là lời thật tình của anh! Em chẳng lẽ muốn để bọn nó biết anh quan tâm tới em, chẳng thể đảm bảo được sẽ không làm ra chuyện gì khiến anh ôm hận suốt đời, em xem, anh lừa bọn nó nói không cần em em còn bị đánh đến như vậy… Úy Minh Tuyệt đau lòng hôn nhẹ lên những vết bầm xanh tím trên người Thước Mộng, – Anh vẫn nghĩ rằng, nếu bọn họ không thể dùng em để uy hiếp anh thì sẽ thả em đi, thật không ngờ tới em lại bị khi dễ rồi, đều tại anh! Tháo bỏ những hiểu lầm, Thước Mộng vui vẻ ôm lấy Úy Minh Tuyệt, – Em thật là vui, Tuyệt, em thật sự rất vui vẻ, hứa với em, sau này đừng dùng bộ dạng đó với em nữa, em chỉ cần được ở chung một chỗ với anh, cái gì em cũng không sợ, được không? Nhìn Úy Minh Tuyệt gật đầu, Thước Mộng hài lòng rúc vào trong lòng anh: – Tuyệt, anh gầy quá. Em nghe anh Hình Hòa nói, anh không có chú ý cơm nước, lại còn cố ý hành xác. Ngoan ngoãn ăn uống cho em? Em ra lệnh cho anh phải nhanh khỏe lại, sau đó thì chuộc tội những hành vi của anh. Úy Minh Tuyệt tà tà cười: – Chuộc tội sao? Không sao, cái kia của anh vẫn còn sức nha, anh bây giờ sẽ chuộc tội nha! Nói xong hôn thật sâu lên đôi môi Thước Mộng. – Đừng, em không phải… Cái này… Đừng… Không phải ý này… Bị cưỡng hôn Thước Mộng gian nan phun ra mấy chữ, rất nhanh bị nuốt ngược vào trong miệng. Đầu lưỡi linh hoạt của Úy Minh Tuyệt nhân cơ hội đó mà chui vào trong miệng Thước Mộng, tùy ý khuấy đảo cái lưỡi của Thước Mộng, thỉnh thoảng lại liếm nhẹ đên vòng miệng mẫn cảm của y, làm cho Thước Mộng cả người hết tê dại lại ngưa ngứa, hai tay lại rất không ngoan sờ loạn trên người Thước Mộng, chạm đến tất cả những điểm mẫn cảm trên đó. Thước Mộng ôm lấy bả vai Úy Minh Tuyệt run nhè nhẹ, – Tuyệt, đừng mà… Anh còn yếu lắm, em cũng bị thương nữa, đau… Nghe Thước Mộng kêu đau, Úy Minh Tuyệt ngưng lại hành động “thú tính” của hình, anh lau đi mồ hôi chảy trên người Thước Mộng, nhẹ nhàng hôn lên trán y: – Anh sơ sót quá, bây giờ ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, chuyện hôm qua chắc em cũng không ngủ được, bây giờ tranh thủ ngủ chút đi. Úy Minh Tuyệt lừa cho Thước Mộng đi ngủ, định mò xuống nhà vệ sinh “tự xử” nhưng lại bị Thước Mộng kéo về. – Dạ, vậy anh cũng ngủ đi. Vừa nói, Thước Mộng liền ôm lấy Úy Minh Tuyệt an tâm nhắm hai mắt lại, Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng dụi đầu vào ngực mà cười khổ, xem ra chính mình đã hiểu thế nào là dày vò rồi, người yêu trong ngực chỉ có thể nhìn không thể “ăn”, y thế nhưng lại bình thản mà ngủ, trong khi chính mình lại đang “nhất trụ kình thiên” a! Đây chính là cho mình “chuộc tội” sao? Mang theo cảm giác này, nhất định có người ngủ không ngon rồi.