Ba Ba
Chương 46
Từ khi về nhà, thái độ của Nhiếp Ân không bình thường, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Diệp Tâm vốn cũng định không nói nhưng rồi cũng không thể im lặng được, đành phải lên tiếng:
-Chị Ân Ân….
Chị quên giặt khăn rồi.
Lau bàn mà lại không giặt khăn. Nhiếp Ân nhìn lại chiếc khăn đã bị lem bẩn, thoáng ngượng ngùng:
-Xin lỗi….
Để tôi….
-Chị ngồi xuống đi- Diệp Tâm kéo Nhiếp Ân đến gần, nhẹ nhàng- Có chuyện gì không, chị nói cho em nghe với. Em biết chị có chuyện mà.
Sự có mặt của hai người lạ ở siêu thị. Thái độ, cảm xúc của Nhiếp Ân…..
Đã từng là người phải che giấu tâm trạng, người phải lẩn trốn, Diệp Tâm hiểu rõ: hai người kia có lẽ từng khiến Nhiếp Ân bị tổn thương. Vết thương rất sâu.
-Không có gì đâu -Nhiếp Ân quyết định im lặng. Sự quan tâm của Diệp Tâm khiến cô cảm thấy có đôi phần hổ thẹn. Mình đang cố lừa đảo trong một hợp đồng giả dối, cô ấy còn đối xử tốt với Nhiếp Ân như vậy….
Có lẽ sự áy náy này xuất phát từ lương tâm của một con người đã từng có tâm hồn vô cùng lương thiện, nhìn mọi thứ với một màu hồng.
-Chị à….
-Đừng lo cho chị -Nhiếp Ân cười gượng- Em phải lo cho em và Đào Đào kìa.
Nghiêm Thành cũng lừa gạt họ. Nhưng anh ta muốn đem đến cho Diệp Tâm hạnh phúc. Con người kia lừa gạt cô, chỉ vì muốn lợi dụng cô.
Nỗi đau này….
-Sao không nằm trong phòng hả?
Giọng nói ấm áp của Khang Kỳ Bách vang lên bên cạnh. Hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo pull cũ, mồ hôi đang nhễ nhại. Hình như đang dựng một cái giàn cây trước cổng theo sở thích của bé Đào Đào.
-Cô chủ…
Khang Kỳ Bách rất tự nhiên lên tiếng gọi. Diệp Tâm đối với cách gọi đó không được tự nhiên. Cô ngượng ngùng:
-Anh Khang à….
Đừng gọi vậy. Tôi….
-Cô chủ khách sáo quá. Lúc nãy đi siêu thị về Ân Ân nói là hơi mệt. Tôi định làm xong giàn hoa trước cổng là vào nấu cho cô ấy ít cháo.
-Để tôi nấu cho- Diệp Tâm cười hiền- Anh đưa chị Ân Ân vào nghỉ đi.
-Sao được chứ, cô là bà chủ, để tôi….
-Anh chị từng giúp tôi hôm trước mà -Diệp Tâm xua tay- Đâu có chủ tớ gì. Tôi và ông chủ của anh….
Diệp Tâm sực nhớ tới tờ giấy kết hôn đã ký. Quan hệ cả hai đã sang trang mới. Bây giờ cô là vợ của Nghiêm Thành….
Nhưng mà….
-Anh đưa chị vào nghỉ đi- Diệp Tâm trấn tĩnh, nhẹ giọng- Tôi quen với việc làm bếp rồi, chắc sẽ nấu ngon hơn anh.
-Vậy thì nhờ cô vậy. Đi em….
Nhiếp Ân theo vòng tay đỡ của Khang Kỳ Bách, bước vào căn phòng dành riêng cho “gia đình” cô. Vừa bước qua cửa, cô đã giằng mạnh tay, lạnh nhạt:
-Anh Khang….À không, cảnh sát Trương chứ. Sắp kết thúc rồi, anh còn đóng kịch đạt vậy làm gì.
-Cô từng nói, giá nào cũng phải diễn tới cuối cùng mà -“Khang Kỳ Bách -Trương Vỹ Hàm” cũng không vừa -Dù sao cô cũng đang từ từ thoát vai đấy chứ. Diễn không ra vai người vợ hiền thục nữa rồi.
-Anh….
Cô ấy đã dao động. Rõ ràng dao động. Cũng phải. Chuyện dù đã qua không ít năm tháng nhưng mối tình đầu thật khó phai nhạt. Huống gì anh ta còn là chồng cũ, nếu không có Mộng Hoa có lẽ hai người còn có một đứa con.
-Kịch cơ bản hoàn tất rồi.
- Nhiếp Ân nhún vai- Chúng ta cũng nên chia tay. Anh chắc cũng đã thu thập được những tin tức anh cần. Chúng ta….
Lúc nãy đồng nghiệp trong sở gọi điện chúc mừng Trương Vỹ Hàm vì những thông tin anh báo về tập đoàn sát thủ năm xưa đã gửi về Cục. Một số lời đề nghị hợp tác đã được đưa ra với cảnh sát các nước. Tập đoàn sát thủ không chỉ gây ra một vụ Diệp Tâm, từ nguồn tư liệu Vỹ Hàm cung cấp có thể moi ra nhiều vụ lớn hơn.
Kết quả mĩ mãn. Nhưng Trương Vỹ Hàm lại không có cảm giác thành tựu. Lòng anh nặng như đeo chì.
-Chưa thể chia tay được -Trương Vỹ Hàm ngồi xuống ghế- Có lẽ cô chưa biết. Lúc nãy Lạc Lạc dẫn Đào Đào ra ngoài mua đồ đã gặp ai….
-Gặp ai?
Nhiếp Ân liên hệ tới thái độ của bà Thạch và Thạch Tư Nhiên ở siêu thị. Cô giật mình:
-Ý anh à….
Gặp…. gặp anh ta sao?
-Không phải là ý tôi mà sự thật là đã gặp.
-Anh nhướng mày- Đồng nghiệp của tôi ở sở còn cung cấp cho tôi vài thông tin bên lề -Có thể… có thể anh ta nghĩ Lạc Lạc là con ruột của cô. Giấy khai sinh Nghiêm Thành dùng để xin cho Lạc Lạc nhập học ghi ngày sinh của thằng bé là 11 tháng 6 năm 2004….
Tức là 6 tháng sau ngày cô rời khỏi anh ta.
-Anh muốn nói….
-Tôi nghĩ….
-Trương Vỹ Hàm im lặng một chút rồi mới lên tiếng- Ngay từ đầu, Nghiêm Thành thuê chúng ta không chỉ có mục đích là “lừa gạt Diệp Tâm”. Đối tượng anh ta nhắm đến chính là Thạch Tư Nhiên và quan hệ hợp tác giữa họ. Tôi cũng nhận được tin mới, luật sư của Thạch Tư Nhiên đang soạn thảo một văn bản, sẵn sàng hợp tác với Nghiêm thị, điều kiện là người hợp tác phải là Nghiêm Thành. Nói đúng hơn, trong hoàn cảnh này, chỉ có Nghiêm Thành mới đủ khả năng quản lý Nghiêm thị. Cô hiểu không?
Mọi thứ từ mơ hồ đang dần hiện rõ….
Nhiếp Ân cảm thấy một vị đắng chát dâng trào trong cổ họng. Cảm giác bị gạt gẫm đúng là không dễ chịu chút nào.*Thành thật xin lỗi. Lại dìa trễ nữa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
10 chương
55 chương
139 chương
82 chương
103 chương
142 chương
50 chương