Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
Chương 30
Ở hầm
“Vì sao Sirius cần uống độc dược? Còn nữa…… Giáo sư Lupin?” Harry chỉ vào Snape, ngón tay hơi phát runBọn họ…… Có vấn đề gì sao, thân thể làm sao?”
“Nha, không, Harry, không cần lo lắng, Remus chỉ là một vấn đề nhỏ, mà Sirius…… ở Azkaban lâu như vậy, thân thể và tinh thần đều bị không ít tra tấn…… Cho nên cần điều trị……” Dumbledore hợp thời lên tiếng.
Nghe Dumbledore nói đến điều trị, Harry chăm chú nhìn độc dược trong tay Snape — nhan sắc…… Thoạt nhìn bình thường, hiệu quả…… Cậu tin tưởng Snape, dù sao những ngày này cậu uống độc dược dinh dưỡng sau cũng thấy hình như mình khỏe mạnh hơn trước kia không ít, ít nhất cậu thêm 1 cm — 1 cm a! Harry nửa đêm đo chiều cao sau còn chưa tin, buổi sáng còn tìm Hermione đo lại một lần! Nha, Hermione đáng thương, bởi vì xin lỗi giáo sư Snape mà thu hoạch được cấm đoán…… Harry nhìn độc dược thất thần.
“Được rồi, uống nhanh lên.” Snape mười phần không kiên nhẫn nói. Anh nhìn vẻ mặt Sirius Black quỷ dị đứng lên, giống nha anh đưa cho hắn một lọ độc dược chết người không bằng.
“Cái kia…… Sirius, chú sợ…… đắng?” Harry nuốt một ngụm nước bọt, cậu cũng có thể cảm giác được tâm tình sắp uống xong độc dược của Sirius.
“Yên tâm, không chết người được.” Snape cười lạnh — tuy anh muốn độc chết con chó mình chán ghét và phẫn nộ này nhưng anh biết mình không thể làm như vậy — đầu tiên, làm như vậy thật sự là quá mức rõ ràng, tiếp theo, Black là người Dumbledore muốn bảo vệ, hơn nữa hắn ta xác thực là một trợ lực; Cuối cùng…… tiểu vương tử của anh cùng với…… cứu thế chủ sẽ không đồng ý anh làm như vậy. Cho nên giáo sư độc dược vĩ đại chỉ có thể vứt cái ý tưởng mê người này đi.
“Độc……” Harry run rẩy,“ Giáo sư Snape…… Giáo sư…… Không thích cha đỡ đầu của em!” Harry mở to hai mắt nhìn giống như rất ủy khuất,“Làm sao giáo sư có thể…… Sao có thể uy hiếp cha đỡ đầu của em ni? Em cho rằng……”
“Ngươi cho rằng?” Snape nhướng mày,“Potter, đừng tưởng rằng thế giới sẽ chuyển động quanh ngươi! Giống như cha ngươi tự đại lỗ mãng không có đại não cặn bã!”
“Ba ba của em không phải cặn bã!” Harry nhảy dựng lên nắm chặt áo Snape, “Giáo sư phải — phải thu lại lời của mình!” Harry thở ồ ồ, hận không thể một ngụm cắn rơi thịt trên người Snape, nhưng là cậu không thể…… Cậu nhịn,“Ba ba của em — không, phải, loại, người, cặn bã!”
“Snivellus, làm sao ngươi dám –” Sirius cũng đứng dậy lớn rống.
“Ta có cái gì không dám?” Snape cười lạnh tóm Harry ném qua một bên,“Lo lắng cho cẩu cha đỡ đầu của ngươi không cần chỉ nghĩ sủa đi Potter, nếu như hắn không uống thì để hắn thành thành thật thật câm miệng lại, ta không ngại ở trong độc dược thả mấy thứ làm cho hắn không thoải mái gì đó.”
“Giáo sư không thể!” Harry nhảy qua túm ở tay Snape,“Em…… Sirius…… Giáo sư……” Harry nhìn Dumbledore, ánh mắt cầu khẩn, đúng vậy, cậu không làm được gì Snape — nếu như Snape thật tự làm gì độc dược…… Càng nghĩ càng thấy chuyện này rất có khả năng, cứu thế chủ đoạt lấy độc dược trong tay Snape muốn uống —
“Hết thảy hóa đá!” Một chú ngữ đánh vào người Harry, cậu cứng lại, tay treo ở giữa không trung nhìn rất buồn cười.
“Snivellus, làm sao mày dám làm như vậy!” Sirius lại táo bạo, anh nhảy dựng lên muốn đoạt đũa phép trong tay Snape, sau đó cũng bị hóa đá.
Snape cầm độc dược sau đó thuần thục đổ vào miệng Sirius, còn ác liệt làm cho độc dược rơi vào mặt của Sirius làm Sirius càng lôi thôi hơn.
“Nha, Harry, độc dược Sirius cần uống cũng không thích hợp trò uống…… Đó là độc dược điều trị thân thể nhưng Sirius đã trưởng thành, cho nên dược tính khá lớn……” Dumbledore ở một bên giúp Snape giải thích sau đó thuận lợi chiếm được tầm mắt chết hết của xà vương — Snape trừng.
Khi Snape giải trừ bùa hóa đá cho Harry, Harry hơi chút tỉnh táo một ít nhưng cậu vẫn không thể đơn giản lý giải Snape, nhất là khi mình bị hóa đá — thật dọa người! Ngàn vạn không thể để cho Prince biết rõ chuyện này!
Đầu Harry bắt đầu vận chuyển rất nhanh – cậu không thể để Snape bôi đen mình trước mặt Prince, ai biết Snape có thể dựa vào bây giờ có thể độc chiếm tiểu vương tử kéo Prince đến bên mình? Hơn nữa…… Harry nhìn nhìn Sirius còn hóa đá …… Nhìn nhìn bình độc dược bị Snape ghét bỏ ném vào miệng Sirius…… Có lẽ, đó là một cơ hội?
Tận dụng thời cơ, không hề bỏ lỡ!
Khi Snape xoay người muốn đi vào lò sưởi, Harry lớn tiếng gọi lại:“Giáo sư Snape!”
“Chuyện gì Potter? Nếu ngươi vì chuyện không có chút ý nghĩa nào lớn tiếng gọi một giáo sư…… Ta nghĩ ngươi biết lãng phí thời gian của ta sẽ bị như thế nào.” Snape xoay người nhìn Harry.
“Đúng vậy, giáo sư Snape!” Harry lớn tiếng hô,“ Giáo sư Snape, cha đỡ đầu và giáo sư Lupin đều cần uống độc dược, ngài nhất định rất bận rộn!” Harry cẩn thận nhìn Snape,“Em thỉnh cầu có thể ở hầm giáo sư, giúp giáo sư xử lý độc dược liệu liệu!”
Snape không dám tin lỗ tai của mình, anh cảm giác lỗ tai mình có vấn đề, bằng không đầu cứu thế chủ có vấn đề gì — cứu thế chủ…… Harry Potter, lại đề nghĩ ở hầm, ở trong hầm u ám, chỉ vì…… Xử lý độc dược liệu liệu?
Nói đùa gì vậy!
“Ta giả thiết thứ trong đầu ngươi là óc mà không phải bùn nhão hay cái gì kì quái?”
“Đương nhiên không phải.” Harry nói tiếp,“Nhưng là em muốn ở hầm…… để có thể tận tâm tận lực hỗ trợ trị liệu cha đỡ đầu và bạn của cha em, giáo sư Snape?” Nói như vậy đã ám chỉ rất rõ ràng — không, phải nói là chỉ rõ,“Như vậy em mới có thể yên tâm, dù sao…… quan hệ của giáo sư và Sirius thật sự là…… Không tốt.”
“Nha, Harry, không cần lo lắng, Severus sẽ không để Sirius uống thuốc độc, ha ha…… Nhiều lắm là sẽ làm Sirius khó chịu trong chốc lát…… Ha ha……” Dumbledore tuyệt đối là loại hình…… lúc nên nói chuyện thì không nói lời nào, lúc không nên nói chuyện thì không ngừng nói, e sợ thiên hạ không loạn.
“Merlin a!” Harry khoa trương hét rầm lên, rất giống Malfoy nhìn thấy cái gì đó bẩn thét lên,“ Giáo sư Snape, sao giáo sư có thể quan báo tư thù như vậy a! Em nhất định phải ở hầm, không chỉ là vì hỗ trợ!” Harry nói rất khí thế,“Giáo sư không đuổi được em!”
“Hừ, ai có thể đuổi cứu thế chủ đại danh đỉnh đỉnh a?” Lúc này, Snape nói rất khô khan, giống như là nuốt một khối bánh ngọt lớn do Dumbledore cung cấp.
Khi Snape đi rồi, Sirius mới được giải thoát, bất quá anh không có tâm tư so đo với Dumbledore mà ngược lại tán dương Harry dũng cảm và trí tuệ, hơn nữa nói với Harry nhất định phải chú ý Snape “Snivellus đầy mỡ”, không cần phải tiếp xúc nhiều với hắn.
“Yên tâm đi, Sirius, con sẽ chăm sóc mình tốt, cũng sẽ làm độc dược tốt nhất cho chú!” Harry vỗ bộ ngực nhỏ rất to.
Trong nháy mắt đã bị cảm động, Siriuslập tức ôm lấy Harry bắt đầu khích lệ một vòng mới, hận không thể không trực tiếp ở Hogwarts trao đổi cảm tình với con đỡ đầu của mình!
“Sirius, cậu phải đi bộ pháp thuật, tuy hiện tại mọi người đều biết cậu vô tội nhưng còn chưa chính thức tuyên án.” Dumbledore đương nhiên không đồng ý Sirius ở lại Hogwarts, tuyệt đối sẽ mang xấu những động vật nhỏ ở đây,“Chờ thân thể cậu tốt, Harry có lẽ còn có thể qua Noel với cậu.”
“A…… Đúng vậy, hiệu trưởng Dumbledore, thầy nói rất đúng!” Sirius lập tức bị Dumbledore hấp dẫn,“Tôi về bộ pháp thuật!”
Tiễn Sirius, Dumbledore thở dài một hơi sau đó bắt đầu cân nhắc cần làm gì để Sirius không thể tiến vào Hogwarts dạy hư sư tử của mình — đúng vậy, một Sirius Black cũng đủ làm cho đầu ông đau rồi, nếu như dạy dỗ một đống tiểu sư tử không sợ trời không sợ đất…… Dumbledore cảm giác mình già rồi, không thích hợp đi xử lý những vấn đề kích thích như vậy.
Bữa tối ngày hôm sau, Dumbledore tuyên bố Harry Potter cần tạm thời cư trú ở hầm — vì cậu phải báo đáp ân tình của giáo sư Snape cho nên quyết định dùng thời gian rỗi xử lý độc dược liệu liệu cho giáo sư Snape.
“Trời ạ, Harry, đây không phải là thật đi!” Ron trợn to mắt nhìn Harry, thật giống như lần đầu thấy Harry,“Câu thật sự phải ở hầm?!
“Đương nhiên, Harry đã quyết định — Dumbledore nói như vậy, đương nhiên không giả.” Hermione buông cốc nước bí đỏ, hít sâu một hơi,“Harry, quyết định của cậu…… Mình vẫn thấy có chút qua loa, nhưng là, mình ủng hộ cậu.”
“Ách…… Cám ơn, Mione.” Harry gãi gãi tóc,“Kỳ thật…… Là Sirius, chính là người trên báo…… là cha đỡ đầu của mình…… vừa mới ra Azkaban, thân thể không tốt lắm, độc dược của giáo sư Snape tốt như vậy, mình…… Chính là muốn cảm ơn.”
“Nói như vậy…… Mình chỉ có thể nói, chúc cậu nhiều may mắn a.” Ron vỗ vỗ bả vai Harry, vẻ mặt đồng tình,“Bất quá mình vẫn thấy cậu quá…… không nên quyết định như vậy, làm như vậy thật sự là không sáng suốt, cậu biết Snape hận cậu!”
“Là giáo sư Snape!” Hermione vỗ đầu Ron,“Đó là giáo sư của chúng ta, cậu cần tôn trọng giáo sư!” Cho dù bị cấm đoán, cô vẫn thấy giáo sư Snape là người tốt — cô cấm đoán là cắt sồ cúc mà Snape đã đặt năm sáu kiểu mẫu! Điều này làm cho cô cảm giác mình đang học mà không phải đang bị phạt!
“Được rồi, mình chờ mong ngày mai có thể trông thấy một Harry đầy đủ……” Ron xoa đầu thì thào nói.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
15 chương
32 chương
43 chương
89 chương
11 chương
12 chương
23 chương