Giáo sư và cha đỡ đầu Ầm ầm vang! Đầu sẹo chú ta…… Đầu sẹo là chú ta…… Đầu sẹo là chú ta!? Trong đầu Draco Malfoy chỉ có những lời này nên về sau một con chuột biến người cậu cũng không chú ý, sao đó lại có bạo động lại càng không liên quan đến cậu, trong đầu của cậu chỉ có một câu kia — Đầu sẹo là chú ta. Vì vậy khi Draco Malfoy không nghe được cái gì, phù thủy vĩ đại nhất thế kỉ này hiệu trưởng Hogwarts Dumbledore giải quyết một vụ án oan — Black bị oan, ẩn nhẫn ở Azkaban 12 năm, phản đồ thật bị bắt, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát — được rồi, đây không phải là đề tài kinh hãi nhưng trên báo ngày hôm sau, tiêu đề to lớn này chiếm một trang báo, mà bộ trưởng bộ pháp thuật Fudge cũng chạy tới Hogwarts. Kỳ thật với Fudge, có thể ở trên tay mình lật lại là tốt nhất, năm đó ở bộ pháp thuật Crouch là cái người không hỏi xanh đỏ đen trắng đã bắt người ném vào Azkaban, mà án đó cũng là Crouch mở! Bây giờ có nhân chứng vật chứng, Fudge vui mừng nở hoa, lão hận không thể lập tức làm cho thanh danh của Barty Crouch rớt xuống ngàn mét sau đó thể hiện sự anh minh thần võ của mình! Vì thế lão chẳng những bỏ giám ngục Azkaban đang canh giữ ở Hogwarts, trước khi đi còn lấy khăn lụa lau khóe mắt, nói với Harry một chút, hứa hẹn lập tức sẽ thẩm phán lại, trả lại cho Harry một người cha đỡ đầu đầy đủ — Sirius Black. Fudge đi rồi, Dumbledore vẻ mặt thần bí gõ lò sưởi, sau đó một thân ảnh to đen nhảy ra — “Black!” Là con chó trung thành và uy vũ! Harry ôm lấy cổ nó sờ lông — tỏa sáng a, vuốt vuốt…… Harry thấy xúc cảm không đúng, mà con chó Black nhiệt tình hình như cũng lớn hơn một ít…… Harry nhíu nhíu mày, cúi đầu xem xét…… Cái gì Black a, đó là một người! “Oa a!” Cứu thế chủ vội vàng nhảy dựng lên, xấu hổ đứng đó, đương nhiên, không chỉ là xấu hổ, cậu còn phẫn nộ a! Harry vừa rồi nghe chân tướng nước mắt lưng tròng nhưng lúc này lại nổi giận đùng đùng, nước mắt cũng bị nén trở về. “Nha, Harry, không cần phải đứng xa như vậy, để Sirius nhìn trò……” Dumbledore đi qua hai tay khoác lên vai Harry,“Cậu ta là cha đỡ đầu của trò Harry, cậu ta là Sirius Black, thân nhân của trò……” GIọng hiệu trưởng có chút nghẹn ngào, Harry nghe vậy lại khóc,“Cậu ta là một Animagus, có thể biến thành động vật, thầy nghĩ các trò cũng từng được nghe đúng không? Vì tìm kiếm trò…… Cậu ta lang thang thật lâu, chịu không ít khổ…… Harry……” “Harry…… Chú…… Chú xin lỗi.” Sirius Black xin lỗi cùng khát vọng,“Chú bỏ lỡ sự phát triển của con…… Harry…… Chú thật sự rất xin lỗi…… Nhưng là chú…… Chú muốn nói nếu như con nguyện ý, chú nghĩ…… Chúng ta là người nhà, chú có thể…… Có thể cho con một gia đình?” Một…… Gia đình. Harry Potter, khát vọng tìm được một gia đình, một gia đình của mình, một ngôi nhà có náo nhiệt, cười cười nói nói…… Một người lớn yêu thương mình, có một đứa con ỷ lại mình cùng với bạn lữ mình yêu, không cần nhiều hơn, cũng không cần phải có bao nhiêu Galleons, chỉ cần có người nhà ở cùng một chỗ, cậu sẽ thấy có được toàn bộ thế giới — cho nên cậu ghét Dudley, khi còn bé còn từng hận anh ta bởi vì anh ta có được thứ cậu không có, không phải quần áo mới cũng không phải những cái kẹo cái bánh ngọt hay là quyền lợi có thể xem tv, mà là…… Cha mẹ yêu thương, cậu hận anh ta bởi vì anh ta có được cha mẹ yêu thương mà cậu cự tuyệt Malfoy, không phải là vì cậu ta ở trước mặt mình khoe cha mẹ khoe khoang hạnh phúc của mình sao? “Đúng vậy…… Con có thể dùng gọi cha là Sirius không?” Harry sờ sờ nam nhân trước mắt, bộ dáng lôi thôi, râu ria dài nhưng là tinh thần không sai,“Con…… Con rất vui……” “Đương nhiên, Harry, con đương nhiên có thể gọi cha là Sirius!” Sirius vuốt vuốt tóc trên mặt,“Mộng Mơ nói con là một cậu bé ngoan, nha, Mộng Mơ chính là Remus — Remus Lupin, giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, con còn chưa học đúng không?” “Đúng vậy, còn chưa học.” Harry gật gật đầu, tuy chưa đi học nhưng cậu đã nghe anh em sinh đôi nói qua vị giáo sư đó không tệ , có năng lực. “Vậy con nhất định sẽ chờ mong lớp của cậu ta, cậu ta giảng những thứ rất thực dụng!” Sirius tự hào giới thiệu bạn của mình,“Cậu ta là người bạn tốt của ba ba con — cũng là bạn của chú, năm đó chúng ta là những người bạn thân…… Nha, Harry, thực xin lỗi……” Sirius nghĩ tới cái tên biến thành con chuột, sắc mặt nhất thời không tốt lắm,“ Cái tên phản đồ Peter không tính!” Đúng vậy, Peter không tính! Harry mỉm cười ôm cha đỡ đầu của mình:“Sirius, con rất vui…… Cha là thân nhân của con.” Không khí ấm áp làm cho Dumbledore lau khóe mắt nhiều lần, ngay cả nón phân viện ngủ cũng mở mắt ra chứng kiến thời khắc này…… Đúng vậy, bọn họ là thân nhân, dù cho không có cùng huyết mạch cũng không thể chặt đứt quan hệ giữa bọn họ. “Chú cũng vậy, Harry.” Sirius chăm chú nhìn con đỡ đầu của mình, rất giống James, ánh mắt giống Lily, là một Gryffindor — nhiệt tình, chính trực và vui vẻ hạnh phúc, dù cho gặp được khó khăn cũng vẫn lạc quan, giống như là ánh mặt trời. “Thật sự là…… Làm cho người khắc sâu ấn tượng.” Tiếng nói mềm mượt như tơ lụa và mang theo trào phúng vang lên từ phía sau. Harry không quay đầu cũng biết là Snape — lúc này, giáo sư tới làm cái gì, chẳng lẽ…… Là sợ chính mình có cha đỡ đầu liền muốn đoạn tuyệt quan hệ? Hoặc là nói…… Giáo sư sợ mình sẽ không cùng giáo sư sinh ra Prince? Harry suy nghĩ một đống lớn nhưng cậu bắt buộc mình khống chế tốt nét mặt của mình, không thể lộ ra sơ hở gì ở trước mặt Sirius — đúng vậy, Sirius còn chưa biết chuyện Prince, nếu như…… Nếu như có thể cho Sirius biết, Dumbledore nhất định không gạt, cho nên…… Harry hoàn toàn tín nhiệm Dumbledore, che giấu chuyện của tiểu vương tử với Sirius. Đương nhiên, cậu cũng quyết định nên nói chuyện với Snape…… Đúng vậy, về…… Gia đình…… “Snivellus, sao mày lại tại đây!” “Xem ra đại não ngươi trên cơ bản đã bị giám ngục Azkaban hút khô hoàn toàn rồi, ta thật cao hứng khi biết, xét thấy…… đầu ngươi còn không bằng một cây cỏ lác.” “Mày nói cái gì?!” “Ta nói cái gì? Chẳng lẽ là chó, thính giác của ngươi cũng đã biến mất? Nha, cái này thật là quá bi ai , nguyên lai ngay cả chó hộ mệnh ngươi cũng không làm được, như vậy, hiện tại ngươi xuất hiện ở đây vì cái gì? Biểu hiện ra bi ai của ngươi? Còn cùng cứu thế chủ bồi dưỡng a…… tình yêu của cha?” “Snivellus chết tiệt! Tao muốn giết mày!” “Nha, nhìn xem, xúc động lỗ mãng và không có não.” Đũa phép chỉ vào Sirius Black,“Hiện tại, rốt cuộc là ai giết ai?” “Nha! Dừng tay!” Harry ôm lấy Snape,“Giáo sư không thể thương tổn Sirius, chú ấy còn rất yếu!” “Rất tốt, rất tốt.” Snape cười lạnh. “Harry, mau tới đây!” Sirius gầm thét,“Hắn không làm gì tốt! Hắn là Slytherin tà ác! Snivellus tà ác dơ bẩn, cách Harry xa một chút!” “Sirius, chú không thể nói giáo sư như vậy!” Harry rất khó xử — có lẽ cậu chính là miếng thịt trong bánh hamburger? “Sirius, giáo sư Snape là giáo sư độc dược của con, giáo sư rất tốt, tuy…… Có chút bất công, nhưng giáo sư rất tốt, giáo sư còn từng cứu con, Sirius, đừng xúc động như vậy……” Harry hít sâu nói bảo Sirius làm giống mình, hít sâu, sau đó bình tĩnh trở lại,“Hiện tại, Sirius, bình tĩnh rồi sao?” “Ách…… Đúng vậy, chỉ cần Snivellus không trêu chọc chú, chú sẽ không đi tìm hắn.” Sirius nói như vậy rồi lui về sau giống như Snape là cái gì chán ghét, mà Snape cũng như vậy — chán ghét và chán ghét. Harry không rõ hai người bọn họ tại sao phải vì mấy câu nói mà muốn nguyền rủa đối phương nhưng là cậu tin tưởng chuyện gì cũng có lý do, bằng không…… Không có người vì chuyện không đáng đi làm mấy chuyện mà mình cũng không thoải mái, không phải sao? “Hừ, thật đáng tiếc, là một người coi như hữu dụng, ta chẳng những muốn hao tâm tổn trí hết sức làm độc dược cho cái người sói không thể dễ dàng tha thứ là bạn của ngươi, còn muốn làm độc dược cho ngươi…… Một ổ chó săn a……” Ngữ điệu của Snape phảng phất như ngâm xướng làm cho người ta phẫn nộ, đương nhiên, anh cũng thành công chọc giận Sirius và cứu thế chủ. “Giáo sư Snape, làm sao giáo sư có thể nói như vậy!” Tuy Harry biết rõ tên Giáo sư Lupin không hay lắm…… Ách…… Nghe quả thật rất giống sói, chính là…… Snape sao có thể tùy tùy tiện tiện lấy ngoại hiệu cho người ta như vậy a? “Nha? Như vậy ta nên nói như thế nào?” Snape nhướng mày, lấy một cái hộp để vào tay Harry,“Đây là độc dược cho cha đỡ đầu cẩu cẩu của ngươi – bảo hắn cẩn thận một chút, mỗi ngày — hắn đều cần uống, bảo hắn cẩn thận một chút!” “Cái…… Cái gì?” Harry giật giật miệng. “Lỗ tai của ngươi cũng hỏng sao?!”