Attack on tutien
Chương 18 : ¸.•´¨¤ Giặc quay lại, lợi hại hơn trước
Đúng như tú lo ngại, tên triệu mân kia sau khi thua trận nhục nhã liền chạy về tấu trình với triệu gia. dẫu tên này chỉ bị coi là phế vật trong gia tộc nhưng vì vẫn mang họ triệu nên triệu gia đã coi hành động phản kháng của lạc việt là láo xược cần phải trừng trị. mặt mũi của gia tộc quan trọng hơn một nghìn binh lính thiệt mạng, đúng là coi rẻ mạng người.
Về phía tú, khi trông thấy đoàn quân đông hơn bốn lần lúc trước rầm rập tiến tới từ phía đông thì cũng không hề nao núng. hắn không cần jhin và gangplank về chi viện. với mười xạ thủ còn lại cũng đủ cầm chân quân địch rồi. gangplank có thể dội pháo kích khi tú hạ lệnh. đừng quên mỗi một người lính tốt đều có trong tay (bẫy độc noxus "r") của teemo. tuy sức mạnh pháp thuật không có nhưng sát thương cơ bản đủ giết chết phàm nhân rồi.
Điều đáng bận tâm là một đám tu tiên giả đang đi cùng tên triệu mân kia. tên này đang làm ra bộ dáng xun xoe nịnh nọt, tú nhìn thấy mà lắc đầu khinh bỉ. không có triệu cấm trong đám người này. tú thăm dò thông tin trên (bản đồ), thấy cả thảy ba tu tiên giả đều là lục cảnh, đều mang họ triệu. tuổi tác ba người này chỉ kém triệu cấm một chút, râu tóc bạc phơ cả.
Ba người quắc mắt nhìn lên vách núi nơi tú đang đứng. một cỗ năng lượng vô hình dồn áp tới chỗ hắn, khiến hắn một thoáng mơ hồ mất thăng bằng suýt ngã nếu không có minh nguyệt đứng kế bên đỡ lấy.
“tu tiên giả lục cảnh xem ra khó nhằn đấy.” tú cười nói rồi lựa đứng dậy nhìn thẳng về phía đối thủ tỏ rõ ý chí kiên cường.
Có bệ đá cổ bảo kê thì sợ cóc khô gì. nhác thấy cây cờ hiệu mà tên triệu mân phóng lên hồi chiều vẫn cắm trên vách đá, tú liền rút ra rồi phất lên mấy cái, ra hiệu cầu hoà. từ trong ba tu tiên giả kia, một người đạp bước phóng thân mình lên không trung, bay thẳng tới chỗ hai người. cỗ năng lượng áp bức lúc trước xông thẳng tới cơ thể tú, tưởng như có một quả tên lửa đang khoá mục tiêu vào hắn.
Lão nhân này tên là triệu bằng, chỉ số thuộc tính đều thấp hơn triệu cấm nhưng thái độ ngạo nghễ khó ưa vô cùng. tú chẳng lấy đó làm khó chịu. phần nào đó, hắn thông cảm cho những người sinh ra và được dạy dỗ trong một hệ tư tưởng lệch lạc, lấy cảnh giới làm thước đo vai vế trong xã hội, những quy chuẩn đạo đức hiện đại dĩ nhiên không tồn tại trong tu tiên giới. bài ca đạo nghĩa giang hồ, anh em sống chết có nhau cũng chỉ để làm nhạc đưa đám tang thôi. nói thô ra thì là, vì thiên đạo mà đổ bát canh chua, anh em cây khế tình nghĩa xạo chó.
Tú trao cờ cho minh nguyệt rồi bước tới kính cẩn chào đón lão nhân kia:
“chẳng hay tiền bối có điều cần chỉ giáo mà lại đích thân tới tệ quốc?”
Triệu bằng vẫn làm bộ tịch khinh khỉnh tên phàm nhân trước mặt, hách dịch nói:
“ta nghe đâu giữa chốn hoang tàn này có kẻ ra mặt xem thường triệu gia. ngươi nói xem? ta phải trừng phạt kẻ xấc xược đó thế nào?”
Kịch bản quá đỗi quen thuộc mà, tú cười thầm trong lòng. ta nói sai đâu, dỗ trẻ chẳng khó, dỗ già mới khổ. mấy người già cả thường trái tính trái nết, đâm ra đụng một tí là khó ở khó chiều. tú thừa biết lão già này muốn hành hạ mình cho hả cơn giận, nên trả lời kiểu gì cũng chết. chi bằng ta đây giữ gìn khí tiết, có chết cũng phải làm dân chơi. hắn hiên ngang đáp:
“thân là vua một nước, trách nhiệm cao cả nhất là phải giữ gìn vẹn toàn lãnh thổ, bảo hộ dân tộc mình, chăm lo đời sống sung túc ấm no. gặp quân xâm lược, dù là tu tiên giả, vãn bối cũng quyết giương cờ chiến đấu cho tới người cuối cùng.”
“khẩu khí lớn thật.” triệu bằng nhếch mép cười mỉa “đúng là thứ phàm nhân lấy mắt chó mà nhìn đời. ngươi dựa vào cái gì mà đòi xưng vương trước mặt ta?”
“nếu tiền bối không phục, có thể tuyên chiến ngay bây giờ.” tú nghiêm nghị nói “một trận phân định thắng bại, đơn giản thôi.”
Nói xong, tú nhìn láo liên một hồi. triệu bằng lập tức đoán ra hắn đang có âm mưu gì, liền nói:
“ngươi tính dụ lão phu cho quân vào bẫy? triệu mân có thể là thứ hữu dũng vô mưu, nhưng ngươi đừng quên, gừng càng già càng cay. lão phu đích thân tới đây chiêu hàng ngươi là phúc phần cho ngươi rồi, đừng trách ta cậy già lên mặt.”
Dứt lời liền đạp bước phi hành quay trở lại quân triệu gia. minh nguyệt buông cây cờ ra rồi lặng lẽ tới bên tú khẽ hỏi:
“quân ta đã đặt bẫy sẵn trong khe núi rồi, nhưng bọn họ không tiến quân vào ngay. anh tính sao?”
“đúng như dự tính của anh rồi.” tú mỉm cười gian xảo nói “nếu cả bốn nghìn quân đồng loạt xông lên thì bên ta phải khổ chiến. giờ lão già triệu bằng đang lo có bẫy nên sẽ cho quân bao vây kín nơi này, chờ quân ta chết đói hoặc đầu hàng thôi.”
“anh muốn kéo dài thời gian?” minh nguyệt hỏi lại.
“đúng. jhin đang huấn luyện cho mười xạ thủ, chỉ cần một ngày cũng đủ cho họ đạt tới lam cảnh đỉnh phong rồi. nếu may mắn thì tên đó cũng tìm ra vài ngôi làng nhỏ lẻ nữa để chiêu mộ thêm dân nhập cư. gangplank thì túc trực ở mỏ sắt, vừa duy trì sản lượng quặng thô với thuốc súng, vừa xác minh xem lão triệu cấm kia có tiến hành giao dịch bình thường hay không. em có thể đi theo jhin tranh thủ thu thập linh hồn cho (đoạ đày "p") của thresh càng nhiều càng tốt.”
“vâng, vậy em đi đây, anh ở lại nhớ cẩn trọng nhé, có gì em sẽ đưa quân tiếp viện quay về ngay.”
“không cần lo.” tú mỉm cười bình thản “em thay anh lo công việc phía jhin là được. dân lạc việt không thể mãi chui rúc trong xó xỉnh này được.”
“em hiểu rồi.” minh nguyệt đáp rồi niệm phép biến mất luôn.
Tú lệnh cho cả mười xạ thủ còn lại của mình chia nhau lên canh giữ trên vách núi, tỏa ra xung quanh lấy ngôi làng làm trung tâm, giám sát hành tung của quân triệu gia. chúng đã thiết lập một vòng vây không một kẽ hở, cả dãy núi phía sau làng cũng có lính đóng trại, tuần tra nghiêm ngặt. trên (bản đồ), tú quan sát rõ mồn một nhất cử nhất động của chúng. một tu tiên giả lục cảnh chỉ đạo quân mặt trước chặn đường ra vào làng, một thì giám sát dãy núi sau lưng. riêng triệu bằng không rõ tung tích, đây mới là điều đáng lo.
Tú ngồi trên sofa không phải để nghỉ ngơi. hệ thống tiện lợi cho phép hắn liên lạc với những quân cờ của mình như bộ đàm, bất chấp khoảng cách cũng không ảnh hưởng tới đường truyền. mỗi khi phát hiện ra có sơ hở của kẻ địch, tú lập tức lệnh cho một người lính gần đó hành động.
Một tên bỏ đội đi lẻ tìm góc đái bậy? bắn bỏ! một tên lười biếng bỏ gác đi tìm chỗ ngủ ngày? bắn bỏ! một tên dáo dác đi tìm người bạn thân mất tích? bắn luôn! mỗi lần bắn hạ một tên, tú không quên chỉ đạo cho người đem giấu thi thể.
Đoàng! đoàng! đoàng! tiếng súng vang vọng nhưng chẳng ai trong quân triệu gia biết súng là cái gì, chỉ nghĩ đó là tiếng sấm, mà đã là sấm thì là việc của thiên đạo, quản làm gì. chỉ đến khi gần trưa đổi gác, chúng mới nháo nhác vì quân số hao hụt. triệu bằng đến hai bên doanh trại quát tháo ầm ĩ:
“ta cả ngày theo dõi đám phàm nhân này trên cao kia, các ngươi có mỗi việc tuần tra cũng lười biếng tính chuyện đào ngũ? cả ngày nay đám phàm nhân kia không dám bước ra ngoài nửa bước, quanh vùng này cũng không có yêu thú, có tận ba cao thủ lục cảnh ở đây, ai làm hại được tới các ngươi? lũ vô dụng!”
Tú nghe rõ mồn một từng câu từng chữ, gật gù hiểu ra:
“thì ra lão triệu bằng soi mình từ trên cao, thảo nào trên (bản đồ) không phát hiện ra. mà lão soi kiểu gì lại không biết lính của mình bị giết? mắt mũi chắc để trưng con mẹ nó rồi. cũng may quân mình có khả năng tàng hình không thì chắc lộ mất rồi.”
Tú tiếp tục theo dõi ba tu tiên giả lục cảnh kia nói chuyện với nhau:
“nhị sư huynh, đệ phát giác một chuyện kỳ lạ. phía tứ đệ tổn thất bảy mươi ba lính, phía đệ thì mất năm mươi tám lính, tổng cộng một trăm ba mươi mốt lính. mà vừa rồi sư huynh trên kia có nghe thấy một trăm ba mươi mốt tiếng sấm vang lên không?”
“sấm nào?” triệu bằng ngạc nhiên hỏi lại “ta có nghe thấy tiếng gì đó như đá lở nhưng không biết do đâu.”
Nghe tới đây, tú giật mình thốt lên:
“thôi mấy ông già ơi! người ta bắn bao nhiêu viên đạn các ông cũng đếm nữa à? già rồi để tí đức cho con cháu giùm cái, khôn hết phần con cháu, đời sau thành thiểu năng trí tuệ hết thì sao? mà thằng mân đúng là ngu thật. gia ngôn bất hạnh vãi cức!”
Đến nước này, tú buộc phải lệnh cho toàn bộ mười xạ thủ án binh bất động, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. một trăm ba mươi mốt lính trên tổng số hơn bốn nghìn, chưa đủ gọi là tổn thất. hắn cần có thêm hoả lực. trong lúc đội quân triệu gia còn chưa ổn định tình hình, hắn tranh thủ huy động dân làng giỏi rèn đúc vào việc. sản phẩm hắn muốn cho ra lò ngay nguyên mẫu súng máy sáu nòng thao tác bắn bằng quay tay, ra đời vào thời kỳ chiến tranh pháp-phổ.
Về cơ bản, hắn nhớ được kết cấu của khẩu súng nhưng thông số chi tiết hắn vẫn phải nhờ tới hệ thống cung cấp cho những người thợ. bỏ ra mười nghìn điểm chiến tích vẫn là thỏa đáng. sau gần ba tiếng đồng hồ, hai chục người thợ hì hục làm việc không dám lười biếng vì giặc đã chờ ở cửa, phụ nữ và trẻ em trong làng cũng phụ trách hậu cần không ai là ngơi nghỉ, rốt cuộc, khẩu súng máy đầu tiên đã ra lò. không có thời gian chế tạo dây đạn, tú chỉ cần đem điểm chiến tích đổi lấy trong (cửa hàng) là xong. đạn cũng là sử dụng đầu đạn của súng trường mosin.
Chuẩn bị xong xuôi, tú đem thành phẩm kiểm duyệt trên hệ thống. hệ thống cũng không đưa ra điểm gì thiếu sót nghiêm trọng, hoặc chính bản thân hệ thống không muốn nhận mình đã đào tạo ra những tay thợ kém. với tốc độ xả đạn ba trăm viên trong một phút, khẩu súng máy này chính xác là mối đe dọa cực kỳ lớn với đội hình kẻ địch chuyên lấy sự tập trung quân lực một chỗ để tạo khối sức mạnh tiến công.
Yên tâm trước khả năng phòng thủ của ngôi làng, tú lúc này mới nhớ tới triệu cấm mà giờ chính ngọ đã qua lâu rồi. hắn lập tức liên lạc cho gangplank thì gã mới báo cáo:
“lão già đó tới từ hai giờ trước, dẫn theo đúng một nghìn dân thường. bọn ta đang tiến hành ghi chép nhân khẩu, chỗ ngươi thế nào?”
“vậy à?” tú cười nói “ngươi có thể dẫn ông ta về đây đi, ta có chuyện quan trọng cần bàn với ông ta đấy.”
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ thế giới duy nhất pháp sư
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
13 chương
209 chương
378 chương
8 chương
792 chương
100 chương