-Già này ko rõ lắm. Chỉ nghe kể lại là cô gái này làm dâu trong căn biệt thự này nhưng ko môn đăng hộ đối. Ba mẹ chồng đêu ko ưng cô nên luôn tìm cách hành hạ cô bé mỗi khi chồng cô ra ngoài. Rõ khổ! Thế rồi. Do uất ức qúa nên vào 1 đêm trăng rằm, trời đổ mưa như trút nước, cô gái đó đã tự tử. Và lời nguyền của cô ấy bắt đầu...- giọng bà Lý chậm lại như thể hiện 1 sự chua xót cho cô gái trẻ. Tất cả là do phân biệt gia cấp trong xã hội xưa. Cô gái đó chết đi để lại lời nguyền rằng tất cả các cô tiểu thư nào yếu bóng vía đc định là con dâu của căn biệt thự này, 1 khi đã đặt chân vào đều bị ám tới...chết! Tập đoàn rắc rối nổi da gà nhìn Phương đang thiếp đi. Cô thể trạng vốn yếu từ bé. Giờ thì sao đây? -Bà có thể cho tụi cháu biết mộ cô gái đó ở đâu ko ạ?- Lâm hỏi. -Già ko rõ nữa. Ngôi mộ đó hình như ở ven biển thì phải- bà lão thở dài ái ngại. -Đc rồi. Bây giờ Thoại Anh, Nhi và Lâm ở lại chăm sóc Phương. Còn lại thì thử đi dò hỏi xung quanh xem- Vũ búng tay nói. -Khoan đã. Chẳng phải chúng ta có máy dò ma sao?- Phong nhướn mày đầy ẩn ý về phía Nhi. 1p... 2p... ... 5p... Sau 5p chậm tiêu, Nhi bất ngờ la toáng lên: -Đồ ác ôn. Mi muốn giết con nhà lành hả? -Thôi nào Nhi. Em phải cứu Phương chứ. Ko lẽ em để Phương bị ám tới chết sao?- Vũ nhìn sâu vào mắt Nhi và động viên tinh thần cô bé. -Đc rồi! Xong vụ này mọi ng giết luôn Nguyệt Nhi này đi- Nhi cúi mặt gầm gừ. -Tốt! Giờ thế này nhé! Chị Thoại Anh và anh Long sẽ đi dò hỏi thông tin. Còn anh Vũ, anh Kỳ và "máy dò" đi tìm mộ của cô gái kia nhé!- Phong lớn giọng kẻ cả. -Thế còn mi?- Kỳ nheo mắt nhìn cậu nhóc. -Em ngồi ở nhà trông chị Phương và chờ thông tin- Phong buông ra 1 câu tỉnh bơ. Ngay sau đó, cậu bé bị ăn ngay 6 cái cốc vào đầu vì tật khôn lỏi của mình.