-Kể ra thì việc này cũng hay đó chứ. Anh Kỳ gặp ma bao giờ chưa?- Long xoa cằm nở nụ cười thích thú hỏi. Phương, Nhi và Thoại Anh trố mắt ra nhìn. Đồ nam nhân kì dị, có ai đời thích gặp ma ko cơ chứ!
-Ko biết ma nữ mê trai ko ta?- Lâm cười đểu. Stop lại ngay. Lạc chủ đề rồi. Sao giờ lại lấy ma ra bàn tán thế này. Có bàn thì bàn cách đuổi ma kia kìa.
-Lần đầu tiên gặp ma. Mấy anh chuẩn bị tinh thần đi nhé!- ngay cả Phong cũng hào hứng hùa theo. Ông trời ơi, ông có biết là có 3 cô nàng xinh đẹp mặt cắt ko còn giọt máu đang ôm nhau run rẩy sợ hãi ko? Đồ nam nhân vô lương tâm!
-Bao giờ thì ma xuất hiện ta?- Vũ ko nén nổi tò mò cũng nhập hội. Mất hình tượng hoàng tử lạnh lùng qúa!
-Thấy ma nhất định phải ngồi nói chuyện với nó mới đc- Kỳ bon chen vào.
-Mấy ng qúa đáng vừa thôi. Vui lắm ý nhờ? Tối nay tất cả sẽ ngủ chung- Nhi điên tiết hét lên dập tắt hội "ông 8" đang có xu hướng phát triển này.
-Mấy ng ko sợ ma sao mà còn vui thế hả?- Thoại Anh hùa vào với Nhi.
-Ui sời! Anh gặp qủy suốt, ma có là gì- Kỳ phẩy tay.
-HẢẢẢ? Vậy là sao?- mọi ng sửng sốt.
-Thì đó đó. Bạch Nguyệt Nhi đó, ở với Nhi nhiều rồi. Nó còn hơn cả qủy ý thì sợ gì ma.- Kỳ chỉ vào Nhi tỉnh bơ nói.
-Oh đúng rồi ha! Ma ko sợ chị Nhi thì thôi chứ làm gì có chuyện ngược lại- Phong nhảy vào.
-GRỪỪ...HÀN VŨ PHONG, BẠCH GIA KỲ! TÔI GIẾT 2 NG- Nhi gầm lên rồi lao vào đập cho Kỳ và Phong 1 trận tơi tả.
-Suỵt!- Vũ ra hiệu im lặng. Bây giờ cũng đã hơn 10h đêm. Tất cả tối om. Cả đám im phăng phắc dỏng tai lên nghe ngóng. Rồi.....3 kiều nữ đứng tim! Có tiếng khóc nỉ non ai oán. Ko ai bảo ai, tất cả nhẹ nhàng bò lồm cồm đến chỗ các nam nhân. Nhi chui vào lòng Vũ rồi kéo Kỳ lại gần. Phương sợ hãi đến nỗi nước mắt trực trào ôm lấy Lâm. Có lẽ do sợ qúa nên Thoại Anh đã nép sát vào Long.
-Đây là nhà phương Tây. Vậy chắc ma nữ phải là ng Tây nhỉ? Thánh...thánh giá...- Thoại Anh run run nói.
-Ko có đâu mà tìm- Long dập tắt ngay hy vọng của Thoại hoàn toàn. Ng gì đâu mà ác độc vô đối!
-Á...Á...Á... Phương, Phương. Con ma đó. Nó...nó ở cạnh bà kìa- Nhi bất chợt thét toáng lên kinh hãi chỉ vào Phương. Vẻ mặt căng thẳng cực độ.
-Chị bị sao thế chị Nhi. Em thấy gì đâu?- Phong nhún vai nói. Nhưng.....
-Lâm...L...âm ơi..t..ớ...tớ... khó thở...qúa!- Phương mãi mới nói đc. 2 tay cô chới với trong ko trung. Tuy rằng ko có gì cả nhưng cổ của Phương đang đỏ lên, khuôn mặt cô tím tái vì thiếu oxi.
-Cô chủ, mau đeo cái này vào. Nhỡ đâu có tác dụng- bà quản gia từ đâu chạy lại vội đeo cho Phương 1 chiếc vòng cổ có đá rubi tím. Ngay sau đó, Phương thiếp đi. Đôi mắt mở to của Nhi cũng thu lại kèm theo vài từ:
-Bi...ến...biến...mất rồi- Nhi thở gấp. Cô bé ko tin đc vào mắt mình nữa. Vừa nãy, Nhi nhìn thấy con ma...có tóc trắng bay lòa xòa, đôi bàn tay gầy dơ xương đang bóp cổ Phương. Mặt trắng bệch như chết đuối, 2 hõm mắt đỏ lọm đầy máu. Con ma đó mặc 1 chiếc váy dài màu trắng. Oa! Kinh khủng qúa!
-Nhi có năng lực ngoại cảm sao?- Long tò mò hỏi.
-Ko hẳn vậy. Nhi có giác quan thứ 6-Vũ đang cô trấn an Nhi.
-Giác quan thứ 6 của Nhi chỉ xuất hiện khi có ma lực đang xảy ra với ng thân của nó thôi- Kỳ tiếp lời.
-Bà quản gia, bà kiếm cái vòng này ở đâu ra vậy?- Lâm hỏi. Giờ mới để ý đến cái vòng mà Phương đang đeo. Nó tỏa ra 1 thứ ánh sáng lung linh kỳ lạ. Phương vừa đeo vòng vào thì con ma đó cũng biến mất. Vậy thì chắc chắn cái vòng đó có vấn đề.
-Ta thấy nó ở trong 1 cái hộp vàng cổ. Vào mỗi đêm rằm mưa, phòng nào có chứa chiếc vòng đó thì ko bị gõ cửa đêm. Nghĩ là có lợi cho cô chủ nên mang ra- bà quản gia thành khẩn nói.
-Đc rồi. Giờ thế này. Bà có thể kể cho tụi bháu nghe vì sao ngôi nhà này có ma ko?- Thoại Anh run run hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
45 chương
85 chương
30 chương
51 chương