Áp Đáo Bảo
Chương 27
Phiền Tiểu Thử cứ như vậy đến ăn nhờ ở đậu Mạc gia.
Tuy chuyện này có hơi đột ngột, nhưng Phiền Tiểu Thử thực sự cứ như vậy đến ăn nhờ ở đậu Mạc gia.
Nguyên nhân có lẽ phải kể từ lần say rượu kia, nếu như muốn nói rõ rõ rõ rõ hết ra, thì có hơi phiền phức. Nói chung chính là lúc Phiền Tiểu Thử uống say sau đó ồn ào nói nhà nàng tất niên cũng không có người, cha mẹ đều ở nước ngoài, những lúc tết đến vô cùng quạnh quẽ, nàng không muốn về.
Vì vậy tâm đồng cảm của Cố Tiểu Mãn dâng lên ngập lụt vì chuyện đó mà buồn khổ. Tâm đồng cảm của các công nhân ở Mạc gia so với Cố Tiểu Mãn càng buồn khổ a buồn khổ.
Vì như thế, chẳng hiểu tại sao, Phiền Tiểu Thử sẽ ở lại Mạc gia.
-_-|||
Dùng lời của những người không quan trọng ở Mạc gia này mà nói, chính là: Dù sao đi nữa, cũng phải để nàng ở lại chỗ này qua năm rồi mới cho đi chứ đúng không?!
Mạc Thanh Hàn luôn không có ý kiến gì, vì lúc nàng thức còn ít hơn so với ngủ, cho nên chỉ cần không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng, Phiền Tiểu Thử có ở trong nhà hay không cũng không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, quyền quyết định chính vẫn ở trong tay Mạc Ảnh Hàn.
Các công nhân và Cố Tiểu Mãn vô cùng lo lắng Mạc Ảnh Hàn sẽ từ chối, nhưng mà gần đây dường như Mạc Ảnh Hàn uống lộn thuốc hay sao, vậy mà không có phản đối! Một chút cũng không có phản đối!
Thái độ này của Mạc Ảnh Hàn đem đa số người ở Mạc gia kinh sợ, lo lắng bất an nghĩ nguyên do.
Vô lý a vô lý, không phải tiểu thư luôn chán ghét Phiền tiểu thư sao? Không lý nào lại đột nhiên thay đổi tính tình nha? Chắc chắn là có chuyện đã xảy ra.
Liên tục nghĩ a nghĩ, các công nhân ở Mạc gia rốt cuộc cũng tìm ra được đầu mối. Sở dĩ tiểu thư đột nhiên thay đổi cách nhìn với Phiền tiểu thư, nguyên nhân của tất cả là do đêm say rượu kia!
Ngày đó Phiền tiểu thư say, nhưng tiểu thư xem chừng là tỉnh, sau đó tiểu thư đỡ Phiền tiểu thư vào phòng, chuyện này cũng rất bình thường. Còn vấn đề, chắc chắn là sau khi vào phòng. Nhưng mà sau khi vào phòng thì sẽ xảy ra chuyện gì a? Chuyện gì xảy ra mới có thể khiến tiểu thư của chúng ta đột nhiên thay đổi cách nhìn đối với Phiền tiểu thư a?
Các công nhân ở Mạc gia hiếu kỳ, nhưng mà hiếu kỳ thì hiếu kỳ, không ai dám đem sự hiếu kỳ này để lên mặt, lén cùng nhau hỏi han thăm dò.
"Mèo chiêu tài, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?" Nhưng mà Phiền Tiểu Thử cũng rất hiếu kỳ, hơn nữa hiếu kỳ đến nàng không nhịn được nữa, nhất định phải hỏi rõ ràng một chút.
"Không." Mạc Ảnh Hàn đang làm việc, gương mặt lạnh lùng đáp lại.
"Một câu thôi, chỉ một câu thôi cũng không được sao?" Phiền Tiểu Thử ghé vào trước bàn làm việc của Mạc Ảnh Hàn, van nài.
"Một câu cũng không." Người đang làm việc vẫn lạnh lùng đáp.
"... Chỉ một câu thôi, một câu! Chỉ một câu!" Người nào đó vẫn không chịu bỏ qua, mặc kệ tất cả bày ra gương mặt cầu khẩn mở miệng van nài.
"..." Mạc Ảnh Hàn chịu không nổi rồi, cứ tiếp tục như vậy củ khoai lang lại muốn bám dai không dứt. Nàng cau mày, bất mãn nói: "Vậy ngươi hỏi đi!"
"Mèo chiêu tài..." Phiền Tiểu Thử liền mừng rỡ. "Ngươi có thể nói cho ta biết, buổi tối hôm ta uống say, có làm chuyện gì kỳ kỳ quái quái không?" Thật ra nàng muốn hỏi chính là, có làm chuyện gì kỳ kỳ quái quái với ngươi hay không, nhưng mà nàng không nói được.
Sợ Mạc Ảnh Hàn nói có, vậy bảo nàng phải làm sao nha nha nha!
Thì chịu trách nhiệm chứ sao nha nha nha ╮(╯▽╰)╭
"..." Mạc Ảnh Hàn ngẩng đầu nhìn Phiền Tiểu Thử.
Đáng chết tên nát rượu một khi say cái gì cũng không nhớ! Thực sự là muốn bị người khác cho ăn đập a.
*Hình như... chị cũng vậy....
"Có, ngươi làm rất nhiều chuyện kỳ kỳ quái quái." Mạc Ảnh Hàn nói như thế.
"Thật? Ta làm cái gì?" Phiền Tiểu Thử hoảng sợ.
"Ngươi?" Mạc Ảnh Hàn nhướn một bên chân mày. "Múa thoát y trên đường, bắt chước chó sủa ở trong phòng, những việc này có tính là chuyện kỳ kỳ quái quái không?" Mạc Ảnh Hàn nói rất nghiêm túc, rất nghiêm túc rất nghiêm túc, nghiêm túc đến khiến người khác hoàn toàn không cách nào phân rõ thật giả.
"Ngươi gạt người!" Kỳ thực đúng là nàng đang nói dối.
"Hừ, tin hay không là chuyện của ngươi!"
"Ta không tin, từ trước đến giờ ta chưa từng múa thoát y!" Phiền Tiểu Thử lớn tiếng kêu gào.
"Vậy à?" Nhướn mày hỏi: "Vậy là ngươi nhớ đêm qua ngươi đã làm gì?"
"..." Nàng không nhớ, một chút cũng không nhớ.
"Trước đây mỗi lần ngươi uống say đều nhớ mình làm gì?"
"..." Nàng cũng không nhớ.
"Vậy sao ngươi biết mình không có múa thoát y? Có lẽ mỗi lần ngươi múa thoát y, các nàng ngại nên không nói cho ngươi biết."
"..." Phiền Tiểu Thử bi kịch rồi. TAT
"Được rồi, ta phải làm việc, ngươi đi ra ngoài đi." Mạc Ảnh Hàn tiếp tục nói, nàng nói dối hoàn toàn mặt không đỏ tim không lỗi nhịp.
"Ta không tin không tin!" Phiền Tiểu Thử kêu gào. Đánh chết nàng cũng không tin! ~~~~(3_3)~~~~
Vì vậy ngay lúc Phiền Tiểu Thử xoắn quẩy đến mức có thể liên tiếp tạo ra bế tắc, một năm cứ như vậy trôi qua.
Lần đầu tiên Phiền Tiểu Thử mừng năm mới ở nhà người khác. Loại cảm giác này rất kỳ diệu. Rõ ràng không phải người một nhà, vậy mà có thể ngồi cùng nhau ăn tết. Nhưng mà kỳ quái nhất chính là, Phiền Tiểu Thử vẫn cảm thấy xa lạ, tuy Mạc Thanh Hàn vẫn như tỉnh như không, như ngủ như không, tuy gương mặt Mạc Ảnh Hàn vẫn lạnh như băng không có chút biểu tình gì, tuy Cố Tiểu Mãn chỉ lo cho Mạc Thanh Hàn của nàng.
Sau tết không bao lâu, Vân Tường lại bắt đầu làm việc. Phiền Tiểu Thử cùng những người trong công ty Vân Tường đều đã thân quen, cho nên không giống như đoạn thời gian cực khổ mới bắt đầu thích ứng kia.
"Mèo chiêu tài, hôm nay chừng nào về nhà?" Tan tầm, Phiền Tiểu Thử canh giữ ở cửa phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn, dò đầu vào hỏi như vậy.
"Một tiếng nữa." Mạc Ảnh Hàn cúi đầu làm việc, đáp lời như vậy.
"Tốt lắm, ta chờ ngươi nhá~~~" Phiền Tiểu Thử vui vẻ nói.
Ở đây có một điểm rất đáng để nhắc tới, đó là tuy đã chính thức đi làm, nhưng Phiền Tiểu Thử vẫn còn ở lại Mạc gia.
Dùng lời của Phiền Tiểu Thử để nói, là cắm rễ ở đây rồi, nơi đây có duyên với nàng, đương nhiên phải ở lại. Dùng lời của Mạc Ảnh Hàn để nói, cuộc sống này giống như nghiệt duyên, kiếp trước khẳng định nàng đã giết người phóng hỏa gì rồi.
Bởi vì ở cùng nhau, cho nên giữa hai người cũng không có tình huống gì đặc biệt, đều cùng nhau trở về nhà. Sau đó trên đường tình cờ bị chó săn chụp hình, rửa ảnh sau đó đăng lên bìa tạp chí, sau đó Mạc Ảnh Hàn muốn chết một cái, về nhà nghiêm khắc phê bình Phiền Tiểu Thử.
Vừa nghĩ đến gần đây đột nhiên truyền ra tin nhiều chuyện của mình, Mạc Ảnh Hàn hận không thể đem tên diễn viên của những tin nhiều chuyện này —— là Phiền Tiểu Thử. Ăn sống nuốt tươi!
Đúng rồi, ăn đi chị
Ngay trong bầu không khí xoắn quẩy ấy, rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn cũng tìm được một cơ hội tạm thời có thể tránh những tin tức nhiều chuyện này!
Mạc Ảnh Hàn xuất ngoại.
Mạc Ảnh Hàn xuất ngoại là vì công việc, nói cách khác, rất nhanh Mạc Ảnh Hàn sẽ trở về.
Khoảnh khắc Phiền Tiểu Thử nghe đến Mạc Ảnh Hàn muốn xuất ngoại, đầu óc của nàng đã ngừng chạy. Chờ đến khi đầu óc nàng kịp thời khôi phục lại, Mạc tiểu thư xinh đẹp của chúng ta đã tới sân bay rồi.
Phiền Tiểu Thử cũng không biết thật ra Mạc Ảnh Hàn chỉ xuất ngoại một tuần. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là, mèo chiêu tài của nàng không có ở đây. Thần kinh của nàng tận lực sản sinh ra một chuỗi vấn đề nếu Mạc Ảnh Hàn không có ở đây. Không ai đưa mình về nhà, không ai cho mình ngắm, không ai cướp đoạt nhân quyền của mình. 【o(╯□╰)o】Không ai cho mình ăn uống miễn phí, tiền xe của mình không thể tiết kiệm, tiền ăn của mình cũng không thể tiết kiệm, phí này phí nọ của mình cũng không thể tiết kiệm!
Đừng như vậy a!
"Mèo chiêu tài~~~"
"Mèo chiêu tài~~~~~"
Đang ngồi chờ máy bay Mạc Ảnh Hàn nhịn không được rùng mình một cái. Một cơn rét buốt đột nhiên nhanh như chớp từ lòng bàn chân vọt lên sống lưng nàng.
Cảm giác này, không tốt. Thật sự không tốt.
Quần áo hôm nay Mạc Ảnh Hàn mặc rất bình thường, vô cùng đại chúng hóa*. Sở dĩ nàng mặc quần áo như vậy, là bởi vì gần đây tin nhiều chuyện về nàng có chút dọa người. Ở một nơi như sân bay, nàng một chút cũng không muốn chọc người khác chú ý.
*Giống đa số mọi người - không có gì nổi bật
Chỉ là, số phận quả thật là không thể tưởng tượng nổi, ngươi càng muốn bị người khác chú ý, càng không ai chú ý, mà ngươi càng không muốn bị chú ý, lại luôn phát sinh đủ thứ chuyện, khiến ngươi bị người khác nhìn chòng chọc.
Giống như bây giờ.
"Mèo chiêu tài~~~" Mạc Ảnh Hàn nghe thấy âm thanh quỷ dị này quả thực hoảng sợ.
"Mèo chiêu tài~~~~ Mạc Ảnh Hàn~~~~" Nháy mắt như thế, Mạc Ảnh Hàn rất muốn hộc máu.
Thượng đế a, ta thực sự không muốn bị người khác chú ý a, thượng đế a, nếu ngươi nhất định muốn để ta bị người khác nhìn chòng chọc, vậy ta van ngươi có thể đừng dùng phương thức này có được hay không a!
"Mạc Ảnh Hàn~~~~ Mạc Ảnh Hàn~~~" Ở bên này, da mặt dày của Mạc Ảnh Hàn cũng nhịn không được đỏ ửng lên, hận không thể trực tiếp cứ như vậy bốc hơi đi, nhưng mà ở bên kia, Phiền Tiểu Thử vẫn còn vô tri vô giác lớn tiếng gọi, hoàn toàn không ý thức việc mình làm rốt cuộc có bao nhiêu chọc người khác chú ý.
Nếu cứ tiếp tục gọi như vậy, khẳng định sẽ gọi đến cả thiên hạ này đều biết. Rốt cuộc có ai có thể làm cho củ khoai lang này im miệng không a? Nhân viên bảo an đâu?!
Trong lúc Mạc Ảnh Hàn hầu như muốn bùng nổ, thật vất vả mới nắm lại được chút lý trí còn lại của mình, nghĩ như vậy.
Rốt cuộc vẫn là không có ai ngăn cản, nhân viên bảo an đều bị ngăn ở bên ngoài kết giới, rốt cuộc Phiền Tiểu Thử vẫn không ngừng kêu to, rốt cuộc người chú ý đến nàng cũng càng ngày càng nhiều, rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn vẫn là không nhịn xuống được. Liền xông đến!
"Nếu ngươi thật sự không im miệng, ta khiến ngươi cả đời này cũng không mở miệng được!" Mạc Ảnh Hàn đột nhiên xuất hiện sau lưng Phiền Tiểu Thử tàn bạo nói như vậy.
Phiền Tiểu Thử đột nhiên phát hiện mèo chiêu tài ở sau lưng mình, tuy giọng điệu của mèo chiêu tài kinh khủng đến nỗi có thể so sánh với Sadako*, sắc mặt so với Sadako còn Sadako hơn, nhưng Phiền Tiểu Thử hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nội ngưu đầy mặt**.
*Con ma trong phim The Ring
**Một cách châm biếm của Lệ rơi đầy mặt, xem thêm: http://baike.baidu.com/view/2161250.htm
TAT
"Mạc Ảnh Hàn ngươi đừng rời bỏ ta~~~~~" Hoàn toàn không nhìn tới sắc mặt lúc này của Mạc Ảnh Hàn, nàng nhào tới, hai tay ôm cổ Mạc Ảnh Hàn, đu lên người Mạc Ảnh Hàn, khổ sở đáng thương nói như vậy.
"..." Bắt đầu từ khoảnh khắc Phiền Tiểu Thử nhào về phía trước, trái tim Mạc Ảnh Hàn đột nhiên kịch liệt nhảy lên một chút, đầu óc cũng "Bùm" một cái, điều này khiến lời nói càng tàn bạo tiếp theo nàng định nói kịp lúc dừng ở miệng.
"Mạc Ảnh Hàn sau này ta sẽ không uống say rồi múa thoát y trên đường nữa, sau này ta cũng sẽ không ở lỳ trong phòng ngươi không chịu đi ra nữa, ngươi đừng rời bỏ ta~~~" Lần đầu tiên trong đời Phiền Tiểu Thử nói vô cùng vô cùng thành khẩn như vậy, thành khẩn đến nỗi khiến Mạc Ảnh Hàn đang bị nàng ôm thiếu chút nữa nhịn không được muốn nói Việc múa thoát y, kỳ thực là lừa ngươi. Đương nhiên chỉ là thiếu chút nữa, cuối cùng nàng vẫn không có nói ra.
"Ta chỉ đi họp, chưa tới một tuần sẽ trở về, ngươi muốn đu trên cổ ta bao lâu nữa đây?" Nói như vậy, gương mặt lạnh lẽo xinh đẹp toát ra một biểu tình chịu không nổi.
"Éc?" Củ khoai lang đu lên cổ người nào đó phát ra một đơn âm như vậy. "Chỉ đi họp? Bảy ngày sẽ về?" Sau đó chính là vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ngươi có thể xuống chưa." Nữ sinh lạnh lùng nghiêm mặt nói như vậy, tuy rằng không phải là câu khẳng định, nhưng ý tứ hết sức rõ ràng.
"A, a ha ha ha..." Cười gượng, củ khoai lang từ trên người ai đó nhảy xuống, cười gượng nói: "T-Thì ra chỉ là đi họp a... ha ha ha, ha ha ha ha..."
"—_—||||| "
Mạc Ảnh Hàn cảm giác được một ánh đèn vừa chớp. Vẻ mặt càng thêm không tốt.
Phiền Tiểu Thử sợ sệt lui lui lui về sau.
"Hành khách của phi cơ chuyến bay XXXX, xin mau chóng đăng ký, máy bay của chúng tôi chuẩn bị cất cánh." Là may mắn của củ khoai lang. Vì lúc này, tiếng phát thanh ân cần đáng yêu vang lên.
Mạc Ảnh Hàn vứt bỏ ý nghĩ tìm cách bóp chết đối phương, xách rương hành lý của nàng, đi a, lúc đi vậy mà cũng không có nói tiếng gặp lại sau với Phiền Tiểu Thử.
Phiền Tiểu Thử trách cứ. Tốt xấu gì cũng ở chung lâu như vậy, vậy mà còn tuyệt tình!
"Mèo chiêu tài~~~ nhanh trở về nha~~~ ta sẽ nhớ ngươi~~~" Ngươi đã không nói lời tạm biệt với ta, vậy để ta nói lời tạm biệt với ngươi a~~
Phiền Tiểu Thử thâm tình hướng về phía bóng lưng của Mạc Ảnh Hàn, nói như vậy.
Tình cảnh này thật ra rất đẹp, trong sân bay rộng lớn, người con gái xinh đẹp mang theo rương hành lý từ từ rời đi, mà phía sau có một người con gái xinh đẹp, hướng về bóng lưng của nàng kêu lên như vậy. Khiến người khác không khỏi cảm khái, tình yêu(?) quả nhiên là thứ đẹp đẽ nhất thế giới này.
Đáng tiếc chính là, người con gái đi phía trước không có được những cảm giác này, nàng mang theo rương hành lý, cau mày, cảm giác ánh đèn không ngừng lóe lên ở xung quanh, ý nghĩ tràn ngập trong đầu chính là... tin nhiều chuyện ngày mai, rốt cuộc sẽ đăng chuyện này như thế nào a a a!
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
112 chương
81 chương
81 chương
87 chương
74 chương
123 chương