Dịch: Vy Cơ Hầu   Edit: Chi Lam Vương.   Cố Thùy Vũ chưa bao giờ bị người phụ nữ nào quăng đồ vào người như vậy và chất vấn như thế này, anh bần thần một hồi, "Như vậy là sao đây?"   "Anh lại cặp kè với cô nào phải không hả?"   "Em làm như anh thừa tinh lực lắm đấy phỏng?" Cố Thùy Vũ cảm thấy bản thân thật oan uổng.   "Biểu tình của cô An An kia nhìn anh có chút không đúng, anh không quyến rũ người ta sao người ta lại nhìn anh như vậy?" Còn làm bộ dạng tội nghiệp như vậy cho ai coi đấy hả.   "Biểu tình cô ta có chỗ nào không đúng chứ? Trong ảnh mơ hồ như vậy em cũng nhìn ra được sao?"   "Mù mới không nhìn ra đấy!" Thương Tịnh tức giận rồi.   "Được được được, là nhìn ra được." Hừ! Con nhóc này tinh mắt quá.   "Vậy anh làm thế nào mà quyến rũ cô ta vậy?"   "Cục cưng, anh thật không có."   "Anh gạt ai vậy, cô ấy có bạn trai rồi, nếu anh không "bật đèn xanh" cho cô ấy, sao cô ấy lại dám như vậy chứ?"   "Sao anh biết được"   "Anh mà không biết, em còn nhận ra được sao anh lại không nhận ra được hả?"   "Anh còn không nhìn cô ta nữa là."   "Sao anh bất lịch sự vậy? Là chột dạ đúng không?"   Cố Thùy Vũ hít sâu "Cho dù cô ta muốn quyến rũ anh", mối quan hệ này nhất định phải làm cho rõ, "Chẳng phải anh đã tỏ thái độ không để ý tới cô ta sao?"   "Quả nhiên là anh biết"   ...Đệch, sao lại bị cuốn vào bên trong rồi?   Thương Tịnh cảm thấy khó chịu, tên này cứ trêu ong ghẹo bướm!, "Anh có vẻ đắc ý quá nhỉ?"   "Anh không có, thật không có mà" Cố Thùy Vũ không ngờ cô nổi giận tính khí lại như vậy, "Em nghe anh nói, sự việc là như vậy, cô ta muốn bán thấn nhưng sau lại không dám, còn đắc tội với một đại ca xã hội đen, người đàn ông của cô ta nhờ anh giúp cô ta, sự việc chỉ có như vậy thôi."   Anh tiến lên trước kéo tay cô ngồi trên ghế mà dỗ giành, lại bị cô đẩy ra, anh lại kéo vào, lại đẩy ra. Cố Thùy Vũ cười cười, "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà giận dỗi anh sao?"   Thương Tịnh nghiêng đầu qua không nhìn anh.   "Ngoan nào, anh thật sự trong sạch mà, ngay cả tay cô ta anh còn không động vào, hình dáng cô ta thế nào anh còn không nhớ nổi."   "...Nếu là quang minh lỗi lạc như vậy sao em chưa từng nghe anh nhắc qua?"   "Chuyện này có gì mà nói chứ?"   "Nếu không có tờ báo này, có phải vĩnh viễn em cũng không biết sự việc này đúng không?   Cố Thùy Vũ trầm mặc chau mày.   "Cố Thùy Vũ, mối quan hệ của chúng ta đã là người yêu vậy về phương diện này có phải nên tôn trọng đối phương không?"   "Đã nói anh không có quan hệ gì với cô ta cả, em đừng gây sự nữa, ngoan nào." Tại sao phải vì một người không quan hệ gì mà khiến cả hai không vui chứ, nhìn gương mặt không vui của cô, giọng nói của Cố Thùy Vũ từ từ trầm hẳn xuống.   "Ai gây sự? Em đi ăn cơm với Phương Châu đều nói với anh, anh con trái phải không cho đi, anh nửa đêm nửa hôm cùng người ta phát sinh nhiều chuyện như vậy, anh có từng nghĩ là phải nói với em không?"   "Hai việc đó không giống nhau"   "Không giống nhau chỗ nào?"   "Em là phụ nữ, anh là đàn ông, điều này giống nhau chắc?"   Nhắc đến việc này cuối cùng Cố Thùy Vũ đã tìm được cơ hội để chất vấn cô, "Tối qua em và Lý Phương Châu cô nam quả nữ đi đến khuya mới về, như vậy tính thế nào đây?"   "Em đâu có cô nam quả nữ với anh ta, em ở chung với đám Kiều Kiều nữa mà"   "Kiều Kiều?" Cố Thùy Vũ chau mày.   "Đúng vậy, Kiều Kiều, anh quen cô ấy sao?" Thương Tịnh không vui nói.   "...Có biết" Sao cô ấy lại gặp Kiều Kiều, tên Phương Châu đáng chết này.   "Vậy anh có quan hệ thế nào với cô ấy?"   "Bạn bè thôi"   "Gì nữa?" Thương Tịnh nhìn thẳng vào anh.   "Còn cái gì nữa?" Lúc này nhận bậy bạ mới là ngu đấy.   Anh còn dám gạt cô! Thương Tịnh nổi điên lên, "Cố Thùy Vũ, trước khi anh tìm ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, phạt anh trở lại giao đoạn cần khảo nghiệm thêm. Nếu như anh còn không cố gắng suy nghĩ, vậy thì giai đoạn khảo nghiệm cũng không cần nữa! Chúng ta chấm dứt luôn đi!"   Cứ hai ba câu nói như vậy, vị trí bạn trai của cô không được đảm bảo rồi, Cố Thùy Vũ chau mày kéo tay cô, "Vì có chút chuyện nhỏ mà gây thành như vậy, em không học được cách tin tưởng anh một chút sao?"   Cô cũng muốn tin anh, nhưng anh không những không phối hợp mà còn khiến cô nảy sinh nhiều bất an trong lòng? Thương Tịnh đan muốn nói chuyện, cảnh vệ từ bên ngoài gõ cửa hai cái, "Cậu ba, có người đến thăm Thủ trưởng, Thủ trưởng vừa ngủ rồi, có thể mới Cậu và cô Thương ra mặt tiếp khách không ạ?"   "Biết rồi" Cố Thùy Vũ trả lời sau đó thấp giọng nói với Thương Tịnh, "Được rồi, chúng ta đừng vì những chuyện nhỏ như vậy mà gây nhau có được không em? Ra ngoài nhé!"   Thương Tịnh hừ một tiếng, bỏ tay anh đi ra trước, ra khỏi cửa thì không hướng về phía phòng bệnh.   Cảnh vệ cảm thấy kì lạ nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi, há to mồm không thốt nên lời.   Cố Thùy Vũ đuổi theo, lại bị người khách trong phòng bệnh gọi, "Chà, thì ra Cố Thùy Vũ về rồi."   Cố Thùy Vũ chỉ đành nhìn theo bóng lưng cô, thấp giọng chửi một câu, rồi xoay người lại tươi cười với khách, "Thì ra là bác sao, đã lâu không gặp..."   Thương Tịnh tức giận rời khỏi bệnh viện, cái gì cũng không muốn làm, cô gọi taxi muốn về nhà để yên tĩnh một lát, tên đàn ông đáng ghét! Xem cô như con nít để dỗ sao!.   Trên đường cô nhận được tin nhắn của Cố Thùy Vũ: "Những việc như vậy sau này anh sẽ chú ý, đừng giận nữa, mai anh phải đi rồi, em nỡ lòng nào không quan tâm anh sao?" Tên này lúc nào cũng biết điểm yếu của cô. Thương Tịnh giật giật khóe môi, trong lòng có chút giao động, nhưng cô do dự một lát vẫn quyết định tắt màn hình điện thoại, việc này anh mà không làm rõ ràng là không được.   Còn chưa đến Cố gia, điện thoại vang lên, là số lại từ Bắc Kinh, đang đoán xem có phải Cố Thùy Vũ mượn điện thoại người khác để gọi cho cô hay không, bên phía kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái: "Chào cô, xin hỏi có phải là Thương tiểu thư không ạ?"   Thương Tịnh ngạc nhiên "Vâng, xin hỏi cô là ai?"   "À, tôi là Phù Hiểu, trong buổi triễn lãm của Kiều Kiều, chúng ta có gặp qua."   Thương Tịnh nhớ đến khuôn mặt dịu dàng đó: "A, Phù thư, chào cô."   "Chào cô" Đối phương cười nhẹ, "Xin lỗi vì mạo muội gọi cho cô, chỉ là hôm nay tôi nhận được điện thoại của Kiều tiểu thư, nói là cô ấy đồng ý bán bức tranh "Sinh như hoa hạ", hẹn tôi hôm nào đến lấy".   "À, là vậy sao? Vậy thật là tốt quá." Thương Tịnh cười nói.   "Ừm, Kiều tiểu thư nói tôi số may mắn, nếu không phải có cô, cô ấy thật sự sẽ không bán bức tranh kia đâu."   "Không có khoa trương như vậy chứ, cô ấy là người thoải mái, nhưng mà số cô đúng là tốt thật."   "Haha, bất kể thế nào, tôi nghĩ tôi nên cảm ơn cô, nên mới xin cô ấy số điện thoại cô."   "Chỉ là việc tiện tay thôi mà."   "Không, tôi rất thích bức tranh đó, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô."   "Không cần khách sáo, nghe cô nói như vậy tôi cũng cảm thấy rất vui."   "Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại sẽ cùng nhau uống trà nhé."   "Được, tối rất kì vọng vào lần gặp tới của chúng ta."   Thương Tịnh cúp điện thoại mỉm cười.   Trong lòng vì cuộc điện thoại này mà trở nên bình tĩnh không ít, cô định về phòng ngủ bù một giấc, ai nhờ vừa bước vào phòng thì thấy trên tường treo một bức tranh của Kiều Kiều.   Treo tranh trong phòng là vì thích bức tranh này hay là thích người vẽ tranh? Thương Tịnh âm thầm đi đến trước bức tranh, bức tranh này rất đẹp, người vẽ bức tranh này cũng khiến nhiều người yêu thích, chủ nhân của căn phòng này có phải cũng nghĩ như vậy hay không? Anh ấy có quá nhiều chuyện trong quá khứ mà cô không biết hết được, cô nên điều chỉnh tâm trạng mình như thế nào đây?   Càng nghĩ càng buồn bực, Thương Tịnh cảm thấy bản thân mình phải người nhỏ mọn, nhưng tại sao bây giờ có cảm giác bản thân mình lại tính toán chi li như vậy? An An, Kiều Kiều,... cô cắn môi, nằm lên giường nghĩ đến choáng cả đầu.   Bực mình quá, không nghĩ đến anh nữa!   Cô trằn trọc một lúc, cứ như vậy thiếp đi mất. Lúc cô vừa tỉnh dậy cũng là lúc Cố Thùy Vũ khó khăn lắm mới tiễn được đi hai lượt khách rồi gọi điện đến, "Alo, em đi đâu vậy?"   "Anh mặc kệ em." Thương Tịnh có chút bực tức nổi tính khí với Cố Thùy Vũ.   "Khóc sao, nghe giọng cô không được bình thường.   "Không có, đang ngủ"   Hừ, cô nhóc này, bỏ mặc anh một mình mà chạy đi ngủ, làm anh lo lắng một trận. "Tỉnh rồi thì qua đây đi, ba anh về rồi, tối nay cùng ra ngoài ăn cơm."   Thương Tịnh nghĩ nghĩ, "Các anh cả nhà đoàn tụ thì em không làm phiền đâu."   "Sao vậy, còn giận anh hả." Cố Thùy Vũ bất đắc dĩ, "Không phải anh đã nói lần sau sẽ chú ý hơn sao."   Có thể nói tính khí của Thương Tịnh trưởng thành mà cũng không phải trưởng thành, rất nhiều hành động của cô đều không phải lựa chọn lí trí, mà bản tính cô vốn vậy, vả lại cô đang giận Cố Thùy Vũ, cũng không nghĩ đến việc cả nhà họp mặt lần này có ý nghĩa quan trọng với cô thế nào, Cố Vệ Quân đồng ý để cô đến, là uyển chuyển thừa nhận quan hệ của bọn họ, mà bây giờ cô không đi, Cố Thùy Vũ thật muốn đánh mông cô, giở tính khí trẻ con lúc nào không giở lại nhè ngay lúc này, "Khó khăn lắm lão già mới thả lỏng, chúng ta đừng gây nhau nữa có được không, ngoan nào." Mắng lại mắng không được, đánh càng không nỡ, bây giờ anh chỉ còn 1001 chiêu dỗ ngọt.   "Ai thèm gây với anh, em không đi, anh đi mà gọi An An, Kiều Kiều của anh đi đi!" Thương Tịnh liền cúp điện thoại.   Cố Thùy Vũ mặt mày xám xịt, trừng mắt nhìn điện thoại, cuối cùng mới thở dài một hơi. Được lắm! Bây giờ là trèo lên đầu anh ngồi rồi.   Anh lấy điếu thuốc ra, bất đắc dĩ định qua đó rước tiểu tổ tông, lại bắt gặp Cố Triển Vũ từ trong bước ra, "Thương Tịnh lúc nào đến vậy?" Cố Triễn Vũ cảm thấy kì lạ, hai người họ không chỉ ở bên nhau, thậm chí trong thời gian ngắn như vậy lại thuyết phục được ông già.   Việc làm mất mặt này sao Cố Thùy Vũ có thể nói rõ ra chứ? Anh nheo mắt nhìn anh ba mình, "Muốn người ta qua đây thì tự mình mời đi."   Cố Triển Vũ nghĩ rằng Cố Thùy Vũ muốn anh ta cho Thương Tịnh mặt mũi, liền tốt tính cười cười, "Được được, để anh gọi điện kêu Thương Tịnh đến, số điện thoại cô ấy là số mấy?"   Việc này liền đúng ý Cố Thùy Vũ, cô dám giở chứng với anh thôi, chứ với anh ba thì chắc gì? Quả nhiên, Cố Triển Vũ vừa gọi điện, không mất hai câu Thương Tịnh liền đồng ý.   Tuy là đạt được mục đích nhưng trong lòng càng cảm thấy khó chịu, Cố Thùy Vũ có cảm giác bản thân không chấn được phu cương đấy. Ý gì đây, anh gọi thì không đến, anh ba gọi thì liền đồng ý, đãi ngộ đặc biệt này sao lại đảo ngược rồi.   Anh buồn bực đứng dậy, Cố Triển Vũ gọi anh lại, "Làm gì vậy?"   "Đi đón cô ấy." Phật gia! Cô chính là tiểu phật gia mà!