Áo mũ chỉnh tề
Chương 49
Cố Thùy Vũ dự hội nghị xong thì vội vàng chạy tới bệnh viện, khi xông thẳng vào phòng 801 thì anh đụng phải anh Hai đang từ bên trong đi ra, anh lập tức hỏi, "Tỉnh chưa?"
Cố Triển Vũ do dự, đóng cửa lại, sau đó mới nói, "Tỉnh rồi"
Nét mặt vui mừng của Cố Thùy Vũ lộ cả ra ngoài, anh vòng qua anh Hai muốn vọt vào, nhưng lại bị anh Hai kéo lại, "Thùy Vũ, Thương Tịnh nói không muốn gặp chú"
Cố Thùy Vũ sửng sốt mất vài giây, rồi anh chợt hiểu ra, anh cảm thấy cực kỳ ân hận, "Cô ấy đang giận em, em vào trong nói chuyện với cô ấy"
"Đợi khi nào cô ấy muốn gặp chú thì hẵng nói" Cố Triển Vũ không hề nhân nhượng
Cố Thùy Vũ khó tin, "Anh, anh là anh ruột của em!"
Trên gương mặt kiên nghị, hào phóng của Cố Triển Vũ lộ ra biểu hiện bối rối, anh suy nghĩ một chút rồi nói, "Chú cũng biết mà, Thương Tịnh là một cô gái kiên cường"
Cố Thùy Vũ thầm nghĩ, anh toàn nói lời thừa thôi!
"Cô ấy trúng một phát đạn, viên đạn ở trong cơ thể đau đớn tới nỗi muốn chết mà không thể, vậy mà dọc đường trở về cô ấy cắn răng không hề khóc lóc lấy một tiếng, ngược lại, cô ấy còn cố gắng mạnh mẽ để không khiến Phương Chu phải áy náy" Cố Triển Vũ dừng lại, ánh mắt anh nhìn cậu em trai mang theo sự khiển trách, "Nhưng vừa nãy, khi anh nói muốn gọi điện báo tin cho chú thì những giọt nước mắt của cô ấy thi nhau rơi, gần như một giây cũng không ngừng, nước mắt cô ấy theo khóe mắt chảy vào trong lỗ tai"
Trái tim của Cố Thùy Vũ như bị ai đó bóp chặt, ngay cả lời nói anh cũng khó có thể thốt lên.
"Cô ấy cầu xin anh đừng gọi cho chú, chú biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói, bây giờ là thời điểm cô ấy yếu đuối nhất, cô ấy nhất định không thể gặp chú" Giọng nói Cố Triển Vũ trở nên nghiêm túc, "Bình thường chú chơi đùa thế nào, anh không quan tâm, có điều tại sao với một cô gái như Thương Tịnh mà chú cũng dám trêu đùa?" Không thể nghi ngờ, Cố Triển Vũ rất yêu thích Thương Tịnh, thời gian ở bên nhau ngắn ngủi cũng đủ để anh nhận ra ý chí kiên cường của cô không hề thua kém quân nhân là bao, vậy mà vừa nghe tên Cố Thùy Vũ thì cô đã bật khóc không thành tiếng, việc này nói lên điều gì?
Lời nói của anh Hai giống như một chiếc roi da sắc bén quất vào trái tim Cố Thùy Vũ, khiến cho anh gần như đau đớn tột cùng, cô đã khóc nói rằng khi cô yếu đuối nhất cô không thể gặp anh sao? Rốt cục trái tim của cô đã bị anh tổn thương tới mức nào rồi? Trái tim anh bắt đầu đập chầm chậm đau nhói, anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nói nhỏ, "Buổi tối em sẽ quay lại"
Cố Thùy Vũ đi chưa được bao lâu thì Búi Ninh đến, nhân tiện cậu ta dẫn theo cả Thi Lạc, bạn gái Phương Chu tới, Thi Lạc vừa trông thấy bạn trai thì nhào tới, quan tâm hỏi, "Không sao chứ? Anh thật sự không bị thương chứ?"
Tắm rửa xong, bên dưới quả đầu đinh của Phương Chu lộ ra gương mặt sạch sẽ, dù không khôi ngô tuấn tú như Cố Thùy Vũ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Anh cười, "Thật sự không có chuyện gì đâu, không phải đã nói với em rằng có người thay anh đỡ một phát súng sao?"
"Nguy hiểm quá đi mất, lần sau đừng tới nơi như vậy nữa" Thi Lạc nhắc lại, sau đó cô nói, "Ân nhân cứu mạng đâu? Ở đâu? Em đi nói với người ta một tiếng cám ơn"
"Tỉnh một lúc rồi lại ngủ rồi, đợi cô ấy thức dậy rồi nói tiếp"
"Cô ấy bị thương rất nặng à?" Gương mặt Bùi Ninh mang theo một tia phức tạp
"Phải phẫu thuật nên giờ khá yếu, vả lại trước đó mất khá nhiều máu, bây giờ phải từ từ tịnh dưỡng"
Bùi Ninh nhìn trái nhìn phải, "Cố Tam đâu? Ở bên trong với cô ấy hả?" Cậu ta chắc sắp thành Nhị thập tứ hiếu rồi.
Phương Chu không đáp mà hỏi ngược lại, "Cậu cũng quen cô ấy à?"
"... Quen"
"Cô ấy rốt cục có chuyện gì với Tam ca thế?"
"Bạn bè" Chính mình nói mà Bùi Ninh còn thấy khó tin
Duy chỉ có một người tin là Thi Lạc, cô thoáng sửng sốt, "Hóa ra là bạn của Tam ca, chốc nữa phải cảm ơn người ta thật tốt mới được"
Nói thì nói thế, nhưng khi cô nhìn thấy Thương Tịnh thì vẫn thấy cả kinh, cô vẫn cho rằng người ấy là đàn ông, không ngờ người cứu Phương Chu lại là một cô gái, hơn nữa, lại là một cô gái trẻ. Ý niệm đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu cô là: Tại sao cô ấy phải liều mạng cứu Phương Chu? Dù nghi ngờ, nhưng cô vẫn cười nói, "Chào cô, tôi là Thi Lạc, bạn gái Phương Chu, cám ơn cô đã cứu Phương Chu, tôi thực sự không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa"
Thương Tịnh được y tá đỡ dậy tựa vào đầu giường, cô yếu ớt nhếch môi, "Không cần đâu" Cổ họng cô khô khóc, cô nghiêng đầu, thấy vậy, Phương Chu cầm cốc nước cắm ống hút vào rồi đưa tới gần miệng cô
"Cảm ơn" Cô nâng cánh tay không bị thương lên muốn đỡ lấy
"Cứ uống đi, tôi sợ cô không đủ sức cầm rơi mất đấy"
"Để tôi cầm" Y tá đứng cạnh dùng mắt ra hiệu, tay đón lấy cốc nước
Cảnh này lọt vào mắt Thi Lạc làm cho cô ta không được dễ chịu cho lắm.
Thương Tịnh uống mấy ngụm nước xong, y tá hỏi cô có muốn ăn chút gì không, cô lắc đầu.
"Anh có nhìn thấy điện thoại của tôi không? Tôi muốn gọi điện" Thương Tịnh hỏi Phương Chu
"Không thấy, có lẽ Cố Nhị ca cầm, anh ấy ra ngoài có chút chuyện, chốc nữa sẽ quay lại thôi"
Anh Hai của Cố gia, là anh ruột của Cố Thùy Vũ, là người mà Cố Thùy Vũ gọi tới cứu cô. Nghĩ tới điều này, cô lại thầm thấy nặng nề.
"Cô muốn gọi cho ai? Hay là dùng điện thoại của tôi đi" Phương Chu lấy điện thoại ra
"Quên đi, tôi gọi cho bố ấy mà, đợi Cố Nhị ca về rồi tính"
"Cô muốn gọi bố mẹ tới đây à?"
Nếu có thể, cô thật sự không muốn để bố phải lo lắng, nhưng tình huống này đành phải để bố đến vậy, "Ừm"
Nhớ tới lời của Cố Thùy Vũ, Phương Chu trầm ngâm giây lát rồi nói, "Nếu cô sợ họ lo lắng thì đừng nói, cô đã cứu tôi một mạng, tôi chăm sóc cho cô tới khi khỏi bệnh là việc nên làm"
Thương Tịnh cười, "Tôi cứu anh không phải vô điều kiện, ai bảo anh là nhân tố quan trọng chứ?"
Phương Chu nhếch miệng, "Người được chọn đối với tuyến đường đúng là rất quan trọng nhỉ" Ở nước D, khi làm việc với nhau, Thương Tịnh vẫn gọi anh là nhân tố quan trọng, cô nói cứu sống người là một trách nhiệm quá đỗi lớn lao.
"Hai người đang nói chuyện gì thế?" Thi Lạc xen vào
Thương Tịnh dừng lại, thấy Phương Chu không mở miệng, cô bèn nói, "Phương Chu là bác sĩ, khi chúng tôi bị thương, anh ấy có thể cứu chúng tôi, nhưng anh ấy mà bị thương thì chúng tôi lại chẳng giúp gì được"
"À, ra vậy" Thi Lạc sáng tỏ
"Nghe kìa, cô ấy lại nói quá rồi" Phương Chu cười nhạo. Vào thời điểm tính mạng con người đang như chỉ mành treo chuông thì ai mà còn nghĩ được tới chuyện cứu hay không cứu, chẳng qua là do bản tính của mỗi người mà thôi
Thương Tịnh nói chuyện một lúc thì thấy hơi mệt, cô cười, đổi đề tài, "Cô Thi xinh thật đấy, bác sĩ Phương đúng là có phúc"
Trong lòng Thi Lạc đang có khúc mắc nên cô ta luôn cảm thấy lời nói của cô có hàm ý, cô ta nhìn Phương Chu cười nói, "Chỉ sợ có người có phúc mà không biết hưởng thôi"
"Em đúng là, nguời ta mới khen em xinh một chút mà đã hồ đồ rồi" Phương Chu nhíu mày
"Lẽ nào anh cho rằng em không xinh?" Thi Lạc tiến lên ôm cánh tay anh, nũng nịu nói, "Nói mau, nói em xinh"
"Không thể khuất phục trước cường quyền"
Nghe đôi tình nhân nhỏ cười đùa, cô thản nhiên cười theo.
Chập tối, Cố Thùy Vũ dẫn một đoàn nhỏ tới, anh đi trước vị bác sĩ trưởng, hỏi tình hình của Thương Tịnh, lại vừa hỏi thămtá trông cô ban đêm, anh đi nộp viện phí trong ngày, rồi mới vào thang máy lên tầng 8
Tới phòng 801, lần này không có Thần giữ cửa, anh hít một hơi thật sâu, định mở cửa bước vào, không ngờ cửa lại khóa trái từ bên trong
Mẹ kiếp, lần trước nhân dịp vào viện thử máu nhận người thân, nghe nói là anh em cùng cha cùng mẹ! Tính tình cáu kỉnh của Cố Thùy Vũ gần như sắp bùng phát.
Nghe thấy động tĩnh, Phương Chu đi tới mở cửa, bên trong vọng ra tiếng hát, "Đừng nhìn tôi, tôi chẳng qua chỉ là một con dê, một con dê thông minh khó có thể tưởng tượng nổi", giọng ca rất vui vẻ, rõ ràng có người đang xem phim hoạt hình "Chú dê vui vẻ và sói xám" ở bên trong.
Phương Chu bước ra, vòng tay ra sau lưng đóng cửa lại, Cố Thùy Vũám nói, "Sao, cậu cũng không để anh vào trong à?"
"Hiện giờ Thương Tịnh không thể chịu đựng sự kích động được, em sẽ hỏi cô ấy giúp anh xem cô ấy có muốn gặp anh không?"
"Ai vậy, Phương Tử?" Thi Lạc từ trong phòng thò đầu ra, thấy Cố Thùy Vũ, cô ta vôi cười nói, "Tam ca, anh tới rồi?"
Thương Tịnh đang chuyên tâm xem phim hoạt hình, nghe vậy đôi mắt cô thoáng dậy sóng.
Phương Chu vòng qua Thi Lạc đi vào, anh đứng cạnh cửa nhìn cô, cô chậm rãi lắc đầu
"Tam ca, cô ấy không muốn gặp anh" Phương Chu thở dài, đi ra khép cửa lại
Gần trong gang tấc, vậy mà lại không thể gặp cô. Cố Thùy Vũ nôn nóng tới cực điểm, "Tránh ra"
"Tam ca" Phương Chu ra sức ngăn cản anh, vội vàng nói, "Hiện giờ cô ấy yếu lắm, không thể chịu được kích động quá lớn đâu. Nếu anh quan tâm tới cô ấy thì thông cảm cho cô ấy đi"
Cố Thùy Vũ hít thở sâu vài hơi, anh hất cánh tay của Phương Chu ra, "Nói cho cô ấy biết rằng anh ở bên ngoài đợi cô ấy" Nói xong, anh đặt mông ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang
Phương Chu muốn bước lại gần nhưng lại bị Thi Lạc kéo lại, cô ta thấp giọng hỏi, "Cô Thương kia cũng là người của Tam ca à?"
"Không phải"
"Vậy là quan hệ gì?"
".. Bạn bè" Bùi Ninh nói thế mà không thấy hoang đường sao?
Thật ra, Cố Thùy Vũ có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người bọn họ, khi anh nghe thấy hai chữ bạn bè "không mặn cũng chẳng nhạt" thì không biết tại sao lại cảm thấy cực kỳ chói tai
Khi Cố Triển Vũ và Bùi Ninh quay lại, hai người kinh ngạc khi thấy Cố Thùy Vũ âm trầm ngồi ngoài phòng bệnh, vừa hút thuốc vừa xem điện thoại, có vẻ đã ngồi rất lâu rồi.
Phương Chu ở bên cạnh, thấy bọn họ đi tới, bèn nhún vai một cái
"Cậu ngồi ngoài làm gì? Sao không vào trong?" Bùi Ninh ngạc nhiên hỏi
Cố Thùy Vũ trợn mắt liếc cậu ta, nếu có thể vào thì anh ngồi đây làm cái nỗi gì?
Cố Triển Vũ đi tới trước mặt anh, nói với vẻ bất đắc dĩ, "Lão tam, tốt xấu gì chú cũng phải nghĩ tới thân phận của mình chứ, chuyện này mà truyền đi thì thể diện của chú biết để đâu?"
Cố Thùy Vũ không lên tiếng. Điều anh nghĩ thì anh Hai có thể hiểu được sao? Người ở bên trong kia hiểu được sao? Anh đang đánh cuộc với sự mềm lòng của cô.
"Sao?" Thương Tịn không cho cậu vào hả?" Hiếm khi Bùi Ninh thấy ăn phải quả đắng thế này, cậu ta vui vẻ, "Cô bé này bây giờ được nở mặt nở mày ghê"
"Cậu biết cái đếch gì" Cố Thùy Vũ buột miệng. LẦn đầu tiên anh nhận thức rõ ràng được rằng, anh đã làm một chuyện mà mình không có cách nào bù đắp được.
"Được rồi, về đi, anh giúp chú khuyên cô ấy, giờ chú có ngồi chết dí ở đây thì cũng vô ích thôi" Cố Triển Vũ vỗ vai anh
Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông từ trong đó bước ra, một người gầy gò chừng 30 tuổi, một người mập mạp, bọn họ cầm hoa và một giỏ trái cây đi về phía này, đến cửa phòng 801 thì ngừng lại, thấy bên cạnh có bốn người đàn ông đầy khí thế đang ngồi, người ngồi đầu nhìn hai người bọn họ với ánh mắt kỳ quặc, hai người tưởng bốn người là khách của phòng bệnh khác bèn lễ độ cúi người cười, sau đó gõ cửa.
Thi Lạc mở cửa ra, hỏi hai người đàn ông kia vài câu rồi quay đầu nói với Thương Tịnh, sau đó nghiêng người để hai người kia vào.
"Con mèo, con chó cũng đều được vào trong" Cố Thùy Vũ tàn nhẫn rít một hơi thuốc lá, lạnh lùng nói.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
62 chương
37 chương
328 chương