Về tới phòng, Cố Thùy Vũ nằm lên giường, anh cảm thấy tâm trạng mình cực kỳ tệ, vì vậy anh bật dậy mở máy tính, vào mạng xem lướt qua tình hình địa chấn ở nước D, và anh không nhịn được rủa thầm một tiếng, ở đó còn có cả dư chấn!   Cô điên rồi sao mà tự dưng chạy tới nơi đổ vỡ đó! Liệu cô có mang theo đủ quần áo không? Có mang theo thuốc cần dùng không? Ăn uống đã quen chưa? Buổi tối cô ngủ ở đâu? Hoàn cảnh ở đó tệ như vậy, cô có thể chịu đựng nổi không? Ngộ nhỡ dư chấn khiến cô bị thương thì phải làm sao bây giờ? Từng vấn đề lộn xộn hiện lên trong đầu anh làm cho anh gần như không để ý tới sự khác thường của mình, anh không hề phát hiện ra rằng tâm trí anh bây giờ chỉ còn tồn tại mỗi mình người phụ nữ tên Thương Tịnh ấy.   Trong vài ngày tới, lúc nào Cố Thùy Vũ lúc nào cũng chú ý tới tình hình thiên tai ở nước D cùng với những tin tức từ Hà Chính Trạch, tảng đá đè nặng trong lòng anh rốt cục cũng hạ xuống khi nghe tin cô sắp về nước. Về chuyện đi gặp các đại diện doanh nghiệp thương mại, anh cũng nhiệt tình hơn nhiều, có điều động tác liên tục nhìn đồng hò của anh khiến cho các đại biểu cảm thấy khẩn trương, bọn họ thầm nghĩ không biết có phải bọn họ đã quấy rầy Bí thư Cố làm việc gấp gì hay không.   Có điện thoại gọi tới, lúc Cố Thùy Vũ đứng dậy tiễn khách, anh thầm nghĩ, chắc giờ này cô cũng lên máy bay rồi.   "Bí thư Cố, có chuyện lớn rồi" Thư ký Bàn hốt hoảng vọt vào   "Chuyện gì?" Cố Thùy Vũ cau mày, sao lại hấp ta hấp tấp thế.   "Văn phòng chính phủ vừa nhận được điện thoại từ nước D, bọn họ nói người Hồi giáo nước D thực sự làm phản rồi, bọn chúng bắt giữ những quan viên chính phủ đã tới khu địa chấn để thăm hỏi người dân nơi ấy, vừa khéo lúc đó người của chính phủ lại đang gặp gỡ đội hỗ trợ của nước ta, bởi vậy người của ta cũng bị liên lụy, nghe nói một nữ phóng viên đã chết ngay tại chỗ, ngoài ra tình hình còn lại thì chưa rõ"   Ở đó chỉ có một nữ phóng viên!   Đại não của Cố Thùy Vũ ong ong, hai chân anh mềm nhũn ngã xuống ghế salon   "Bí thư Cố?"   "Bí thư Cố, ngài sao vậy?" Các đại biểu hoảng hốt vội bước lên phía trước   Cố Thùy Vũ chỉ cảm thấy những giọng nói kia như từ một nơi xa xôi truyền tới, âm thanh mà anh có thể nghe rõ ràng nhất lúc này chính là nhịp tim của mình   Thình... Thịch... Thình... Thịch.   "Bí thư Cố? Ngài không sao chứ?" Thư ký Bàn tiến lên, thấy biểu tình đờ đẫn của anh, cậu ta cuống quít lắc người anh   Không thể nào, tuyệt đối không thể. Cố Thùy Vũ ngây người, anh cự tuyệt lại cái tin tức hoang đường này, anh chống đỡ cơ thể đứng lên, "Tin tức này sai rồi, nhanh đi liên hệ với bọn họ xác nhận lại đi, tốt nhất điều tra hết tình hình bên đó, đừng bỏ sót bất kỳ chuyện lớn nhỏ nào, đồng thời cậu liên lạc với người đàm phán bên chính phủ của họ xem"   "Vâng, tôi hiểu rồi"   Cố Thùy Vũ chẳng buồn đoái hoài tới các vị đại biểu đứng cạnh, anh cấp tốc trở về phòng làm việc, tay run rẩy cầm điện thoại lên gọi, "Anh Hai, nhanh..."   Gọi điện xong, Cố Thùy Vũ ngồi im lặng trên ghế da, anh cảm thấy thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm chạp như ngày hôm nay, giống như kim giây phải mất rất lâu mới nhích được một đoạn vậy, anh không thể làm được bất kỳ chuyện gì khác, phòng làm việc lớn như vậy nhưng anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của chính mình.   Chuyện bi kịch này tuyệt đối không thể nào xảy ra được! Thân thủ của Thương Tịnh rất nhanh nhạy, lại linh hoạt, cô không thể nào cứ như vậy mà chết được. Chuyện cấp bách bây giờ là cứu con tin từ quân phản loạn. Trong đám con tin chắc chắn sẽ có cô. Ông trời phùu hộ, nhất định cô phải ngoan ngoãn đợi cứu viện tới, cô nhất định không được hiếu thắng xuất đầu lộ diện... Trời ơi, anh phát điên lên mất!   Cố Thùy Vũ xoa ngực, trái tim anh như bị ai bóp chặt, chỉ cần dùng thêm chút lực nữa là sẽ tan vỡ mất. Anh từng cho rằng bản thân mình đã nhìn thấu sinh tử, dù cho người thân của anh qua đời, đương nhiên sẽ đau buồn nhưng nỗi đau ấy anh vẫn có thể chịu đựng được, có điều đột nhiên anh lại phát hiện mình không có cách nào tiếp nhận được chuyện Thương Tịnh sẽ chết, anh không thể chấp nhận được chuyện mình sẽ không còn trông thấy khuôn mặt tươi cười của cô.   Điện thoại vang lên, Cố Thùy Vũ bắt máy với tốc độ nhanh nhất, "Alo?"   "Này, cậu nghe gì chưa? Nước D" Đầu dây bên kia hẳn là Bùi Ninh   "Tôi biết," Trái tim anh chợt đập mạnh, "Giờ tôi không rảnh nghe cậu..."   "Chậc, cậu có biết Phương Chu đang ở đấy không?"   "Cậu ấy bảo rằng đi cùng đội y tế, giờ không liên lạc với cậu ấy được, gia đình cậu ấy sắp phát điên rồi, chú của cậu ấy, Phó Bộ Trượng bộ ngoại giao đã chính thức đưa ra lời đàm phán, bên cậu có tin tức gì không?"   "Không có, tôi đã gọi cho Triển Vũ qua đấy, hẳn là có thể tìm được Phương Chu"   "Anh Hai cậu qua đấy làm gì?" Rõ ràng cậu không biết Phương Chu ở bên đó mà nhỉ   "... Thương Tịnh cũng ở đấy" Đáng chết, trái tim anh đau quá   "Cái gì?"   "Không nói nhiều. Khi nào nhận được tin thì tối sẽ báo lại cho cậu sau"   Cố lão Nhị, Cố Triển Vũ dẫn theo đội quân Bộ đội đặc chủng đang thi hành nghĩa vụ quân sự, lựa chọn phương thức không được bình thường, với thời gian nhanh nhất tiến vào lãnh thổ nước D, trước khi đi, anh đã gọi cho Cố Thùy Vũ, muốn tóm tắt rõ ràng tình hình.   Cố Thùy Vũ nói, "Phương Chu thì anh biết rồi đấy, ảnh Thương Tịnh thì em cũng gửi qua điện thoại anh rồi, anh Hai, anh nhất định phải tìm được... Bọn họ. Em sẽ không gọi điện nữa, em sẽ đợi điện của anh"   "Được, anh sẽ trả lời chú trong thời gian ngắn nhất"   Tiếp theo đó chính là sự đợi chờ không có hồi kết, thời gian này, tin tức duy nhất coi như tốt lành đó là họ và tên người chết đã được xác định, không phải Thương Tịnh mà là một nữ phiên dịch. Những người khác tạm thời bị bắt giữ làm con tin, không nguy hiểm tới tính mạng.   Cố Thùy Vũ hận không thể bay tới đó, nhưng hiện tại anh chỉ có thể sắp xếp mọi việc theo kế hoạch rồi nóng lòng đợi điện thoại.   Anh cưỡng ép bản thân mình phải ngủ nhưng sau khi gặp phải hai cơn ác mộng thì anh tuyên bố thất bại, anh ngồi trên sân thượng hút thuốc đợi bình minh, ĐTDĐ không rời xa anh quá ba mét.   Sao lại khó chịu tới vậy? Nếu cô thật sự có chuyện gì bất trắc thì anh phải làm sao đây? Anh không dám nghĩ tiếp nữa.   57 tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc Cố Thùy Vũ cũng nhận được cú điện thoại suýt làm trái tim anh suy kiệt, "Đã cứu được cả hai người, Thương Tịnh trúng một phát đạn ngoài ý muốn, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ bọn anh đang ngồi trên máy bay quay lại thành phố Z, chắc mất khoảng 1 tiếng, chú tới bệnh viện thành phố chuẩn bị sẵn sàng đi, để trống chỗ hạ máy bay nữa, bảo bác sĩ chờ sẵn ở đó"   Căn bản chẳng cần Cố Triển Vũ dặn dò thì Cố Thùy Vũ đã nín thở hành động. Cô trúng đạn sao? Trời ơi, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng là thế nào? Tịnh Tịnh của anh rốt cục đã xảy ra chuyện gì?   Tịnh Tịnh của anh...   Cố Thùy Vũ giải quyết mọi chuyện bằng tốc độ nhanh nhất, anh và toàn bộ bác sĩ y tá bệnh viện đã chực sẵn ở bãi cỏ đợi trực thăng hạ cánh, mười phút sau, trực thăng của Cố gia mang theo tiếng gào rú đáp xuống bãi cỏ trong màn đêm, cabin mở ra, các y tá vội đẩy cáng tới, một người đàn ông cao to mặc đồ rằn ri, cả người dính đầy bùn đất và máu, bế một người con gái đang hôn mê bước nhanh xuống khỏi trực thăng, Cố Thùy Vũ chẳng nhớ tới việc phải chào hỏi anh Hai nữa, giờ tất cả tâm trí của anh đều đặt vào cô gái yếu ớt với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nằm trên cáng kia, "Thương Tịnh" Anh cầm bàn tay lạnh như băng của cô, vừa cùng đám bác sĩ y tá chạy về phía phòng phẫu thuật vừa cúi đầu gào lên, "Thương Tịnh, em nghe thấy không? Thương Tịnh"   Tại sao gương mặt vốn hồng hào của cô giờ lại trắng bệch như tờ giấy thế kia? Tại sao bàn tay vốn ấm áp của cô bây giờ lại lạnh như đá? Cố Thùy Vũ cực kỳ đau lòng, anh chỉ hận không thể thay cô nhận lấy tất cả.   "Tôi đã tạm thời làm cô ấy ngừng chảy máu, cũng đã tiêm cho cô ấy thuốc giảm đau, nhưng viên đạn ghim vào bả vai cô ấy thì nhất định phải phẫu thuật lấy ra" Một giọng nói rất quen thuộc đang dặn dò bác sĩ.   "Được, tôi biết rồi" Bác sĩ bước nhanh về phía trước   Đoàn người chạy chậm đẩy giường bệnh của cô vào phòng phẫu thuật, Cố Thùy Vũ bị ngăn lại ở ngoài cửa, anh ngơ ngác đứng một lúc rồi mới nắm chặt tay quay người lại.   "Cô ấy không sao đâu" Lần đầu tiên Cố Triển Vũ thấy em trai mình thất hồn lạc phách tới thế, anh không nhịn được an ủi, "Phương Chu đã sơ cứu cho cô ấy, may mà không mất quá nhiều máu"   Lúc này, Cố Thùy Vũ mới nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện với bác sĩ, "Phương tử, cậu không sao chứ?"   Khuôn mặt bình thường rạng rỡ như ánh mặt trời của Phương Chu bây giờ trông rất bẩn thịu tiều tụy, bộ quần áo màu xám của anh gần như biến thành màu đen, trước ngực anh còn có một vệt máu, anh lắc đầu, "Tôi không sao"   "Thương Tịnh bị thương thế nào?" Cố Thùy Vũ gượng gạo hỏi   "... Cô ấy vì cứu tôi" Vẻ mặt Phương Chu đầy hổ thẹn, "Lúc ấy tôi đang giúp người ta băng bó vết thương nên không chú ý tới truy binh, cô ấy đã đẩy tôi ra, thay tôi đỡ phát đạn kia"   Cố Thùy Vũ nhắm mắt lại. Anh nên cảm thấy vô cùng may mắn khi Thương Tịnh đã cứu anh em của anh một mạng, nhưng dù thế nào thì anh cũng không muốn biểu dương cái người phụ nữ đang suy yếu nằm trên bàn mổ kia.   "Tình hình hiện tại thế nào? Sao các anh có thể xuất cảnh? Những người khác thì sao?"   "Shiva đã dùng mối quan hệ của mình, chính anh ta đã để anh ẩn vào một tiểu đội nước D, sau đó đưa bọn anh xuất cảnh, những con tin khác cũng đã được cứu ra nhưng vẫn ở lại đó, chú của Phương Chu đang đàm phán với bọn họ, người của ta cũng ở lại giải quyết hậu quả, chắc không bao lâu nữa sẽ về thôi"   "Ừm" Cố Thùy Vũ nặng nề xoa trán, "Các anh đi tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi, em sắp xếp xong xuôi hết rồi"   "Không cần đâu" Phương Chu nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật   Cố Triển Vũ không biểu hiện gì, anh chỉ hỏi, "Có cần thông báo cho người nhà của cô ấy không?"   "Bố cô ấy đang ở nơi khác, cô ấy chắc chắn cũng không muốn để bố biết chuyện này" Cố Thùy Vũ quả quyết nói   Khẩu khí của cậu em trai, có phải chứng tỏ nó hiểu rất rõ cô không? Cố Triển Vũ nhìn em trai như đang suy nghĩ gì đó, từ đầu, ngay khi anh nhận được điện thoại của Cố Thùy Vũ thì đã nhận ra giọng nói thất thố của cậu em trai, anh thật sự giật cả mình, lại còn tưởng cậu em đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, không ngờ nó lại bảo anh đi cứu một người phụ nữ, hơn nữa lại là một người được báo tin là đã tử vong. Khi ấy anh đã hiểu, người phụ nữ này chắc chắn rất quan trọng với nó, bây giờ xem ra cậu em vốn vô tình và rất lý trí của anh rốt cục cũng rơi vào lưới tình rồi. Chẳng qua, bên Chu gia, không dễ đuổi đi như vậy đâu.   Những vấn đề này hiện tại Cố Thùy Vũ không muốn nghĩ tới, anh lặng lẽ ngồi trên băng ghế dài, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang sôi sục đợi kết quả phẫu thuật   Ba người đàn ông ngồi chờ vài giờ, mãi tới khi bầu trời xám xịt, rốt cục ý tá cũng đẩy bệnh nhân ra, Thương Tịnh vẫn nằm lặng im trên giường bệnh như cũ.   Cố Thùy Vũ bật dậy, "Sao rồi? Cô ấy sao rồi?"   "Bí thư Cố, phẫu thuật rất thành công, đợi bệnh nhân tỉnh lại thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa"   "Thật không? Cảm ơn, cảm ơn" Cuối cùng, Cố Thùy Vũ cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, bắt tay ông ta, liên tục nói cám ơn   Bác sĩ chủ trị vừa mừng vừa lo, vội nói "Việc nên làm, nên làm"   Tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống, Cố Thùy Vũ có ý muốn đi vào phòng vip 801, nơi Thương Tịnh đang nằm, nhưng y tá uyển chuyển từ chối anh, anh không ngần ngại xoay người đi làm thủ tục nhập viện, viện trưởng vội vàng xuất hiện giúp đỡ, tiếp đãi 3 bọn họ tại phòng làm việc của mình, vừa sai người đi làm thủ tục vừa gọi người đi mua bữa sáng   Đợi mọi chuyện tạm hòm hòm, Cố Thùy Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua giờ làm việc, sáng nay anh còn có một hội nghị quan trọng, anh cau mày, nhưng chân lại không chịu dịch chuyển.   "Chú nên đi làm đi, mau đi đi, bọn anh ở đây chờ, khi nào cô ấy tỉnh dậy thì sẽ gọi cho chú" Cố Triển Vũ vừa ăn sáng vừa nói, cuối cùng anh cũng đi tắm táp qua loa trong bệnh viện, Cố Thùy Vũ bảo Thư ký Bàn mang quần áo tới.   "Em sẽ đi nhanh về nhanh, nếu cô ấy dậy thì anh phải lập tức gọi cho em, đừng để cô ấy lộn xộn. Thỉnh thoảng cô ấy giống hệt trẻ con vậy, rất tùy hứng, anh phải dỗ dành cô ấy, đừng dùng giọng ra lệnh với cô ấy"   ... Con gái riêng của chú à????