Áo choàng của lão đại không giữ nổi
Chương 2 : Áo choàng của lão đại không giữ nổi
Lục Tịnh Kỳ ngồi trong phòng họp nửa ngày trời mới chịu mở miệng nói: “Bắt đầu loại bỏ các bộ phận cũ dưới quyền của Lục Thành Nam.”
“Vâng.”
Lâm Dao Nhi rời khỏi phòng họp chưa được bao lâu thì Lục Tịnh Kỳ cũng rời đi, hướng tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng làm việc quen thuộc.
Trong đầu lại hồi tưởng những hình ảnh của bố và cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bố, bố xem nè, đẹp không?”
“Đẹp.”
“Bố, mẹ đâu rồi.”
“Haiz, chắc mẹ con lại quên giờ rồi.”
“Để bố gọi giục mẹ.”
Lục Tịnh Kỳ đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn những công trình kiến trúc của Hải Thành.
Ngay tại khoảnh khắc này, khóe mắt cô rơi vài giọt lệ.
Chỉ trong chốc lát, điện thoại cô lại vang lên.
Lục Tịnh Kỳ cầm điện thoại, cô lau nước mắt.
Ngón tay trắng nõn tinh tế trượt nhẹ nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng ấm áp, rất lo lắng cho an nguy của cô: “Tịnh Kỳ, em có sao không?”
“Tôi không sao.”
Chỉ cần nghe giọng nói, Tư Vân Hàn cũng biết cô đang rất đau lòng.
Nhưng anh ta biết tính cách của Lục Tịnh Kỳ, càng hỏi, cô sẽ càng đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
“Có một đơn hàng lớn, nhưng đối phương chỉ định em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không nhận.”
“Ừ, Tịnh Kỳ, em phải cẩn thận một chút, có người đang theo dõi em.”
Lục Tịnh Kỳ không nói gì, sau một lúc yên lặng, cô giấu đi sự yếu đuối ở đáy lòng.
“Được.” Cô nói xong một chữ đó thì lập tức cúp điện thoại.
Tư Vân Hàn, y thuật cao siêu, đã từng cứu cô ở London, chỉ có vậy.
Lâm Dao Nhi xử lý xong mọi chuyện thì nhận được tin tức.
Cô ấy vội vàng đi tới chỗ của Lục Tịnh Kỳ.
“Chị Kỳ, em nhận được tin, Thanh Hà đại ngọc và vòng tay ngọc bích được bán đấu giá ở Thiên Lang Các.”
Mặc dù Lâm Dao Nhi vội vã chạy tới đây nhưng khi bước vào phòng làm việc, cô ấy cũng đã ổn định hơi thở.
Lúc này mới không nhanh không chậm nói tin tức cho Lục Tịnh Kỳ.
“Được, nói Cố Cảnh Nghiên một tiếng.”
Đôi môi tuyệt mỹ lại dấy lên ý cười nhàn nhạt, nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo mê hoặc lòng người.
…
Hiện trường bán đấu giá ở Thiên Lang Các
“Vật tiếp theo được bán đấu giá chính là Thanh Hà đại ngọc, giá khởi điểm là một trăm vạn, bắt đầu.”
Lục Tịnh Kỳ ngồi trên ghế sô pha bằng da, tay cầm điện thoại.
Cô lo chơi game mà chẳng hề chú ý tới bảo vật được bán đấu giá trên màn ảnh.
“Tôi ra giá hai trăm vạn.”
“Năm trăm vạn.”
“Một ngàn vạn.”
Người trên màn ảnh liên tục ra giá, mỗi lần đều ra giá cao hơn giá trước.
Hai dáng người trong phòng bao riêng cứ đi tới đi lui.
“Chị Kỳ, cái này…” Điều Cố Cảnh Nghiên lo lắng không phải là tiền bạc, mà là Lục Tịnh Kỳ vừa mới về nước.
Cô vẫn chưa nắm rõ tài chính của tập đoàn Lục Thị.
Khoan đã, lo lắng làm gì chứ.
“Ba ngàn vạn.”
Cô mở miệng nói khiến Cố Cảnh Nghiên và Lâm Dao Nhi sững người tại chỗ: “Haiz, bấm cái chuông kia đi!”
“Còn ai ra giá cao hơn không?” Người chủ trì đứng trên sân khấu, nhìn các hào môn thế gia ngồi bên dưới.
“Đinh” một tiếng, Cố Cảnh Nghiên nói vào micro trên chuông: “Ba ngàn vạn.”
Ở phòng bao đối diện, tay Mặc Doãn Hạo cầm ly rượu aspin cực mạnh theo phong cách Trung Quốc, khóe môi cong lên cười lạnh.
“Ông chủ Mặc, này…”
Triệu Viễn Ninh, thân là trợ lý của anh, nghe bên dưới không ngừng ra giá.
Anh ta không nhịn được gọi “Ông chủ Mặc” một tiếng.
Bỗng nhiên, tay Mặc Doãn Hạo làm ký hiệu số sáu, môi mỏng hé ra: “Sáu ngàn vạn.”
Triệu Viễn Ninh nghe được, lập tức ấn chuông trên bàn: “Sáu ngàn vạn.”
Khi những hào môn thế gia bên dưới nghe thấy số tiền này, họ đều hướng mắt lên căn phòng bao ở lầu hai.
“Sáu ngàn vạn? Khoan đã, người đứng ở phòng bao lầu hai, chẳng phải là ông chủ Mặc của tập đoàn tài chính Mặc Thị, người có thế lực lớn nhất Hải Thành sao!”
“Ây, chính xác!”
“Tôi cũng không dám nâng giá, tranh đồ với ai cũng được, nhưng đây là của ông chủ Mặc nha! Tôi không muốn ngày mai sẽ bị phá sản đâu.”
Đúng vậy, thế lực của Mặc Doãn Hạo ở Hải Thành rất lớn.
Tập đoàn tài chính Mặc Thị do anh một tay gầy dựng, mỗi người ở Hải Thành đều phải đu bám thế lực của anh.
“Chị Kỳ, chúng ta có cần tăng thêm nữa không?”
“Không cần.”
Cô muốn Thanh Hà đại ngọc, nguyên nhân chủ yếu vì mẹ Mẫn từng nói.
Bà ấy có một người chị em tốt bị bệnh nặng, chỉ có Thanh Hà đại ngọc mới trị được.
Cho nên, Lục Tịnh Kỳ xuất phát từ sự tò mò, mới muốn tới buổi đấu giá nghiên cứu thật kỹ.
Nhưng bây giờ, có người thích nó như vậy, coi như cô tặng cho người ta cũng được.
Vòng tay ngọc bích tiếp theo, cô nhất định phải giành lấy.
“Được, sáu ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn sáu ngàn vạn không?”
Người chủ trì đứng trên sân khấu lớn tiếng nói.
Một tay làm ký hiệu số sáu, một tay cầm chiếc búa nhỏ, gõ lên bàn.
“Sáu ngàn vạn lần thứ nhất.”
Các hào môn thế gia dưới sân khấu chỉ biết nhìn nhau, nghe người chủ trì gọi giá.
“Sáu ngàn vạn lần thứ hai.”
“Sáu ngàn vạn lần thứ ba.”
“Thành giao, vậy bây giờ, Thanh Hà đại ngọc thuộc về ông chủ Mặc ở phòng bao lầu hai.”
Người chủ trì gõ xuống bàn vang lên một tiếng “bịch”.
Bán đấu giá thành công, Thanh Hà đại ngọc đã được định danh dưới tên của Mặc Doãn Hạo.
Thiên Lang Các có một quy định, sau khi mua với giá cao thì nhất định phải trả tiền ngay tại chỗ.
Đồ vật chỉ có thể thuộc về người ra giá cao, nếu không thì sẽ bị cướp đi. Thanh Hà đại ngọc bị lấy mất rồi.
Người chủ trì bắt đầu lấy bảo vật thứ hai bán đấu giá: “Tới đây nào, các quý ông quý bà, món tiếp theo sẽ cực kỳ khủng khiếp.”
Một cô gái cao ráo mặc chiếc váy dài màu xanh lục, cô ta cầm một chiếc hộp nhỏ trên tay, chậm rãi bước lên sân khấu.
Theo lời giới thiệu của người chủ trì, cô ta nhẹ nhàng mở chiếc hộp.
Vòng ngọc bên trong bị ngọn đèn chiếu vào, phát ra ánh sáng màu xanh ngọc bích rực rỡ ở giữa sân khấu.
“Oa! Đẹp quá đi mất!”
“Đúng là bảo vật!”
Đối diện xéo phòng bao của Lục Tịnh Kỳ, là một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu vàng lộ vai, dáng người hấp dẫn.
Ha, Lục Châu Nam à Lục Châu Nam, bảo vật gì đó của ông, bây giờ cũng đã lưu lạc và trở thành món bảo vật lọt vào mắt xanh của các gia tộc lớn.
Trong lòng Thẩm Mộng Như lạnh lùng chế giễu.
Nhìn vòng tay ngọc bích trên sân khấu, cô ta nở nụ cười giả tạo.
Bỗng nhiên, cửa phòng bao của cô ta bị đẩy vào, một tên thuộc hạ đi tới: “Cô chủ, Lục Thành Nam đã xảy ra chuyện rồi.”
Thẩm Mộng Tuyết nhướng mày nhưng cô ta vẫn không xoay người lại.
Tiếp tục thưởng thức vòng tay ngọc bích trên sân khấu, môi đỏ hơi nhếch lên: “Nói tiếp đi.”
“Lục… cô cả nhà họ Lục không… không chết, hơn nữa, bây giờ tập đoàn Lục Thị đã do cô ta tiếp quản, Lục Thành Nam đã bị cảnh sát dẫn đi.”
“Nghe nói cô Lục đã tìm được chứng cứ Lục Thành Nam sát hại vợ chồng Lục thị năm đó, nhưng bên cảnh sát chỉ nói ông ta là kẻ khả nghi giết người, cô chủ, chúng ta có cần cứu Lục Thành Nam không?”
Khi tên thuộc hạ nói tới việc Lục Tịnh Kỳ không chết.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mộng Kỳ, hơi run rẩy, nhưng cũng không quá lâu, tên thuộc hạ đã ổn định lại hơi thở nói hết tin tức cho cô ta nghe.
Không chết? Ha… mạng của mày dai thật đấy, lửa to như vậy cũng không đốt chết mày.
“Không cần, ông ta đã không còn giá trị lợi dụng, những người đã gài vào Lục Thị thế nào rồi?”
Từ sau khi tập đoàn Lục Thị xuất hiện nguy cơ về tài chính, Thẩm Mộng Như đã sắp xếp hai nhân viên của Thẩm Thị vào để giúp đỡ Lục Thị.
Vốn dĩ muốn chờ tới lúc Lục Thành Nam bước vào đường cùng thì cô ta sẽ đứng ra thu mua Lục Thị, nhưng không ngờ Lục Tịnh Kỳ còn sống.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
17 chương
62 chương
132 chương
64 chương
7 chương