Anh

Chương 57 : Ly rượu độc

Đình Duy vẫn ở lại sau cuộc khẩu chiến hồi chiều. Chắc là anh ta còn muốn làm "công tác tư tưởng" với anh một lần nữa. Nó thật khâm phục anh bởi thái độ vững như đồng trước cái nhìn có phần trách cứ của người bạn. Anh không giận, đúng như những gì anh đã nói. Nhưng nó có thể thấy nỗi buồn sau cái nhìn lặng lẽ ấy. Nó biết trái tim anh đang thắt lại vì đau đớn và thất vọng. Nụ cười của anh không còn tươi như trước và anh ăn cũng ít hơn thường ngày. Giá như nó biết cách nào có thể làm cho anh vui lên... Phải công nhận một điều là Tuyết Dung có khả năng giao tiếp khá tốt. Cô ấy chỉ mất vài phút để có thể nói chuyện với Gia Đức và chị Thu Hương "tự nhiên như người trong một nhà". Nó thấy thật nể phục. Mỗi lần gặp người lạ là miệng nó lại như bị dán bằng keo dán sắt. Nó thấy sợ và không bao giờ nói gì trừ khi được hỏi đến. Vậy mà Tuyết Dung thì ngược lại. Cô ấy có thể nói liên tục trong mười mấy phút và luôn tỏ thái độ quan tâm đến người đối thoại. Nếu đổi lại là nó, chắc nó cũng thích những con người như vậy. Tự Quân thì luôn là một con người lịch lãm. Anh ta tỏ ra thích quan sát hơn trò chuyện. Cái nhìn của chàng thanh niên đó đã từng khiến trái tim nó phải xao xuyến. Thế nhưng lần này Nhi lại không còn cái cảm giác đặc biệt ấy khi đứng trước mặt anh ta. Kể cả lúc Tự Quân ngồi sát bên cạnh và mỉm cười với nó cũng thế thôi. Nó chỉ biết lòng mình tái tê trước vẻ buồn hiu hắt của anh. Thiên hạ nghĩ gì, làm gì ai thèm quan tâm chứ. Chị Thu Hương không xuống dùng bữa cùng mọi người. Không cần nói cũng biết vì chị ấy chưa khoẻ. Chiếc bàn ăn rộng lớn chỉ vỏn vẹn có sáu người. Trong đời nó chưa bao giờ ăn một bữa cơm nào ngột ngạt như thế. Suốt buổi, người nói nhiều nhất chỉ có Tuyết Dung. Nó cũng không biết nên gọi đó là vô tư hay vô duyên nữa. "Ly số ba hàng thứ hai...ly số ba hàng thứ hai..." Nó giật mình khi nhận ra giọng nói quen thuộc ấy. Chính là mẹ anh. Bà đang tìm cách thông báo với nó một điều gì đó. Nhưng mẹ anh muốn gì khi cứ nói đi nói lại câu ấy? Nó bắt đầu dáo dác nhìn quanh với vẻ mặt lo lắng. - Cô đang tìm vật gì à? - Đình Duy đột ngột cất giọng hỏi. - À không...tôi... - Nó lúng túng- ...Tôi chỉ thắc mắc là sao giờ này vẫn chưa có món tráng miệng. - Bữa ăn chỉ mới bắt đầu thôi mà - Tự Quân bật cười. - Có phải cô lại thấy gì đó bất thường? - Nó có thể cảm nhận được trong giọng của Đình Duy dường như có chút mỉa mai. Tuấn đang cắm cúi ăn bỗng ngước nhìn lên, vẻ mặt hung dữ chưa từng thấy. Cứ như thể Đình Duy mà nói thêm một câu nữa là có chuyện. Thấy sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng, nó liền nói: - Không có gì đâu. Mọi người đừng bận tâm. Anh không nói gì mà lại cúi xuống dĩa thức ăn của mình. Đình Duy đưa mắt nhìn Tự Quân rồi hằng học gắp một miếng thịt to cho vào miệng.Tuyết Dung nhún vai trong khi Gia Đức quan sát mọi việc không sót một chi tiết. "Đập nó đi, ly số ba hàng thứ hai, cái ly số ba hàng thứ hai ấy..." Giọng của mẹ anh lại vang lên, nghe càng lúc càng gấp gáp. Nó lại nhìn quanh một lần nữa. Có hàng ly nào ở đây đâu chứ. Mà tại sao lại phải đập cái ly ấy? Bà ta toàn bảo nó làm những việc khó hiểu mà chẳng một lời giải thích. Không tìm ra được đáp án cho yêu cầu bí ẩn ấy, cả người nó bỗng nhấp nhổm không yên. Cứ như đang ngồi trên đống lửa. Không hiểu vì sao nó cứ có cảm giác nếu không làm xong việc ấy thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Vừa lúc ấy, người phục vụ mang ra một cái khay, trên đó để rất nhiều những ly rượu vang đỏ. Ý nghĩa câu nói vừa rồi cũng lập tức được sáng tỏ. Sáu ly rượu xếp thành hai hàng nằm ngay ngắn. Mẹ anh nói ly thứ ba nhưng là từ bên phải hay bên trái đếm qua? Anh phục vụ lần lượt đặt những cái ly xuống trước mặt mọi người. Một hình ảnh bất ngờ hiện lên khi nó cầm một trong những chiếc ly trong tay. Nó thấy anh nằm dưới đất, cả người co giật rất dữ dội. Từ miệng anh, máu tươi chảy ra không lúc nào ngớt. "Đập nó đi, nhanh lên. Không được uống" , mẹ anh hét lên làm màng nhĩ nó như muốn đứt ra. - Dừng lại! - Nó đánh mạnh tay xuống bàn và đứng bật dậy. Tuấn vừa định đưa ly rượu lên môi bỗng ngừng lại, ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Không để ai kịp nói gì thêm, nó đẩy ghế ra sau và đi đến bên cạnh anhi: - Đừng uống! - Sao vậy? - Anh liền đặt cái ly xuống bàn và nắm lấy tay nó - Có gì không ổn ư? - Hãy tin em, anh không nên uống ly rượu đó - Nhi bật khóc - Em chỉ biết là nó sẽ có hại với anh. Em... - Được rồi, anh không uống đâu. Em đừng khóc! - Anh lật đật dỗ dành. - Màn kịch này chấm dứt ở đây được rồi. - Đình Duy đứng bật dậy rồi đi thẳng đến chỗ anh và nó. Chẳng nói chẳng rằng, anh ta cầm ly rượu của anh lên và uống một hơi hết sạch…