Anh

Chương 38 : Hãy cầm tay tôi

Những ngày sau đó trôi qua một cách nhanh chóng. Nó không dám mò đến cái nhà kho đó lần nào nữa. Ông thì suốt ngày vùi đầu vào đống sách cũ đã bốc mùi. Gia Khiêm và chị Gia Nghi tất bật với công việc chuẩn bị. Đã nhiều lần nó đề nghị được phụ giúp nhưng đều bị bác bỏ với một thái độ quyết liệt chưa từng thấy. Có lẽ vì bác sĩ Đình Duy từng "tuyên bố" không biết nguyên nhân dẫn đến căn bệnh của nó là gì nên hai anh chị ấy nhất định không cho nó đụng vô bất cứ việc gì mà họ nghĩ là có thể dẫn đến việc...chấn động thần kinh. Nó đến tìm ông, năn nỉ được "đọc phụ" đống sách nhưng cũng bị...đuổi. Không khí trong nhà rộn ràng hẳn lên. Ai cũng có vẻ vội vã hơn thường ngày. Còn nó thì cứ đều đều như thế. Bởi có ai cho nó làm gì đâu. Không còn lựa chọn nào khác, nó đành mang những cuốn sách mang ở thư viện về ra đọc. Đọc chán thì mở một trong hai đĩa nhạc anh tặng lên xem. Xem chán lại mang sách ra đọc. Đọc chán lại xem ti vi. Cứ như thế liên tục. Nhờ xem đi xem lại nhiều lần nó mới phát hiện ra một điều. Trong bảy thành viên thì Tự Quân là người có nhiều bài hát riêng nhất. Còn anh lại là chàng ca sĩ...không bao giờ chịu đứng một mình. Lúc nào bên cạnh anh cũng có ít nhất một đến hai thành viên khác của nhóm. Tiến Dũng nói một trong những ưu thế của Gia Tuấn là anh ấy nhảy rất đẹp và nó cũng phải thừa nhận điều đó. Bất cứ nơi nào anh xuất hiện không khí cũng sôi động hẳn lên. Mọi người vỗ tay reo hò ầm ĩ. Mặt khác Tự Quân lại có một giọng hát buồn và dễ gây cho người khác nỗi thương cảm. Những bài hát của anh ấy đều khiến không gian như lắng đọng, chỉ có tiếng nhạc và lời ca mãi ngân nga. Nó nuôi trong đầu cái suy nghĩ rằng anh và Tự Quân là trụ cột của nhóm vì những người còn lại cũng...bình thường thôi. Lại nói chuyện mấy cuốn sách nó mang từ thư viện về. Kể ra cũng bổ ích lắm. Nếu chỉ là giấc mơ là một cuốn sách thú vị. Ngôn ngữ nhẹ nhàng phảng phất chút hài ước trong đó làm nó nhớ đến anh. Để rồi một tối kia, khi nằm nghĩ vơ vẩn trên giường, nó mới giật mình nhận ra nếu nói lái tên tác giả sẽ có được ba chữ “Hoàng Gia Tuấn” Nhờ những cuốn sách trong thư viện, nó mới biết bên cạnh nơi mình đang sống còn có một chỗ khác gọi là thành phố của sắc màu. Cũng không rõ ở đó có gì, chỉ biết hai thành phố được ngăn cách với nhau bởi một nơi gọi là "khu vực giáp ranh". Trong khu vực giáp ranh có rất nhiều khủng long. Để đề phòng bị bọn chúng tấn công, người ta chọn cách đi con đường ở bìa rừng. Đồng thời còn thiết lập một hệ thống lưới điện cao áp ở hai bên. Hôm đó, có lẽ đang vội nên anh đã chọn con đường tắt băng xuyên rừng cho đỡ tốn thời gian. Chính việc làm liều lĩnh ấy đã đẩy anh đến chỗ nó. Hay nói một cách khoe khoang thì nhờ gặp được nó mà anh thoát chết.... Mấy ngày nay nó không nhận được tin tức nào về anh, kể cả điện thoại anh cũng không gọi. Nó thấy hơi lo nhưng chẳng biết nói với ai. "Thì ra mình chỉ có mỗi anh ấy để nói chuyện" nó lắc đầu nhủ thầm. Chiều nay khách khứa sẽ đến rất đông. Nó vẫn chưa thể tưởng tượng ra mình sẽ làm gì giữa biển người xa lạ ấy. Có lẽ nên biết thân phận mà ngồi yên trên phòng thì hơn. Nhưng chị Gia Nghi lại bảo nó tuyệt đối không được vắng mặt trong dịp trọng đại này bởi giờ đây, mọi người đã xem nó như một thành viên thật sự. Nó ngồi trên tảng đá to nằm giữa hồ. Gương mặt trầm ngâm in bóng xuống làn nước trong veo. Nó ngẩng đầu lên trời, nhìn mây trắng lặng lẽ trôi. Từ bên kia hồ, tiếng của Gia Khiêm vọng sang nghe rất vui vẻ: - Em ngồi đó làm gì thế? Nó nhìn lên thì thấy anh ta đang đủng đỉnh đi lại gần. Gia Khiêm nhảy thoăn thoắt trên những mỏm đá để đến chỗ nó. Nó vừa nhích người sang một bên thì anh ta đã ngồi xuống ngay cạnh. - Anh không ở trong nhà phụ chị Gia Nghi ư? - Này, đừng nói những câu mất tình cảm thế chứ. Anh mới ra đây chưa được mấy giây mà em đã đuổi rồi sao? - Ý tôi không phải thế. Chỉ vì tôi thấy hôm nay anh có vẻ...nhàn rỗi. - Phần anh lo xong rồi. Chỉ còn vụ ăn uống của Gia Nghi thôi. - Nhiều việc như vậy mà chị ấy vẫn sắp xếp được. Đúng là đảm đang quá! - Ừ - Gia Khiêm gật đầu - Sau khi mẹ anh mất, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do nó lo liệu. - Thế chị ấy đã có bạn trai hay chưa? - Nó nói sẽ ở giá để lo cho bốn người đàn ông trong nhà này kia đấy. Em xem khẩu khí có đáng sợ không? Nghe thế nó phì cười còn Gia Khiêm chớp mắt hỏi: - Em đã chuẩn bị gì cho buổi tiệc tối nay chưa? - Chuẩn bị thế nào đây? - Chỉ cần ăn mặc cho lộng lẫy vào. Tự khắc có người đến mời em khiêu vũ ngay. - Cái gì? - Nó thốt lên - Lại còn thế nữa ư? - Sao em căng thẳng thế? Anh thấy khiêu vũ cũng hay mà. - Với những người như anh là vậy chứ tôi thì... - Hiểu rồi - Gia Khiêm mỉm cười gật gù - Nói cho cùng cũng vì em không biết nhảy? - Anh biết rồi còn hỏi. - Mặt nó đau khổ - Lý thuyết thì dư nhưng thực hành chỉ là một con số 0 to tướng - Chậc. Học là làm được ngay ấy mà. Dứt lời, Gia Khiêm nhanh nhẹn đứng dậy, đưa bàn tay về phía nó và nói: - Nào, để anh giúp cho! Chần chừ giây lát, nó quyết định đứng dậy mà không nắm lấy bàn tay ấy. Thấy vậy Gia Khiêm chỉ lắc đầu, cười tủm tỉm. - Bây giờ làm việc đó liệu có muộn quá không? - Nó hỏi giọng nghi ngờ. - Còn xem em tiếp thu thế nào đã. Nó đi theo Gia Khiêm đến một thảm cỏ trống trải. Còn chưa kịp làm gì thêm thì một giọng nói từ đâu bất ngờ vang lên...- Thì ra anh ở đây. (phá đám lần một) Tự Quân từ xa đi đến, vẻ mặt tươi cười. Gia Khiêm ngoái nhìn rồi cười lớn nói: - Sao lúc nào em cũng là người đến sớm nhất thế hả? - Anh đừng nói vậy chứ. Việc này có phải em muốn là được đâu. - Tuyết Dung ở trong nhà hả? - Gia Khiêm nhìn quanh. - Chị Gia Nghi nhờ em tìm anh, hình như có việc gì gấp lắm. - Ái chà! - Anh ta quay qua nhìn nó khó xử. - Có gì bất tiện sao? - Tự Quân nhìn cả hai bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thấy chuyện đã đi quá xa, nó liền nói: - Hay anh cứ vào xem chị ấy kêu việc gì. Vụ này tính sau cũng được, không sao. - Anh nghĩ ra rồi - Gia Khiêm búng tay ra vẻ đắc thắng - Em giúp cô bé tập khiêu vũ dùm anh được không? Nó giật mình nhìn Tự Quân và thấy vẻ mặt anh ta cũng sững sờ không kém. Làm sao Gia Khiêm lại có thể đưa ra một đề nghị khủng khiếp như thế. Nó với Tự Quân có quen biết bao nhiêu đâu mà nhờ anh ta dạy kia chứ. Phải từ chối dùm anh ta thôi - Anh đừng làm phiền anh ấy. - Không phiền đâu, tôi cũng đang rảnh rỗi – Tự Quân đột ngột lên tiếng - Thế thì trông cậy vào em nhé – Gia Khiêm vỗ nhẹ lên vai anh chàng rồi quay sang nhìn nó – Anh đã tìm cho em người thầy số một rồi đó! Khỏi lo nhé. - Anh Gia Khiêm… Nó còn chưa kịp nói hết câu thì anh ta đã te te đi vào nhà. Cứ như đang cố tình bắt cóc bỏ dĩa vậy. Tự Quân vẫn đứng đó với hai tay đút trong túi và cặp mắt sáng nhìn nó chăm chăm. Hôm nay trông anh ấy thật sang trọng với màu áo xanh đen và chiếc thắt lưng hình một con rồng trắng sáng lóa. - Chúng ta bắt đầu nhé – Tự Quân vừa nói vừa chậm rãi tiến lại gần Nó vừa mới gật đầu mấy cái đã thấy anh ấy khẽ nghiêng người và lịch sự đưa tay về phía mình. Đến nước này thì chẳng còn đường nào để trốn nữa. Nó phải học cách đối mặt với sự thật thôi. Tự Quân mỉm cười nắm nhẹ lấy bàn tay đang run run của nó rồi từ tốn kéo lại gần mình. Cô bé đứng im như khúc gỗ khi anh ấy hết đặt bàn tay còn lại của nó lên vai lại vòng tay ôm lấy eo nó. Dáng người cao và tấm lưng thẳng của Quân khiến nó phải tự điều chỉnh tư thế của mình. Cố gắng lắm mới có thể ngẩng cao đầu để nhìn thẳng vào mắt anh ta, nó lập tức bị cái nhìn sâu thẳm đốt cháy hai gò má. - Cô chỉ cần bước theo nhịp – Tự Quân khẽ bật cười trước vẻ mặt ngại ngùng xen lẫn căng thẳng của nó – Khiêu vũ thôi mà. Rồi anh ta bắt đầu bước đi, những bước đi thật nhẹ nhàng, chậm rãi. Tấ cả những gì nó phải làm chỉ là lắng nghe nhịp đếm và bước theo. Có một sự thật không thể chối cãi là nó rất thích nghe giọng nói trầm ấm của Tự Quân, lúc nào cũng dạt dào tình cảm, êm ái như động viên và vỗ về. Cả cách cư xử đầy nho nhã và lịch lãm của anh ấy cũng làm nó rất ấn tượng… Trong khi đó, hương hoa lài nhẹ bay ra từ mái tóc dài của nó đang khiến Tự Quân thấy xôn xao khó tả. Bàn tay nhỏ nhắn tuy không thanh tú như những cô gái anh từng gặp nhưng lại rất đỗi mềm mại, mịn màng. Trong khi người ta vồ vập tìm mọi cách để tiếp cận anh thì cô gái này lại kiệm lời quá đỗi. Từ nãy đến giờ chỉ biết đỏ mặt mà không buồn mở miệng nói với anh một câu.“Thật ra em là ai, từ đâu đến?”, anh ấy khẽ chớp mắt để nhìn nó rõ hơn, “tại sao đến sự lúng túng cũng khác người thế này?” Dù đã rất cố gắng giữ gìn sự tôn nghiêm của mình nhưng Tự Quân vẫn không thể ngăn được cái mong muốn được ở gần nó hơn, thu hẹp hơn cái khoảng cách vốn đã rất hẹp giữa hai người. Anh bị hút như những mẩu sắt vụn gặp phải nam châm, như mặt trăng cứ phải xoay quanh trái đất… Sau cuộc đấu tranh cực kỳ cam go, quyết liệt, điều duy nhất Quân có thể làm chỉ là xoa nhẹ ngón tay của mình trên mu bàn tay của nó mà thôi. Nếu chỉ là bạn bè với Gia Tuấn, sao em lại có mặt ở đây? Nhìn thái độ Gia Khiêm thì thấy cô bé giống một thành viên trong gia đình hơn là một vị khách. Giữa lúc hoàng tử của chúng ta đang bị những cảm xúc lạ vây khốn thì hai mắt Vân Nhi lại vô tình phát hiện ra một điều khác. Qua bờ vai anh ấy, nó nhìn thấy Tiến Dũng đang gãi đầu bối rối bên gốc cây to. (phá đám lần hai) Giật mình như vừa bị phát hiện chuyện xấu, nó vội vàng…nhảy ra xa Tự Quân nửa thước. Vẻ ngỡ ngàng trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất khi nhận ra sự có mặt của Tiến Dũng. Lấy lại vẻ đĩnh đạc thường ngày, Quân khẽ đưa tay vào túi và gật đầu chào anh vệ sĩ: - Chắc anh có việc cần nói với quý cô đây? - Vâng – Dũng gật đầu lia lịa, chân rảo bước về phía nó – Ông nói có việc gấp muốn gặp tiểu thư. - Vậy sao? – Hai mắt nó lập tức sáng rỡ Quên bén đi sự hiện diện của những người bên cạnh, nó tính lao ngay đến phòng ông thì bất ngờ bị giữ lại. - Tôi có thể gặp lại cô vào tối nay? – Tự Quân nắm nhẹ lấy tay nó và hỏi bằng một giọng hết sức lịch sự. - Có lẽ - Nó khẽ mỉm cười trước khi chạy đi mất. Tiến Dũng ở phía sau cũng vội vàng đuổi theo. Tại sao nó không thể đi lại từ tốn như những cô gái khác mà lúc nào cũng bắt anh chàng rượt theo như thế không biết.