Anh

Chương 18 : Oan gia ngỏ hẹp

Sau khi thay xong áo, nó vội vã chạy xuống cầu thang. Trên đường, nó nhìn thấy một thai phụ đang đi ở phía trước mình không xa. Lúc đến gần, nó mới nhận ra trên mặt người phụ nữ đó lấm tấm mồ hôi, chắc là đang mệt lắm. -Chị có sao không? - Nó đặt một bàn tay lên vai cô ấy - Hay là để em giúp chị nhé! Người phụ nữ quay qua nhìn nó mỉm cười đáp: - Cảm ơn em. Cô ấy có mái tóc màu hạt dẻ và xoăn thành từng lọn rất lạ. Làn da trắng xanh xao và một đôi mắt thâm quần đầy mệt mỏi. Nó nắm lấy cánh tay gầy gò của người thiếu phụ và dìu cô ta xuống cầu thang. - Chị định đi đâu? - Chị xuống phòng ăn. - Trùng hợp thật, em cũng đang trên đường đến đó.- Nó cười. Vào đến nơi, nó thấy chị Gia Nghi ngồi ở phía cuối bàn đang vẫy tay gọi mình. Sau khi nói lời chia tay với người thiếu phụ, nó vội vàng chạy đến và ngồi xuống bên cạnh chị. - Làm gì mà mặt mày em đỏ bừng bừng thế kia? - Chị ra hiệu. - Thật ư? - Nó giật mình lấy tay sờ lên má - Để chị xem nào! Sau khi đặt tay lên trán nó, chị lắc đầu và ra dấu: - Em sốt rồi. Đi chơi dữ lắm phải không? - Em chỉ vào thư viện rồi về nhà. - Chuyện gì mà om xòm vậy? - Gia Khiêm vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó và mỉm cười nhìn hai chị em hỏi. - Là tại anh hết. - Chị Gia Nghi giận lẫy một cách rất đáng yêu. - Gì? Sao lại là tại anh? - Gia Khiêm chưng hửng Không để chị trả lời nó đã vội "đánh trống lảng": - Trong nhà, ngoài ông còn có khách khác nữa sao? - À, là vợ chồng anh Gia Đức. Họ nói đưa ông về luôn tiện ghé đây chơi ít ngày. Để lát nữa anh giới thiệu em với chị Thu Hương. - Tên chị ấy nghe hay quá! - Anh cũng thấy vậy. Chị Thu Hương là vợ anh Gia Đức. Mà anh Gia Đức lại là anh họ của anh. Vợ anh ấy ngồi ở kia kìa. Vừa nói Gia Khiêm vừa kín đáo chỉ tay về dãy ghế phía trên. Nó nhìn lên và thấy đó không ai khác ngoài người thiếu phụ lúc nãy. Thì ra tên của chị ấy là Thu Hương. Sao mà giống với tên người yêu cùa Đường Bá Hổ ở bên Trung Quốc thế. Thấy nó tủm tỉm cười một mình, Gia Khiêm cũng bật cười theo. Anh ta ngã lưng ra sau ghế, nhìn nó hỏi: - Em lại nghĩ ra trò gì nữa thế? Nó vừa ngẩng đầu lên thì giật cả mình. Người đàn ông nó gặp ở cầu thang lúc nãy đã xuất hiện. Kinh hãi nhất là hắn lại ngồi xuống ngay bên cạnh chị Thu Hương. Lẽ nào hắn chính là người anh họ mà Gia Khiêm vừa nhắc đến. Ôi! Thế thì nó gặp hoạ lớn thật rồi. Ban chiều nó tát hắn mà bây giờ tay vẫn còn hơi ê ẩm. Còn hắn bị ăn tát chắc là ôm hận hơn nữa. Nhưng quả thật người đàn ông này có một cái gì đó khiến nó luôn cảm thấy bất an. Nó không biết mình có giỏi trong việc nhận xét và phán đoán tính cách của người khác không. Nhưng trong trường hợp này thì chắc chắn không thể sai đâu.