Chương 2 Nếu không phải là anh? “Tình yêu ai cũng phải đau thương để được yêu!”? ..... -Cô gái ấy là ai,sao tôi chưa từng thấy bao giờ?-Tiếng những người xung quanh vẫn không ngừng vang lên.Chủ đề mà họ vẫn đang nháo nhào bàn luận chính là sự xuất hiện của một cô gái DJ trẻ trung đầy cá tính. -Cô ấy à?Chắc người mới. -Đẹp phết nhỉ. -Black Bar thật biết chọn người,tìm được một cô gái trẻ đẹp đến vậy. Hai người đàn ông ngồi ngay quầy rượu vẫn thủ thỉ,đôi lúc đưa ánh mắt thèm khát sang hội trường.Nơi náo nhiệt nhất. Phía bên ngoài sàn nhảy đông người,tiếng nhạc ầm ĩ vẫn vang lên một nhịp điệu mới.Nó không làm người khác cảm thấy khó chịu,thay vào đó là sự hứng thú kì lạ. Cô gái ấy vẫn chú tâm vào công việc,từng động tác nhẹ nhàng càng tạo nên sự quyến rũ vốn có cho cô.Cô gái ấy dường như rất thoải mái,môi vẫn vẽ nên nụ cười tươi,cứ như công việc này là thứ giải trí nhất thời,có thể buông bỏ bất kì lúc nào. Khoát trên mình là chiếc váy ngắn đen viền ren.Chiếc áo ngắn vừa phủ ngang eo.Cặp vào chiếc cổ nhỏ nhắn là tai nghe thường trang,tôn lên cá tính,và sự am hiểu thời trang của cô. -Cô ấy là Di San San,em gái của Lão đại.- Bartender Nguyên vừa pha rượu vừa nói. -Thế à!-Người con trai tầm hai mươi nhếch môi cười,nhấp ly rượu vang . -Thế Quân,cậu tốt nhất đừng nên động vào cô ấy,không yên đâu. Thế Quân đưa mắt nhìn San San một cách ẩn ý. -Di San San,không tồi đấy! Bartender Nguyên khẽ lắc đầu.Lần này họ thảm rồi. ........ San San vừa chơi hết bản nhạc liền bước xuống,có lẽ cảm thấy đau đầu.San San lấy tay xoa xoa cổ,vừa nốc hết ly rượu vang. Ngồi vào bàn,cô than thở: -Anh Nguyên,anh xem đi.Có ai như anh trai em chưa,toàn đưa em vào nơi nguy hiểm. -Anh không nghĩ em sẽ nguy hiểm đâu!-Rồi anh ta đưa mắt sang Thế Quân. Thế Quân nhìn thấy San San liền bước đến ngồi cạnh,chạm vào ly cô. -Chào em,anh là Thế Quân. San San hững hờ,gật nhẹ đầu,nhấp một ngụm rượu. -Em không biết anh là ai sao? -Tại sao tôi phải biết anh là ai? Thế Quân hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười: -Không sao,vậy càng tốt. San San không để tâm chỉ lặng lẽ uống rượu,đôi lúc hỏi chuyện Bartender Nguyên.Thế Quân thấy mình bị gạt sang một bên,bèn lên tiếng: -San San,tối nay em có kế hoạch không? -Tôi đi ngủ. Thế Quân nở nụ cười gian: -Thế thì ngủ với anh,thế nào? San San tiến đến gần anh ta,mỉm cười: -Nếu tôi ngủ với anh... thì tôi được gì nào?-San San đưa sát mặt mình vào anh ta,cô có thể cảm thấy rõ hơi nóng từ người hắn tỏa ra. -Những thứ em muốn,gì cũng được.-Thế Quân tham lam hít thở mùi hương trên người cô. -Thích tôi ư? -Ừ.Rất thích. Đột nhiên,San San thọc mạnh tay vào bụng hắn,thêm một cú ngay gương mặt đẹp đẽ kia.Thế Quân không phòng bị vì quá bất ngờ,lăn xuống mặt sàn lạnh ngắt.Rên rỉ ôm mặt. -Nghĩ chị là hạng gái bar à?Nhầm rồi nhé!Muốn thỏa mãn ham muốn thì đi nơi khác mà tìm.Mà này,nhìn mặt cũng đẹp trai đấy,không chừng đưa vào “trại đồng tính” cũng có người thích.Thấy sao? Xung quanh bất chợt rộ lên tiếng cười.Thế Quân vừa tức giận vừa xấu hổ,cấm đầu chạy ra ngoài. San San khoanh tay trước ngực,nở nụ cười.Muốn chạm vào cô,mơ đi nhé! Bartender Nguyên bật cười. -San San quả không làm anh thất vọng.Chính vì vậy lão đại mới để em làm DJ ở Black Bar.Người nguy hiểm không phải em mà là họ. -Nhà vô địch Taekwondo đâu phải hư danh! -San San cẩn thận!!!-Bỗng,một tiếng hét lớn vang lên. San San nhận ra đấy là giọng của Hà My,nhanh chóng quay đầu lại. Nhưng ..... Trong một giây ngắn ngủi.... San San đã được ai đó tóm lấy và ôm vào lòng.Trước khi một tiếng hét man rợ cất lên và một chuỗi âm thâm đổ vỡ... Chai rượu vang la liệt nằm trên sàn cùng những chiếc tủ chứa rượu vỡ kính.Dòng nước màu đỏ thắm ước cả giày. Mọi thứ trở nên hỗn loạn khi bạo lực xảy ra.Những vị khách tranh đua nhau chạy ra ngoài cứ như chiến tranh sắp nổ ra và tất cả đều phải bỏ mạng... Chưa đầy mười phút,Black Bar đã trở nên trống vắng,chỉ còn xót lại một vài người... -Không sao chứ?-Người ấy thả San San ra,mùi nước hoa sắc lạnh vẫn chờn vờn quanh cánh mũi.San San hoàn hồn,nhanh chóng giữ khoảng cách với anh. -Không...không sao!Cảm ơn anh! Người kia dường như lộ nét cười khi thấy ai đó bắt đầu lúng túng. -Em chắc là không sao chứ? -À ưm. Anh nắm lấy bàn tay San San,đưa lên trước mặt cô -Vậy cái này? San San theo bản năng nhìn lên,tay cô vướng một xướt,nó đang rỉ ra từng giọt máu. Cô rút tay về: -Tôi không sao! Anh định nói gì đó nhưng ai đó đã cướp mất lời,nét mặt vô cùng thương xót: -Em gái yêu quý của anh,làm sao thế này?-Di khanh ôm lấy San San. -Em không làm sao hết!Thả em ra đi!!Ngạt thở quá! -Không không!Em gái,Anh xin lỗi nhé!Anh không bảo vệ được em! -Em không sao thật mà,chỉ là vết thương ngoài da thôi!-San San cố đẩy anh ra.-Anh có thả em ra ngay không?Em đếm đến ba. -Anh lo cho em mà!Em không nghĩ đến người anh trai này sao,em làm anh tổn thương đấy!! -Ba! Di Khanh hưởng trọn một quả đấm vào bụng.Anh đau lòng,ôm lấy Hà My,khóc. -Hà My!Em xem đi,San San không quan tâm đến anh nữa rồi!!Đau lòng quá! Hà My thở dài,vỗ về: -Anh có em là được rồi.Em luôn quan tâm đến anh! San San vờ ngoáy lấy tai,khó chịu: -Làm ơn đi,hai người ấy,muốn nói gì cũng được nhưng về nhà hãy nói.Chướng tay quá!! -Hức!-Hai con người đó lè lưỡi trêu. Từ ngoài cửa,một người thanh niên bước vào.Tuy mọi thứ nơi đây thật hỗn độn nhưng vẫn không làm giảm phong thái của anh. Anh ta đến cạnh chàng trai có mái tóc hung đỏ,nói gì đó vào tai anh. Chàng trai nở nụ cười: -Tốt lắm Hoàng Thiên. Bất chợt Di khanh bước đến,ánh mắt sâu thẳm,nhìn vào chàng trai ấy. -Thiên Du,nhã hứng nào đưa cậu đến đây? -Nhã hứng của tôi luôn ở Black Bar. -Di Khanh,có cần tôi bảo người đến bảo vệ chổ này không?-Hoàng Thiên vẫn giữ mặt lạnh. -Không cần phiền đến cậu.Người của tôi đã đủ nhiều rồi. Hoàng Thiên bật cười: -Thế chuyện vừa rồi,là diễn kịch cho chúng tôi xem? -Một số vấn đề ngoài ý muốn thôi.Chắc là người của Rack.Tôi sẽ giải quyết nhanh. Thiên Du đưa mắt xung quanh,hình dáng ấy lại biến mất.Liệu có phải anh đã nhầm rồi không? Anh khẽ cười,có lẽ vì anh đã quá nhớ cô bé ngốc ấy nên mới nhầm lẫn mọi chuyện. -Được rồi Hoàng Thiên.Chúng ta về thôi. ..................... Trong căn phòng vương mùi thuốc khử trùng,khắp nơi đều khoác cho mình màu trắng tinh khôi.Ánh đèn điện vẫn rực sáng,biến mọi thứ trở nên có sức sống. San San cười khổ khi bàn tay đẹp đẽ này lại bị phủ bởi một lớp băng dày,cô than thở: -Chị Hà My,chỉ là vết thương ngoài da thôi,có cần phải làm đến vậy không? Hà My vừa rửa tay vừa cười: -Xem em có dám liều mạng nữa không?.Sâu thế mà bảo ngoài da,mắt em có vấn đề à? San San vừa sờ vào cổ liền la toáng lên: -Á sợi dây chuyền của em đâu? -Em nói cái này à?-Hà My đưa sợi dây chuyền có hình một nửa ngôi sao lên trước mặt San San. -Đúng nó đấy!Cứ tưởng là mất rồi! -Lúc nảy chị thấy nó rơi ở ngoài nghĩ là của em nên đem vào đây. San San cười hì hì,hôn chụt vào má Hà My: -Em yêu chị quá cơ,mình kết hôn nhé! -Thôi thôi cho tôi xin!Có mà sống với em ,ai kia sẽ không để yên cho chị em mình đâu! Rồi cả hai bật cười lớn. ..... -Hắc xì!Hà My chắc lại nhớ anh rồi!-Di Khanh xoa xoa mũi. Bartender Nguyên chỉ mỉm cười.Lão đại của anh đúng là rất ‘tự tin’. Hà My là bạn thanh mai trúc mã của hai anh em họ. Sau khi trải qua bao khó khăn,thăng trầm trong cuộc sống,Hà My và Di Khanh càng hiểu nhau hơn và họ yêu nhau. Di San San và Di khanh từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện.Lý do không phải vì bị bỏ rơi mà vì bố mẹ họ qua đời ngay khi Di Khanh chỉ vừa tròn bảy tuổi.Còn San San vì quá sốc nên mất trí nhớ,năm lên năm,cô đã phải nương nhờ các mẹ ở viện. Tuy Hà My là bạn của họ nhưng cô không phải trẻ mồ côi! Hà My là cô gái tốt,luôn bên cạnh,chia sẻ với họ mọi nỗi buồn.Ngay khi họ tưởng chừng sẽ ngụy ngã,Hà My đã không ngại nâng đỡ họ lên.Vì vậy,trên thế gian này,Hà My chính là người thân duy nhất! Hai anh em bọn họ không vì hoàn cảnh gia đình mà trở nên chán nản,buồn khổ.Họ luôn phấn đấu hết mình kể cả trong học tập lẫn sự nghiệp. “Di Khanh quả thật không phải một con người bình thường”.Đó là câu nói đầu tiên của người lãnh đạo khi anh xin vào làm việc tại một công ty lớn về lĩnh vực kinh tế năm mười chín tuổi.Không cần học đại học,anh nghĩ điều đó mất thời gian. Chỉ trong vòng ba năm làm việc Di Khanh đã có một số vốn lớn để mở một công ty riêng.Và hiện nay đó chính là một đối thủ lớn của Laven-tập đoàn thống lĩnh thị trường kinh tế. CEO hai mươi hai tuổi,đó chính là sự thành công của anh. Bên cạnh đó,nếu Di khanh là người tài trí hơn người thì Di San San là một thiên tài ngay khi còn bé. Không chỉ là thiên tài kinh tế,San San còn am hiểu về thời trang,nghệ thuật hơn bất cứ ai. “Nhà vô địch Taekwondo năm mười lăm tuổi.”.Đúng!Đó không phải là hư danh! Di San San có thể là một con người khó đoán,sắc xảo.Có thể là một cô bé hồn nhiên ngây thơ nếu như cái quá khứ kia không đâm một nhát quá sâu vào tim. cô.. Nhưng...quá khứ cũng chỉ là quá khứ! Đối với cặp anh em “Sang chảnh”nhà họ thì nó đã bị chôn vùi từ rất lâu rồi! Thứ họ cần làm ngay bây giờ chính là hướng thẳng về tương lai... ........ -Nếu em là con trai em chắc chắn sẽ kết hôn với chị! -Vậy nếu San San là con trai chị nhất định sẽ trốn khỏi em! -Em đáng sợ đến vậy sao? -San San nhà chúng ta rất rất dễ thương đấy chứ!! Chị chỉ không muốn giành em với người tên ‘TD”. -Gì cơ? -Đằng sau sợi dây chuyền của em đấy,’TD and SS”. San San tò mò,lật lại sợi dây chuyền. Không phải San San không phát hiện ra mà vì nó quá khó để cô hiểu.”TD and SS”.Cô biết SS là viết tắc tên cô nhưng”TD”là gì? Cứ mỗi lần San San muốn nhớ lại thì đầu lại đau âm ỉ,như rằng nó không muốn cho cô biết mọi thứ đã xảy ra...của quá khứ. Di San San-cái tên này sao quá xa lạ! Sợi dây chuyền này nó đã theo cô từ rất lâu rồi,như rằng khi vừa sinh ra nó đã ở cạnh cô.Nhưng không hiểu sao San San có tình cảm đặc biệt với nó,Mỗi lần San San tháo nó ra thì cảm giác lo sợ lại ập đến,ngay cả mơ cũng thấy ác mộng. Phải chăng....định mệnh của cô đã sắp đặt phải gắn liền với nó.Với người có tên”TD”. Sao có thể biết được,ngày định mệnh đó bao giờ mới đến? San San đã chờ đợi mòn mỏi rồi! ................ ‘Cô bé ngốc!Đến bao giờ em mới chịu xuất hiện?Anh đã nhớ em,nhớ em rất nhiều đấy!!Anh sắp phát điên lên rồi,hãy trở về bên cạnh anh!!”