Buổi chiều Hề Gia còn một cuộc thi vượt chướng ngại vật nên cô không tham lam quyến luyến ôm ấp Mạc Dư Thâm nữa, đi ra ngoài tìm huấn luyện viên. Võ Dương đang hút thuốc ở khu hút thuốc, thấy Hề Gia, anh hỏi: "Tìm tôi làm gì?" Hề Gia: "Ai nói tìm cậu." Võ Dương: "Là tôi tự mình đa tình." Anh biết thành tích của Hề Gia nên cũng không đấu võ mồm với cô. Anh ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình Hề Gia hôm nay không giống bầu trời chút nào. Vạn dặm không mây, xanh thẳm bát ngát. Nửa tiếng sau lễ trao giải được cử hành. Hề Gia và hai người quán quân, á quân đang đứng trên bục trao giải. Sau đó khách mời trao giải xuất hiện. Một vị lớn tuổi là hội trưởng của câu lạc bộ cưỡi ngựa. Người còn lại là Mạc Dư Thâm. Hề Gia đã đoán được Mạc Dư Thâm sẽ lên trao giải, cũng biết là anh sẽ chỉ trao giải cho quán quân. Vừa rồi ở phòng nghỉ là cô cố tình đùa anh. Không ngờ tới hôm nay hội trưởng sẽ trao huy chương, còn Mạc Dư Thâm trao giấy chứng nhận. Hai người đưa giải cho quán quân trước. Quán quân kích động, nhẹ nhàng ôm hội trưởng, lại tính ôm Mạc Dư Thâm nhưng anh đã đưa tay ra. Quán quân vốn không suy nghĩ gì nhiều, vẫn còn đang hân hoan, tranh thủ đưa tay bắt lại. Mạc Dư Thâm: "Chúc mừng." Trong mắt quán quân đều là ý cười, "Cảm ơn Mạc tổng." Ba người đứng trước ống kính chụp một tấm hình. Cuối cùng đến lượt trao huy chương đồng cho Hề Gia. Mạc Dư Thâm hai tay cầm giấy chứng nhận trao cho Hề Gia, Hề Gia khẽ khom người, "Cảm ơn." Sau đón duỗi hai tay ra. Mạc Dư Thâm không từ chối, cho cô một cái ôm. Phóng viên chụp ảnh phía dưới cũng không nhìn ra điều dị thường nào. "Không phải mất trí nhớ sao, mất trí nhớ mà còn biết tâm cơ đùa giỡn như vậy. Sơ hở rành rành, tôi thấy cô ta như là đang giả vờ mất trí nhớ thì đúng hơn." Khương Thấm ở trên khán đài nhìn thấy hết một màn này, cười lạnh lên tiếng. Trình Duy Mặc: "Cậu không hiểu thì ít nói lại đi." Khương Thấm liếc nhìn Trình Duy Mặc, lời tới bên miệng đành buông xuống. —— Buổi chiều thi đấu tập thể, Hề Gia phát huy tạm được, cùng đồng đội phối hợp, cả tập thể giành được giải quán quân. Lúc trao giải không thấy hội trưởng mà Mạc Dư Thâm cũng không xuất hiện. Mạc Dư Thâm buổi trưa phải về công ty, chiều còn có việc, không nán lại thêm. Đến chạng vạng tối, cuộc thi kết thúc. Hề Gia đi tìm Võ Dương, buổi tối câu lạc bộ có liên hoan để chúc mừng hoạt động thi đấu. Võ Dương đang nghe điện thoại, cau mày "Ừm." Tiếp tục trầm mặc. Một hồi lâu anh lại "ừm" một tiếng nữa. Hề Gia đứng cách đó không xa, không đi tới. Kết thúc cuộc trò chuyện, Võ Dương ủ rũ, anh dùng sức đá bay hòn đá dưới chân. Hề Gia đi qua, "Thế nào?" Hôm nay thành tích của câu lạc bộ không tệ, đáng lẽ không nên có vẻ mặt này. Võ Dương châm thuốc, ra hiệu Hề Gia đứng xa một chút. "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Võ Dương biết Hề Gia đã sớm quên chuyện tình cảm thất loạn bát nháo của anh, lấy đại cái cớ, "Cãi nhau với bạn gái." Thật ra là tệ hơn so với cãi nhau. Bạn gái hiện tại của anh đã biết anh còn tình ý với bạn gái cũ. Người cũ không đợi được câu trả lời của anh, liền trực tiếp đi tìm người hiện tại. Vừa rồi là bạn gái hiện tại gọi điện cho anh nói là buổi tối gặp mặt hai mặt một lời, nếu không đến thì cứ dứt khoát chia tay. Võ Dương: "Tôi sẽ không đi liên hoan tối nay." Hề Gia: "Dỗ dành bạn gái mới quan trọng." Bởi vì Võ Dương không đi nên cô cũng không đi. Với trí nhớ hiện tại của cô thì ngoài Võ Dương ra, tất cả mọi người trong câu lạc bộ cô đều "không thân". Nếu không đi cùng Võ Dương thì cô cũng không biết nên trò chuyện cái gì với người khác. Lần này thành tích lại giảm, cô cũng không muốn đi. Hề Gia liền gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Tiền thưởng đã chảy vào túi, buổi tối mời anh đi ăn cơm.】 Mười lăm phút trôi qua, Mạc Dư Thâm vẫn chưa trả lời. Sắc trời dần tối, Hề Gia lái xe chạy về nội thành. Mạc Dư Thâm đã đến phòng ăn riêng. Buổi chiều có một cuộc họp nên anh tắt chuông điện thoại, sau lại quên bật lên. Trình Duy Mặc và Khương Thấm đã đến được một lúc, đang nói chuyện phiếm. Mạc Dư Thâm bước vào, Khương Thấm lạnh lùng "hừ" một tiếng. Đến bây giờ cô vẫn chưa nguôi cơn tức. Hiếm khi mới có dịp tụ họp, Trình Duy Mặc hoà giải: "Có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói." Mạc Dư Thâm treo áo khoác lên, kéo ghế ngồi xuống, "Cậu tính nháo đến sang năm hả?" Khương Thấm bực dọc liếc anh một cái rồi quay ra chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh. Trình Duy Mặc rót cho Mạc Dư Thâm một chén trà, "Gần đây Tinh Lam đang lên kế hoạch chuyển thể thành phim tác phẩm của Nhạc lão tiên sinh. Nghe nói đạo diễn là Chu Minh Khiêm, cậu xem có nhân vật nào phù hợp với cậu ấy không?" Còn chưa đợi Mạc Dư Thâm lên tiếng, Khương Thấm đã khẽ nói: "Vai nữ một." Trình Duy Mặc vẫn là tin tưởng vào diễn xuất của Khương Thấm. Lặng im một lát. Mạc Dư Thâm: "Cậu xác định muốn diễn?" Khương Thấm hỏi lại: "Cậu nói xem." Về sau, ba người đều nói chuyện về tác phẩm Nhạc lão tiên sinh. Món ăn được dọn lên, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí cũng được xem là hài hoà. Người con trai trong tác phẩm là một luật sư, là một người quật cường thậm chí là cố chấp, hơn nữa tính tình cũng có chút vặn vẹo. Nói, Mạc Dư Thâm nhìn về phía Trình Duy Mặc, nửa năm gần đây bận rộn nhiều chuyện, anh cũng chưa hỏi thăm Trình Duy Mặc bao giờ: "Chẳng phải trước đó cậu đang theo đuổi một người phụ nữ sao, một năm trôi qua rồi vẫn chưa thành công à?" Chưa kịp phòng bị, đôi đũa trên tay Trình Duy Mặc khựng lại, anh cười nhạt: "Trước khi theo đuổi lại không nghĩ tới cô ấy đã kết hôn." Mạc Dư Thâm gật đầu, vốn định hỏi cô ấy dáng dấp ra sao mà lại khiến bạn anh nhớ thương như vậy, hiện tại không cần nữa. Khương Thấm nhìn Trình Duy Mặc, vô thức căn môi, tiếp lấy gắp thức ăn ăn cũng không có mùi vị gì. Điện thoại di động của Mạc Dư Thâm sáng lên, có người gọi tới, là Hề Gia. "Mạc tổng, đã xong việc chưa, em đã nhận tiền thưởng rồi, tối nay mời anh ăn cơm." Mạc Dư Thâm: "Lần sau đi, anh đang ăn rồi." Hề Gia rõ ràng có chút hụt hẫng, cười nói: "Vậy không làm phiền anh, anh ăn tiếp đi." Cúp điện thoại, Hề Gia quay sang nói với phục vụ: "Phần ăn một người, cảm ơn." Mạc Dư Thâm bật chuông điện thoại lên, liền để ý thấy một tin nhắn từ Hề Gia một tiếng trước. Không khí trong phòng riêng có chút ngột ngạt, Khương Thấm đứng dậy ra ngoài rửa tay. Đi qua đại sảnh, Khương Thấm dừng chân lại. Ở vị trí gần cửa sổ, Hề Gia đang nhàn rỗi xếp khăn ăn. Người phụ nữ này thật là âm hồn bất tan. Khương Thấm cất bước đi qua. Hề Gia buồn bực chán nản đem khăn ăn xếp thành nhiều hình khác nhau, xong lại phá, phá xong xếp tiếp. "Rãnh rỗi quá nhỉ?" Hề Gia ngước mắt lên, người phụ nữ ngồi ở đối diện này đặc biệt khiến người ta chán ghét. Người đến không có ý tốt. Hề Gia gấp khăn ăn thành một đoá hoa, "Muốn ký tên?" Khương Thấm: "....." Buổi sáng, Trình Duy Mặc nói cô là ký ức Hề Gia bị giảm sút, những người không quen thân đều không nhớ rõ. Cô cảm thấy thật buồn cười, còn có người mất ký ức một cách chọn lọc như vậy à? Nhưng như vậy có thể lừa gạt được đàn ông. Còn cô thì không tin. Khương Thấm nhìn Hề Gia, nếu đã muốn diễn, thì tôi đây bồi tới cùng. "Khương Thấm, bạn từ thời thơ ấu với Mạc Dư Thâm." Không một gợn sống nào trên mặt Hề Gia: "Được rồi, tôi biết rồi, cô có thể đi." Khương Thấm nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết cô là mất trí nhớ hay là giả vờ mất trí nhớ. Nói là không nhớ rõ, vậy mà còn theo dõi Mạc Dư Thâm đến tận đây, chơi trò dục cầm cố túng*." *là chiêu thứ 16 trong Binh pháp tôn tử, nghĩa là muốn nắm được thì phải thả. Theo tích cổ năm xưa Mạnh Hoạch là tướng của quân Man, năm nào cũng quấy nhiễu biên cương nước Thục, chẳng bao giờ yên. Bấy giờ, Gia Cát Lượng tiến đánh Mạnh Hoạch, lòng nghĩ cách trấn an sao cho bền vững. Bởi đánh thắng thì dễ, rút về thì địch lại quấy nhiễu, chẳng bao giờ yên. Vì thế, Gia Cát đánh Mạnh Hoạch, bảy lần bắt sống, bảy lần thả làm cảm động trái tim mà Hoạch quỳ phục, thề không xâm lấn. Tích này sau gọi là Thất Cầm Mạnh Hoạch, là ví dụ điển tích cho chiêu số thứ 16 này. (Nguồn:gg) Ngừng lại một chút. Khương Thấm nhìn Hề Gia: "Tôi không biết cô đang toan tính cái gì, nhưng Mạc Dư Thâm đã đủ tinh tế rồi, sợ ảnh hưởng đến việc thi đấu của cô nên mới trì hoãn việc ly hôn đến ngày mai. Còn cô, muốn tìm niềm vui trong cuộc sống cũng được, dục cầm cố túng cũng được nhưng hãy có chừng mực một chút. Kiềm chế lại cái sự mất ký ức của cô đi. Còn nữa, cái tính khí đại tiểu thư kia của cô không phải ai cũng có phúc được hưởng đâu." Động tác trên tay Hề Gia khựng lại. Cô đã đoán được Mạc Dư Thâm đang ăn cơm ở nhà hàng này. Hơn nữa, hôn nhân của cô và Mạc Dư Thâm có tồn tại vấn đề. Ly hôn? Khương Thấm khoanh tay, "Cho dù thế nào đi nữa thì cũng là vợ chồng, Mạc Dư Thâm đã tôn trọng cô như vậy thì cô cũng nên tôn trọng cậu ấy, đừng dây dưa dài dòng." Ngày mai rời nhau là tốt nhất, mắt không thấy, tâm không phiền. Mạc Dư Thâm cưới ai cũng được, nhưng không được là Hề Gia. Phiền phức. Khương Thấm đứng dậy. Hề Gia: "Đợi đã." Khương Thấm khó hiểu quay lại. Hề Gia gọi điện thoại, rất nhanh bên kia có người bắt máy. Hề Gia mở loa ngoài, "Anh ra đây, em đang ở ngoài đại sảnh, người bạn tốt từ thời thơ ấu của anh cũng đang ở đây." Khương Thấm: "....." Hề Gia không bị ảnh hưởng gì. Mạc Dư Thâm mất nửa nhịp mới phản ứng lại được, bật dậy đi ra ngoài. Trình Duy Mặc nhìn bóng lưng của anh, "Sao vậy?" Nói rồi chính mình cũng đứng lên. Mạc Dư Thâm: "Hề Gia đang ăn ở đây." Sau lưng truyền tới tiếng bước chân gấp rút. Khương Thấm quay lại nhìn, cả Mạc Dư Thâm và Trình Duy Mặc đều đi ra. Khương Thấm một lần nữa nhìn phía Hề Gia, kẻ đầu sỏ này. Trình Duy Mặc nhìn về hướng Hề Gia, ánh mắt cô hững hờ liếc qua anh rồi nhìn về phía Mạc Dư Thâm. "Cậu ăn no rửng mỡ hả?" Trình Duy Mặc túm tay Khương Thấm lôi đi. Khương Thấm hất tay ra, "Buông tay, tôi còn chưa tính sổ với cậu, chẳng phải cậu nói đã đặt chỗ riêng rồi sao, vì sao Hề Gia hết lần này đến lần khác đều xuất hiện ở đây." Trình Duy Mặc: "Nhà hàng này là của Quý Thanh Thời, anh hai của Hề Gia mở, cô ấy là bà chủ lớn ở đây, ai dám không cho cô ấy vào?" "Vậy cậu còn không biết kiếm nhà hàng khác hả?" "....." Bên kia Trình Duy Mặc đã kéo Khương Thấm đi. Bên này Mạc Dư Thâm ngồi xuống đối diện với Hề Gia. Món ăn cô gọi đã lên, đầu cũng không ngẩng lên, tập trung ăn. Mạc Dư Thâm hỏi: "Khương Thấm đã nói gì với em?" Hề Gia đem phần ăn để qua một bên, lấy khăn lau khoé miệng, "Mạc Dư Thâm, em không có theo dõi anh, đây là nhà hàng của em, dù có ăn một mình em cũng ăn ở đây. Còn nữa, chuyện em giả vờ mất trí nhớ hay là bệnh thật, anh là người rõ nhất. Nhớ được cái gì, không nhớ được cái gì, một câu em cũng không nói dối, không có lấy bệnh tình của mình ra để nhận sự thương hại của người khác." Mạc Dư Thâm hiểu ý, đoán được Khương Thấm đã nói gì với cô. Hề Gia tìm sổ trong túi, lấy ra rồi lật từng tờ từng tờ, muốn tìm ghi chép các sự việc của một tháng trước. Là từ lúc cô trở về từ trên núi, buổi chiều đến biệt thự của Mạc Dư Thâm. Hề Gia đem sổ dựng thẳng lên cho Mạc Dư Thâm nhìn, "Đêm đó em hỏi anh hai vấn đề, thứ nhất là vì sao chúng ta sống như người xa lạ, anh nói do chúng ta ở cùng nhau không quá hai mươi ngày. Thứ hai, em hỏi anh có muốn ly hôn không? Với tình trạng này của em, sau một thời gian nữa sẽ càng ngày càng tiêu cực, anh không trả lời." Mạc Dư Thâm nhìn xoáy vào cô. Hề Gia tiếp tục: "Chỉ cần anh muốn ly hôn, em sẽ không dây dưa dài dòng, em sẽ tôn trọng quyết định của anh. Dục cầm cố túng hay quấn chặt không buông, em không phải loại phụ nữ như vậy. Tất nhiên, anh đem chuyện ly hôn trì hoãn đến sau trận đấu thì em rất cảm kích." Mạc Dư Thâm nghĩ là do Trình Duy Mặc vô tình nói cho Khương Thấm biết. Hề Gia cất cuốn sổ, chìa tay ra, "Đưa thoả thuận ly hôn cho em, bây giờ em sẽ ký, ngày mai đến cục lấy giấy chứng nhận ly hôn." Đáy mắt của cô tất cả đều là bướng bỉnh, quật cường cùng cao ngạo. Mơ hồ còn có chút ướt át. Mạc Dư Thâm đối mắt với cô mấy giây, yết hầu khẽ di chuyển. Hề Gia híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ bình ổn tâm trạng. Mạc Dư Thâm tiện tay đặt điện thoại trên ghế, hay tay để xuống dưới bàn lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, bất động thanh sắc đeo lên. Hề Gia không chú ý tới động tác của Mạc Dư Thâm, một lúc sau quay lại vẫn kiên cường nói: "Anh bây giờ mau đưa thoả thuận ly hôn đây, tối nay em sẽ ký liền." Cô thật sự quyết tâm. Mạc Dư Thâm khó khăn cất lời: "Không phải là em dây dưa không dứt, mà là anh không muốn ly hôn." Hề Gia: "Nói lại lần nữa." Ánh mắt anh thâm thuý, lặp lại lần nữa: "Là anh giữ em lại, không có ý định ly hôn." Hề Gia vẫn vươn tay như cũ, "Đưa điện thoại của anh cho em." Mạc Dư Thâm mở khoá và đưa nó cho cô. Hề Gia thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh. Vừa rồi lúc lật sổ, cô có thấy một đoạn viết nhẫn là cô đeo lên cho anh. Thì ra là anh vẫn luôn mang nó. Hề Gia thu lại tầm mắt, tìm sổ danh bạ trong WeChat của anh, tìm đến tên Khương Thấm, cô quét mã QR gửi lời kết bạn, còn thêm ghi chú: 【Hề Gia.】 Khương Thấm:【Chuyện gì?】 Hề Gia không trả lời, đem phương thức liên lạc của Khương Thấm xoá đi trên điện thoại của Mạc Dư Thâm, "Số điện thoại Khương Thấm em đã xoá rồi, nếu anh có ý kiến thì cứ giữ lại, thực tế ly hôn với em là được." Mạc Dư Thâm chỉ nhìn cô, không nói gì. Hề Gia cúi đầu, viết lên cuốn sổ một câu, tìm mục ghi âm, đưa điện thoại của mình và cuốn sổ cho Mạc Dư Thâm, "Ông xã, ghi âm lại giúp em." Giọng nói mềm mại nũng nịu, cùng với người bướng bỉnh vừa rồi như hai nhân cách khác nhau. Mạc Dư Thâm nhìn cuốn sổ. Trên đó chỉ có một câu: Là tôi không muốn ly hôn, cả đời này chỉ có một người phụ nữ là Hề Gia. Mạc Dư Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảng trời tối om. Hề Gia: "Không ghi âm cũng không sao, từ xưa đến nay em chưa ép buộc ai bao giờ." Mạc Dư Thâm biết cô muốn ghi âm để gửi cho Khương Thấm, cuối cùng, vẫn là cầm điện thoại lên, sổ cũng không thèm nhìn. "Là tôi không muốn ly hôn, đời này chỉ yêu một người phụ nữ là Hề Gia." Giọng nói trầm thấp, âm thanh từ tính xuyên thẳng vào tai Hề Gia, chạm đến trái tim. Cho dù có là giả cũng khiến người khác động tâm. Ghi âm xong, Mạc Dư Thâm đưa lại cho cô. Hề Gia đổi chủ ý: "Không gửi nữa, để dành một mình nghe." Hề gia chỉnh nhỏ âm lượng, áp lên tai nghe lại một lần. Mạc Dư Thâm: "Không gửi thì em sẽ hết giận à?" Hề Gia gửi bản ghi âm vào hộp thư, rồi lại sao chép thêm một bản, cô khẽ nói: "Em có cách trị cô ấy." Mạc Dư Thâm không bình luận. Hề Gia gửi tin nhắn cho Khương Thấm: 【 Sau này muốn tìm Mạc Dư Thâm thì cứ trực tiếp thông qua tôi, nếu bổn công chúa cao hứng sẽ thay cô truyền đạt. 】 Khương Thấm:【Hả?! 】 Vài giây trôi qua, Khương Thấm liền biết cô đã bị kéo vào danh sách đen, khỏi nói cũng biết là Hề Gia làm, vậy mà Mạc Dư Thâm lại dung túng cho cô. Khương Thấm:【Nói cho Mạc Dư Thâm biết, cậu ta có thể đổi tên là Mạc Tuỳ Tiện! 】 Hề Gia không trả lời, tắt điện thoại, tiếp tục dùng bữa. "Khương Thấm và anh là cùng nhau lớn lên à?" Mạc Dư Thâm gật đầu, "Ừm, còn có Trình Duy Mặc." Thì ra người đàn ông vừa rồi gọi là Trình Duy Mặc. "Khương Thấm là người như thế nào? Cứ khách quan đánh giá." Mạc Dư Thâm: "Tính dễ nổi nóng, nói năng chua ngoa, nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ." Hề Gia gật gật đầu: "Tính khí của em so với cô ấy còn dễ nổi nóng hơn, nửa điểm cũng không chịu được uỷ khuất, trừ phi khiến em vui lòng. Nhưng Khương Thấm không có quan hệ gì với em, chắc chắn không nằm trong phạm vi chịu uỷ khuất của em." Mạc Dư Thâm ra hiệu cho cô: "Mau ăn đi." Hề Gia ngẩng đầu, "Chuyện ngày hôm nay xem như xé nháp, không phải em rộng lượng, là do cái ghi âm kia của anh đã đánh bay tức giận của em. Anh sửa lại một chữ, lại là chữ mà em thích nhất, nếu gửi cho Khương Thấm thì chắc chắn là rất hả giận." Cô viết là: chỉ có một người phụ nữ là Hề Gia. Anh ghi âm là: chỉ yêu một người phụ nữ là Hề Gia. Bữa cơm này, ăn một chút lại ngừng. Hề Gia lại đặt đũa xuống, "Đưa điện thoại cho em." Hiện tại Mạc Dư Thâm không nhìn thấu được tâm tư của Hề Gia, thoả hiệp đưa điện thoại cho cô. "Em không thích chiếm tiện nghi của người khác, có qua có lại, em cũng ghi cho anh một câu." Hề Gia tìm tới mục ghi âm, "Em cũng không muốn ly hôn, đời này chỉ yêu một người đàn ông là Mạc Dư Thâm." Không phân biệt được thật giả, trái tim của Mạc Dư Thâm không rõ lý do đập hẫng một nhịp. * #20032020