Ánh trăng nghe lén

Chương 22 : Ánh trăng nghe lén

Chương 22: Mưu đồ tham lam, si mê lưu luyến vô tận   Ầm ĩ tới mức cả người thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng, một sợi tóc dính lên trán mịn màng căng bóng của cô, Kế Hứa cũng lấy lại tinh thần nghe thấy tiếng thở gấp Gia Duẫn cũng không nghĩ nhiều đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán của cô   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trứng gà đã nguội từ lâu, nằm trên bàn nhỏ. Kế Hứa cũng không có y định sẽ buông cô ra, nhìn quanh căn phòng này, sau đó rót một chút nước nóng vào bình sứ uống nước, bỏ trứng gà vào hâm nóng một hồi, lại lấy ra và tách đôi, đút hai phần lòng trắng trứng cho Gia Duẫn.   “Anh A Hứa, em muốn uống nước.”   Kế Hứa đổ ly nước hâm trứng gà đi, lại rót một ly, đi đến trước giường, một tay nhấc người lên, đưa nước nguội vừa đủ độ ấm đến bên môi cô.   Miệng ly áp vào bờ môi nhỏ căng mọng kia của cô, Kế Hứa khẽ nâng ly, cái miệng nhỏ của cô nuốt nước vào.    Sau đó hất cằm lên, ra hiệu anh cầm ly đi.   Một giọt nước trong veo lướt qua khóe môi xinh đẹp, xuôi theo làn da trắng mịn mà rơi xuống.   Gia Duẫn ôm lấy eo Kế Hứa, kề cằm lên cổ anh, giọt nước đọng lại bây giờ đã nguội cạ vào trong cổ anh mang lại cảm giác lành lạnh.   Da thịt thân mật, cảm giác ấm áp trơn mịn và mềm mại dần trèo lên từ cổ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Cô như chim nhỏ về tổ, rúc vào trong ngực anh thân mật, Kế Hứa ngước cổ lên, cô trước là cạ vào cằm, thỉnh thoảng bờ môi quẹt qua trong lúc vô ý, yết hầu sẽ không khống chế được mà làm động tác nuốt xuống.   Một đôi tay trắng ngọc đưa đến cánh tay nhỏ của anh, từ từ di chuyển lên dọc theo đường gân máu nhô ra, cô lẩm bẩm gọi anh: “Anh A Hứa...”   Giọng điệu mềm mỏng và nhu mì càng khiến trong lòng anh như có từng đợt sóng ngầm trào dâng.    Dứt lời cô lập tức hôn lên, môi cô hôn mổ dọc theo đường cổ bên trái sẫm màu rõ rệt của thiếu niên. Kế Hứa đột nhiên run một cái, trong đầu trống rỗng không chứa được bất kỳ điều gì,  toàn thân căng cứng, cơn sóng tình lại lần nữa từ chỗ bí mật kia thay nhau tuôn trào.   Hơi thở ngày càng sâu, ham muốn dâng lên. Anh nắm chặt cánh tay và vây Gia Duẫn trong ngực anh.   Cái hôn của cô dò lần từ cổ đến chỗ yết hầu của Kế Hứa, chỗ đó nhô ra một vật cứng, theo hơi thở gấp khó nhịn của anh mà chuyển động lên xuống. Gia Duẫn tò mò sát môi vào để cảm nhận, kết quả anh lại bỗng chốc dừng nuốt.   Cô khẽ mổ một cái, lẩm bẩm ngang ngược: “Không cho phép người khác chạm vào chỗ này.”   Trong lòng như có một chiếc lông vũ lướt qua, không  nhịn được rên lên một tiếng.   Cô lại hôn một cái, môi mang theo chút ấm áp và ẩm ướt: “Chỗ này là của em.” Gia Duẫn ngước mắt lên, lông mi dao động: “Em đã đóng dấu rồi.”   Tình cảm khó tự kiềm chế, kể từ đó cảm tình mập mờ trong khoảng im lặng kéo dài dần dần lên men.   Kế Hứa giơ tay lên xoa mặt cô, nhìn vào trong đôi đồng tử trong veo hơi nhạt, ánh mắt của anh sáng ngời, đáy mắt hiện ra ham muốn không chút che giấu nào, ngón tay cái xoa đôi má của cô nhiều lần.   Gia Duẫn nhận ra khác thường, đầu ngón tay vô thức siết chặt vạt áo của anh, Kế Hứa cứ như vậy nhìn cô chăm chăm, trong đôi con ngươi màu nâu đẹp đẽ và tĩnh mịch của cô chứa đựng thủy sắc vô biên, phản chiếu suy nghĩ cố chấp cao ngất trong lòng anh.   Anh tự biết bản thân mình tham lam, si mê lưu luyến không biết điểm dùng.   Nhưng vẫn tự nguyện sa vào, thề chết đuối trong một thoáng động tình của làn sóng ham muốn ngầm dâng trào.   Anh nghĩ, không xứng thì không xứng đi.   Đòi hỏi một cái hôn cũng sẽ không có tội.   Thế là anh xoa lấy mặt của cô, nghiêng người lên trán cô, đặt xuống một nụ hôn.   Không biết là nụ hôn này quá nhẹ hay là môi của anh quá mềm mại, Gia Duẫn chỉ cảm thấy nụ hôn mới nãy kia tựa như một sợi lông mỏng  manh lướt qua, cào vào lòng khiến cô run rẩy.   “Kế Hứa.” Cô ngẩng cổ lên gọi anh, không phải cố ý gọi anh là anh Hứa trong lúc đùa giỡn, cũng không phải ngang ngược vô lý mắng anh là cậu nhóc điếc, mà gọi tên anh một tiếng rất ngoan, rất là ngoan.   Kế Hứa sờ mặt cô một cái, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng vô bờ bến, bờ môi trơn mỏng mấp máy, anh im lặng, nói ra hai từ.   “Gia Duẫn.”   Gia Duẫn nhận ra câu âm môi này, khóe môi cô nở nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ, cô nằm lên chân Kế Hứa, giơ tay lên khẽ chạm vào môi anh.   Mềm mượt không thể tả, cô không nhịn được, đầu ngón tay ra sức cọ mạnh, môi dưới đầy đặn mềm mại lõm vào một chút, cô cười nói: “Nói thêm câu nữa.”   Thiếu niên nhấp môi, ngẩn người ra một hồi không đáp lại.   Qua rất lâu, anh lại mở miệng lần nữa.   Bờ môi cọ qua trong lòng ngón tay cô, kích thích sự run rẩy yếu ớt giữa lớp bụi mỏng.   “Gia Duẫn.”   Anh lặng lẽ lặp lại.   Một lần rồi một lần.   Gọi tên cô. Hôn lên ngón tay của cô.