Chú rể ôm người đẹp về, hạnh phúc vấn vít cả nhà. Thừa dịp chú rể và cô dâu cử hành nghi thức ở trong phòng, Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương mới có cơ hội nói chuyện ngắn ngủi với nhau. Hôm nay hai người đều mặc trang phục lộng lẫy dự tiệc. Anh mặc áo sơ mi trắng, tây trang đuôi yến đậm màu, khí chất nổi bật đứng ở chỗ đó. Cô mặc váy phù dâu hồng nhạt, phác họa được dáng người tốt của cô. “Lam Nguyệt là bạn ngồi cùng bàn của em hồi cao trung.’’ “Từ Dương là bạn học cao trung của anh.’’ Chử Duy Nhất vén sợi tóc nơi trán, “Duyên phận thật là!’’ Hai người thực sự không hề có chút ăn ý nào, vậy mà đến bây giờ mới biết cùng tham gia một hôn lễ. Tống Khinh Dương kéo váy phù dâu của cô, “Em có lạnh không?’’ Chiếc váy hở vai, đầu vai xinh đẹp lộ ra ngoài, da thịt trắng muốt đang vô hình hấp dẫn ánh mắt của các chàng trai ở đây. “Bận rộn nóng muốn chết.’’ Chử Duy Nhất nói, “Lát nữa giúp em trông Ninh Ninh, em phải đi mời rượu.’’ “Em biết uống?’’ Tống Khinh Dương nhướn mày. “Đâu có, toàn là nước trắng thôi.’’ Chử Duy Nhất cười trộm, “Chú rể và cô dâu đêm nay không uống rượu.’’ Khóe miệng Tống Khinh Dương chứa ý cười, “Từ Dương đã một tháng không uống rượu rồi.’’ Chử Duy Nhất giương khóe miệng, “Qúa liều.’’ Tầm mắt Tống Khinh Dương liếc nhìn phù rể đến gần phía sau cô, anh khẽ nhếch khóe miệng, nâng tay sửa lại kiểu tóc không hề rối của cô, “Kiểu tóc mới rất đẹp.’’ Chử Duy Nhất thẹn thùng, thợ trang điểm đặc biệt hóa trang cho cô, bây giờ cô càng xinh đẹp hơn. Lam Nguyệt và Từ Dương xem như là thanh mai trúc mã, cùng một nhà trẻ, đến cùng một trường cao trung, coi như là một loại duyên phận. Người chủ trì hỏi giai đoạn hai người yêu nhau. Từ Dương vui tươi hớn hở nói, “Mùa hè lớp mười một, cô ấy mặc váy trắng đi qua trước cửa lớp chúng tôi, hung hăng trừng tôi một cái. Lúc đó tôi nghĩ người này sao không thân thiện như thế.’’ Lam Nguyệt trả lời, “Là anh khoe khoang huýt sáo với em, thái độ không đứng đắn, em không trừng anh thì trừng ai!’’ Đại sảnh truyền đến một trận cười to. Từ Dương cười hì hì không ngừng, “Em trừng đẹp!’’ Lam Nguyệt cúi thấp mặt, vẻ mặt e thẹn. Nghi thức kết thúc, tân nhân bắt đầu mời rượu. Phù rể vẫn rất quan tâm Chử Duy Nhất, một mạch cản rượu giúp cô. Người sáng suốt đều nhìn ra phù rể vừa ý phù dâu, thỉnh thoảng trêu ghẹo hai người. Lam Nguyệt vẫn chưa biết Chử Duy Nhất là danh hoa đã có chủ, còn đang tác hợp hai người. Chử Duy Nhất xấu hổ. Đến khi đến bàn hai bạn học cao trung kia, cục diện nhất thời náo nhiệt lên. Chử Duy Nhất bưng ly đứng phía sau tân nương, mấy người đó trêu đùa cô dâu không thành, tất cả ánh mắt đều chuyển hướng đến trên người Chử Duy Nhất. Lam Nguyệt tự nhiên giới thiệu, “Bạn ngồi cùng bàn cao trung của tôi, các cậu không được làm bậy.’’ “Đều là bạn học, Lam Nguyệt nói lời này giống như chúng tôi là kẻ ngang ngược không bằng, đến đây, tôi mời cô một chén.’’ Chử Duy Nhất giơ ly lên, “Các bạn học, tôi cạn rồi cậu tùy ý.’’ Điệu bộ kia rất tức giận, thực sự là đang uống nước sôi! “Uống ít một chút.’’ Tống Khinh Dương ung dung thản nhiên đứng cạnh cô lên tiếng, âm điệu không cao, đủ để mấy người xung quanh có thể nghe được. “Ái chà chà, Tống Khinh Dương cậu học được thương hoa tiếc ngọc từ lúc nào.’’ Bầu không khí trên bàn yên tĩnh trong nháy mắt. Ai không biết Tống Khinh Dương, chỉ thấy anh lại lấy ra một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai Chử Duy Nhất. Chử Duy Nhất nhìn thoáng qua, khăn lụa màu xanh nhạt, chất liệu mềm mại, chỉ là trang phục của cô bây giờ chính là – hoa hồng phối xanh lá. Ánh mắt của con trai khoa tự nhiên không thể yêu cầu cao được. Sau khi qua bàn này, phù rễ không ân cần nữa. Tống Khinh Dương tao nhã ngồi ở tại chỗ. “Này, Tống Khinh Dương, cậu quen với phù dâu à?’’ “Quen.’’ Tống Khinh Dương im lặng phút chốc rồi trả lời. “Hình như nghe nói các cậu cùng nhau tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, tớ từng xem bài phỏng vấn cậu của Chử Duy Nhất ngày đó, quan hệ các cậu không tệ nhỉ.’’ Tống Khinh Dương đùa nghịch chiếc ly trong tay, chất lỏng sóng sánh,anh từ từ nói, “Cũng không tệ lắm, bạn gái của tôi.’’ Im lặng. Người cả bàn đều chẳng muốn nói chuyện với anh. Anh bưng ly, chậm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ, đắng chát vào miệng không bao lâu đã ngọt dần. Tống Khinh Dương đi đến bàn chủ nhận lấy Ninh Ninh, cậu nhóc kia không biết ăn bao nhiêu đồ rồi, khuy áo phía dưới áo sơ mi đều không giữ được. Tống Khinh Dương luôn nắm tay cậu, nghênh đón rất nhiều ánh mắt quan sát. Ninh Ninh vuốt bụng nhỏ, “Ai, em muốn giảm cân.’’ Tống Khinh Dương không nhịn được nở nụ cười, “Lúc anh kết hôn, cũng sẽ không tìm tiểu hoa đồng mập mạp làm khó anh.’’ Ninh Ninh vừa nghe liền nóng nảy, “Em không ăn thịt nữa, em phải giảm béo.’’ “Anh cân nhắc chút vậy.’’ Tống Khinh Dương phát hiện trêu chọc cậu nhóc kia rất thú vị. Ninh Ninh ngồi vào bàn của Tống Khinh Dương, rốt cuộc mọi người đã rõ, đây là cậu em vợ của anh. Tống Khinh Dương mới là phúc hắc triệt để, trước đó tin gì cũng chẳng có, đột nhiên nhảy ra một người bạn gái. Sau khi tiệc cưới kết thúc, Chử Duy Nhất cảm thấy hai chân không phải là của mình nữa, bước đi như giẫm trên bông vải. Tống Khinh Dương ôm Ninh Ninh mệt rã rời, “Sao rồi? Còn có thể đi chứ?’’ Chử Duy Nhất thở dài, “Em biết vì sao mấy người bạn học của em không muốn kết hôn rồi, quá dày vò người ta mà.’’ Tống Khinh Dương nhíu mày, “Em không thấy được Từ Dương và Lam Nguyệt vui vẻ bao nhiêu sao?’’ “Ừ - nhưng em mệt quá.’’ Một tay cô còn đang cầm hoa cầu bị tổn hại. Ai, tình cảnh cướp hoa cầu vừa rồi quá chấn động. Cô bị người ta đùn đẩy. Lam Nguyệt đã sớm vạch kế hoạch cùng cô, cứ ném về phía cô. Kết quả có một cô nữ sinh mập mạp liều mạng đến cướp, Chử Duy Nhất sợ bị đè, lui từng bước một. Nhưng hoa tươi lại rơi trên tay Ninh Ninh đang chơi đùa ở bên cạnh. Nhiều đôi mắt tha thiết nhìn cậu, Ninh Ninh chẳng động đậy gì, tuổi còn nhỏ nên tự nhiên không chú ý. Người chủ trì cao giọng hỏi, “Ai u, bị tiểu hoa đồng đẹp trai của chúng ta bắt được rồi. Tiểu soái ca, có muốn đưa hoa cưới cho chị xinh đẹp nào ở đây không?’’ Đôi mắt tròn tròn của Ninh Ninh xoay vòng, “Chị - “ Tống Khinh Dương nhếch môi, “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài!’’ Giọng nói Ninh Ninh mềm mại, lại nghiêm túc nói rằng, “Nhận được hoa này liệu có phải có thể kết hôn không? Mẹ lo lắng chị không tìm được bạn trai, vậy chị kết hôn nhanh một chút nha, sau này em sẽ là cậu nhỏ rồi.’’ Khóe mắt Chử Duy Nhất không ngừng tỏa ra hắc tuyến, vội vàng ôm Ninh Ninh đi. “Đi!’’ Trên đường về, Tống Khinh Dương lái xe. Chử Duy Nhất và Ninh Ninh ngồi ở phía sau. “Về sau Ninh Ninh không thể nói như vậy ở trường hợp như thế biết không?’’’ Ninh Ninh cau mày, “Lời em nói đều là thật, mẹ hay nói thế mà.’’ Chử Duy Nhất vỗ trán, “Nhưng mà rất mất mặt đó!’’ Ninh Ninh thở dài, “Anh à, em nói sai ư?’’ Khóe miệng Tống Khinh Dương nhếch lên, “Duy Nhất, đồng ngôn vô kỵ*.’’ Ninh Ninh hôm nay gọi anh là anh rể,  bây giờ anh cũng phải đứng ở bên cậu. Dĩ nhiên Chử Duy Nhất không lời chống đỡ. (Đồng ngôn vô kỵ: Lời con trẻ không kiêng dè.) Gần đến mười giờ, Chử Duy Nhất gọi điện cho Si Thanh Viễn, mười phút sau sẽ đến. Bóng đêm an bình, sau khi xe lái vào tiểu khu, chậm rãi đi về phía trước. Ninh Ninh hơi buồn ngủ, vùi ở trong lòng Chử Duy Nhất. Xe dừng lại, Si Thanh Viễn đứng trong bóng đêm, đêm tối như mực đậm, tôn lên thân hình thanh lãnh của anh. Mọi âm thanh như yên lặng cả, truyền đến vài tiếng ho khan kìm nén. Chử Duy Nhất nhìn đầu vai hơi rung động. Si Thanh Viễn nhận lấy Ninh Ninh từ trong lòng Tống Khinh Dương, Ninh Ninh mở mí mắt, cười hì hì, “Anh trai em về rồi.’’ “Khổ rồi.’’ Si Thanh Viễn nói, có thể là liên quan đến ho khan, giọng nói của anh hơi khàn. Tống Khinh Dương khẽ gật đầu. Chử Duy Nhất im lặng rồi nói, “Mẹ bọn em khi nào về?’’ “Tối mai.’’ Anh nhìn về ánh mắt của cô, đen như diệu thạch. “Có dì trông Ninh Ninh.’’ Chử Duy Nhất khẽ nhếch khóe môi, “Anh cũng chú ý thân thể, uống nhiều nước.’’ “Hai người về nghỉ ngơi sớm chút đi.’’ Ánh mắt anh lướt qua hai người, xoay người, chỉ để lại một bóng dáng cô đơn. Lúc hai người về đến nhà, Chử Duy Nhất đã mệt lả, tựa trên ghế sa lon không nhúc nhích. Tống Khinh Dương đi cho mèo ăn, gần đây Đại Miêu Miêu mập hơn một chút, hơn nữa đã hoàn toàn ném chủ nhân của mình ra sau ót.”Meo meo – meo meo – “ Chử Duy Nhất cố gắng mở mí mắt, “Thứ bảy này phải dẫn Đại Miêu đi chích.’’ Tống Khinh Dương phủi phủi tay đi qua, “Em nuôi nó bao lâu rồi?" Khi nói chuyện Đại Miêu Miêu nhảy lên đùi Tống Khinh Dương, cặp mắt lóng lánh màu xanh sẫm kia đang nhìn Chử Duy Nhất như thấu hết. “Sau khi về từ Cáp Nhĩ Tân, Lý Mạo tặng cho em, đã nửa năm rồi.’’ Nhắc tới Lý Mạo cô lại nghĩ đến, “Lý Mạo mời chúng ta cuối tuần đi xem biểu diễn, anh có rãnh không?’’ Hội biểu diễn của thanh niên rock and roll. “Em thích rock and roll?’’ Tống Khinh Dương hỏi. Chử Duy Nhất lắc đầu, thở dài, “Em là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Khi còn bé ba mẹ em bận công việc, em và Lý Mạo thường chơi với nhau. Khi còn nhỏ Lý Mạo đã thích đàn ghita loạn xạ ở trước mặt em, em phải ngồi một chỗ làm khán giả của cậu ấy. Cậu ấy còn không cho phép em đi.’’ Tống Khinh Dương nhếch miệng cười. “Lý Mạo nuôi một con chó săn nhỏ, nếu em không nghe lời, cậu ấy sẽ để cho con chó đó cắn em.’’ “Nhưng quan hệ hai người rất tốt.’’ “Haiz, không có cách mà, lúc em sinh ra, cha mẹ hai nhà cứ nói giỡn bảo em làm vợ của Lý Mạo. Sau khi lên cấp hai, thì Lý Mạo chẳng bao giờ để ý em nữa, rất sợ em làm vợ cậu ấy thật. Trốn tránh em khắp nơi, sống chết muốn đi học cấp ba ở trường khác.’’ Chử Duy Nhất cười, “Em kém cỏi đến vậy sao!’’ “Không có! Lý Mạo không có mắt nhìn.’’ Anh nheo mắt lại, đáy mắt giống như là kim cương vậy. “Thất tịch vui vẻ!’’ Giống như ảo thuật biến ra một cái hộp. Là dây chuyền vàng hình nhánh hoa hồng, khuyên tai là hình hoa tuyết, khảm kim cương vụn. Chử Duy Nhất ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời đại não không có cách nào phản ứng được. “Năm đầu tiên ở Đức đi ngang qua cửa hàng đột nhiên thấy dây chuyền này, lúc đó đã nghĩ đến em, anh không biết sau này có thể gặp lại em hay không. Anh tự nói với mình, coi như mua làm vật kỷ niệm đi.’’ Vẻ mặt anh dịu dàng như gió xuân ấm áp, “Không phải em hỏi khi nào anh biết em sao?’’ Anh cười nhạt không hề chớp mắt nhìn cô, “Lần thi cuối cùng năm lớp mười, em ngồi ở phía trước anh.’’ Anh thở phào, “Anh vẫn luôn ở phía sau em.’’ Trái tim Chử Duy Nhất rung động, “Hóa ra là khi đó.’’ Bà nội bệnh nặng, sau đó qua đời, toàn bộ thế giới của cô u ám hẳn đi. Không tim không phổi, cái gì đều không quan tâm, tự nhiên sẽ chẳng để tâm người xuất hiện bên mình. “Cũng tốt, anh đã mang nó về. May mà, anh còn gặp được em. Chử Duy Nhất, em có tin số phận không?’’ Trong phòng yên lặng không tiếng động, tình cảm theo ý cuộn trào. Với anh thầm mến là đột nhiên mà đến, hai người không hề cùng xuất hiện, anh vốn chẳng thể nào bày tỏ, huống chi khi đó, anh đã quyết định đi Đức. Thậm chí Tống Khinh Dương cho rằng, đoạn thầm mến này, sẽ chôn vùi với trái tim theo thời gian, là bí mật mình anh hưởng thụ. Nhưng số phận vẫn ưu đãi anh.