Khuôn mặt Chử Duy Nhất hơi nóng, có chút ngượng ngùng, “Sau hãy nói, sau hãy nói.’’ Ngày kế tiếp hai người mỗi người đi một ngả, Chử Duy Nhất đi nhà họ Si đón em trai. Chỉ có Si Thanh Viễn ở nhà, sắc mặt của anh không tốt lắm, có vẻ bị bệnh. “Em tới đón Ninh Ninh.’’ Cô nói. Si Thanh Viễn dẫn cô vào, anh mặc trang phục ở nhà, có thể là do gầy, chiếc quần hơi rộng. “Buổi tối em chăm sóc nó một chút, ba anh và dì Nguyễn không có ở nhà, anh hơi cảm, không tiện trông nó.’’ “Anh thế nào rồi? Có uống thuốc chưa?’’ “Không có chuyện gì, ngủ một giấc là ổn.’’ Anh lấy túi của Ninh Ninh ra, “Sữa bột anh đã chuẩn bị xong rồi, buổi chiều cho thằng bé uống một bình.’’ Chử Duy Nhất gật đầu, “Anh cũng nghỉ ngơi thật tốt.’’ Con ngươi u ám của Si Thanh Viễn đột nhiên sáng lên, “Ừ. Em cũng chú ý an toàn.’’ Lúc đi, Ninh Ninh có chút không vui. “Anh trai bị bệnh, chị chúng ta về sớm một chút chăm sóc anh ấy.’’ Trong lòng Chử Duy Nhất hơi xót xa, “Được, hôn lễ vừa kết thúc, chúng ta về ngay.’’ Hai người đón xe đi nhà Lam Nguyệt, Lam Nguyệt còn đang trang điểm. Chín giờ chú rể đến đón dâu. Ninh Ninh mặc tây trang màu đen quần soóc, cùng áo sơ mi màu trắng ngắn tay, thắt nơ, cực kỳ đẹp trai. Đến rồi liền hấp dẫn ánh mắt cả phòng, các dì các chị đều bắt đầu chụp ảnh. Mẹ Lam Nguyệt đưa tới một bao đỏ lớn. Ninh Ninh ngại ngùng, “Cám ơn bác gái!’’ Tuổi cậu còn nhỏ, nhưng là em trai của Chử Duy Nhất, lúc này xưng hô theo Chử Duy Nhất. Mẹ Lam Nguyệt vui vẻ chết đi được, “Bé trai này thật là anh tuấn.’’ Từng trận tiếng pháo vang lên dưới lầu. “Chú rễ đến! Mọi người chuẩn bị!’’ Lam Nguyệt ngồi ở trên giường, Ninh Ninh ngồi bên cạnh cô ấy. Chử Duy Nhất canh ở cửa phòng, trong phòng khách nhốn nha nhốn nháo. Cô kề sát trên cửa nghe tiếng động ngoài cửa, “Lam Nguyệt, chú rễ dẫn theo bao nhiêu người, người bên ngoài hoàn toàn không phải là đối thủ.’’ Lam Nguyệt cười, “Người anh ấy dẫn theo đều là mấy anh đẹp trai, cho nên – “ Cho nên đồng chí phái nữ hoàn toàn không có sức chống cự. “Quá gian trá!’’ Chử Duy Nhất bóp bóp tay, “Lam Nguyệt Lượng, tớ sẽ bảo vệ thật tốt cánh cửa này!’’ Ninh Ninh chạy tới, ôm đùi Chử Duy Nhất, “Chị, em giúp chị, tuyệt đối không thể để người khác cướp chị Lam đi!’’ Ngoài cửa, chú rễ gõ cửa vài cái. “Không mở!’’ Chử Duy Nhất và hai cô gái khác hô lên. “Tiền lì xì tới, các cô mở cửa ra.’’ “Mấy cái?’’ “Mọi người đều có!’’ “Chú rễ đọc giấy cam đoan!’’ Ngoài cửa có người đưa lên. Từ Dương hùng hồn đọc xong, tất cả mọi người nở nụ cười. “Đọc xong rồi, nhanh mở cửa.’’ Đám Chử Duy Nhất cười ngặt ngẽo, vẫn không chịu mở, lại mở ra một khe hở nhỏ. Các cô đẩy Chử Duy Nhất qua, “Chú rể, yêu cầu cuối cùng của chúng tôi, hát một bài tình ca.’’ Cô dịu dàng nói. Trong nháy mắt Tống Khinh Dương ngây ngẩn cả người, đi về phía trước. Từ Dương kéo anh lại, “Anh em, không sao, cái này tôi làm được.’’ Chử Duy Nhất nhìn thấy Tống Khinh Dương cũng sững sờ, “Sao anh lại ở chỗ này?’’ Rốt cuộc Từ Dương đã hiểu rõ, anh nhướn mày hỏi, “Phù dâu tôi hát hay là Tống Khinh Dương hát đây?’’ Cục diện trong nháy mắt hỗn loạn. Ninh Ninh thò đầu nhỏ ra, mở to con mắt nhìn bọn họ. “Không mở không mở chính là không mở! Chị, có đúng không?’’ Từ Dương nhìn thoáng qua Tống Khinh Dương, “Hai người các cậu, hôm nay giúp tôi, ngày sau tôi cũng sẽ giúp hai người, hai người xem – “ Tống Khinh Dương cười khẽ, “Duy Nhất, mở cửa đi.’’ Vừa nói vừa đưa tiền lì xì cho Ninh Ninh. Ninh Ninh nhún vai, “Mở cửa!"" Vô cùng dễ chịu.