Anh so độ đáng yêu với em
Chương 5
Ngày hôm sau, ở buổi lễ khai giảng, Mạnh Hân ngồi nghĩ về suy đoán tối qua.
Hiệu trưởng đang đọc diễn văn trên sân khấu, cô chạm mắt với Giang Hoa đang thong dong đi cùng mấy nam sinh khác đến hội trường.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô không khỏi bật cười.
Qua năm phút, Mạnh Hân thấy anh đã chấp nhận lời mời thêm Wechat của cô, nhắn qua một câu đơn giản lưu loát “Xin chào”.
Cô nhắn lại: “Hi”.
Anh gửi một hình mặt cười vui vẻ, Mạnh Hân không trả lời lại.
Nhưng trong suốt bài diễn thuyết một giờ của thầy, Mạnh Hân luôn cảm thấy, giống như có một ánh mắt luôn nhìn cô.
Một ánh mắt nóng bỏng.
…
Qua nhiều ngày, quan hệ giữa Mạnh Hân và Mộ Cận, Trương Tuyền cũng không tệ lắm.
Dù sao cũng ở chung một chỗ, trong một môi trường xa lạ rất dễ tụ lại thành một nhóm, Trình Tịnh thì tương đối thích cô độc một mình, nhưng bốn người sống chung cũng được gọi là hòa hợp, thường xuyên cùng nhau ăn cơm.
Ngược lại thì quan hệ giữa Lâm Tử Hi, Diệp Như Duyệt và các bạn cùng phòng khác quan hệ không hề thân thiết, thỉnh thoảng sẽ tới phòng cô chơi.
Mạnh Hân có một lần tò mò hỏi, cô ấy cũng không trả lời thẳng, mà chỉ hàm hồ nói đại khái do sóng điện của bọn họ không tương thích.
Sau khi tựu trường, tiếp theo chính là những ngày tập quân sự.
Xế trưa, trời không có mây, ánh mặt trời chiếu thẳng lên mặt đất mà không có chút gì cản trở, nhiệt tình chiếu sáng.
Đứng dưới ánh nắng chói chang cả buổi trưa, còn phải chạy 800 mét, các bạn học đều cảm thấy thân thể giống như không phải của mình, đầu óc mơ mơ màng màng.
Sau khi nghe tiếng hô giải tán, toàn bộ tiểu đội vội vàng bước đến chỗ nhỏ có bóng mát gần khán đài để ngồi nghỉ ngơi, các nữ sinh vội vàng thoa thêm kem chống nắng, các nam sinh thì uống nước ừng ực từng ngụm lớn.
Mạnh Hân tháo nón xuống, bất ngờ phát hiện tóc đã ướt đẫm mồ hôi, trực tiếp dùng tay áo lau một cái, thở dài một hơi: “Sao mà tớ cảm thấy mấy hôm trước chưa huấn luyện trời đâu có nóng như vậy nhỉ?”
Mộ Cận đang dùng nón quạt quạt, vừa nhìn chằm chằm nét chữ nguệch ngoạc của học trưởng trên khán đài, lẩm bẩm: “Nếu như bầu trời ngày tập huấn đều trong xanh thế này, chắc cuối cùng cũng quen thôi”.
Mạnh Hân đang muốn lên tiếng phụ họa thì thấy hai nam sinh mang theo hai thùng nước uống thể thao đi lại, tất cả mọi người giống như lữ khách nhìn thấy ốc đảo trên sa mạc vậy, vội vàng chạy tới như ong vỡ tổ.
Một nam sinh trong đó buông thùng nước xuống, cười hì hì nói: “Đừng vội, đừng vội, ai cũng có”.
Vừa nói cậu ta liền chủ động phát đồ uống cho từng người, mỗi người một chai, ai cũng có phần.
Mạnh Hân có chút ấn tượng đối với người này.
Anh ta tên là Từ Sóc Hào, mấy ngày nay rất tích cực trong các công việc của lớp, có quan hệ rất tốt với học trưởng và thầy cô, điểm chính là người này lớn lên rất đẹp trai.
Cô nghe Lâm Tử Hi nói, phòng ngủ các cô ấy do Như Duyệt cầm đầu, mỗi ngày cơm nước xong xuôi sẽ thảo luận về anh ta, nhất cử nhất động, một tiếng cười, một cái nhăn mày cũng không thoát khỏi ánh mắt của ba nữ sinh họ.
Diệp Như Duyệt nói, ánh mắt của Từ Sóc Hào như trêu ghẹo người khác, giọng nói đầy từ tính có thể làm lỗ tai người nghe mang thai.
Nhưng đến nay hai người bọn họ vẫn không cảm nhận được mị lực của anh ta.
“Đây, cho cậu”.
Từ Sóc Hào cười với Mạnh Hân một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Mạnh Hân nhận lấy chai nước thể thao ướp lạnh như băng kia, ngẩng đầu lễ phép nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn nhé”.
“Không có gì”. Từ Sóc Hào nhếch môi, gãi đầu chỉ một chỗ xa xa, trả lời: “Thật ra thì cái này do hội sinh viên tài trợ, tất cả các khoa đều có, tớ chẳng qua chỉ là người khuân vác giúp thôi”.
“À, thật hay giả thế?”
Mạnh Hân không phải chỉ một lần từng nghe qua tin đồn hội sinh viên đối với sinh viên cực kỳ keo kiệt, lúc này hình tượng của đám người Minh Uyên trong lòng cô cao lớn lên trong nháy mắt.
“Nghi ngờ sao, như thế nào, chúng tớ không giống người có tâm Phật sao?”
“!”
Mạnh Hân vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Minh Uyên mặc đồng phục hội sinh viên đứng bên cạnh cô. Bên người Minh Uyên còn có mấy nam sinh, nữ sinh đi theo, mọi người đều đồng loạt mặc đồng phục màu tím kia, giống như từng quả cà tím đi thành hàng.
“Buổi sáng anh không có lớp, vừa vặn rảnh rỗi liền tới xem các em một chút”. Minh Uyên tựa người vào khán đài, nhàn nhã nói, “Cảm giác tập quân sự thế nào?”
“… Không vui chút nào”.
Minh Uyên gật đầu một cái, cảm khái nói: “Nhớ năm đó lúc anh huấn luyện quân sự, cũng là thời tiết trời quang mây tạnh như thế, thật là hoài niệm năm tháng thanh xuân kia…”
Nói cứ như bây giờ anh ta rất già vậy?
Cô đang oán thầm lời nói của Minh Uyên, đồng thời cảm thấy lời anh ta mang theo ý cười trên sự đau khổ của người khác.
“Minh Uyên học trưởng, anh cũng uống nha!”
Lúc này Từ Sóc Hào hớn hở chạy gần như trẻ nhỏ, mặt mày vui vẻ đưa chai nước thể thao đến. Bộ dạng của cậu ta giống như có lời muốn nói với Minh Uyên, Mạnh Hân liền hướng đến hai người họ gật đầu một cái, tự mình đi hóng mát.
Mạnh Hân đang trò chuyện bát quái cùng Lâm Tử Hi trên khu đất trống, cô ấy đột nhiên thốt lên một câu: “Hey, Tiểu Mạnh, đó là học trưởng trực hệ của cậu à?”
Mạnh Hân quay lưng lại, liếc mắt liền nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đang đến gần bọn họ, trên tay còn cầm một que kem Cornetto.
(Kem Cornetto trong Tiếng Trung đồng nghĩa với từ “đáng yêu”)
Cô ấy cột tóc đuôi ngựa cao, lộ ra cái cổ và vành tai trắng nõn, không mảy may sợ hãi ánh sáng mặt trời rực rỡ khắc nghiệt, khuyên tai trên tai phải chiếu sáng lấp lánh dưới ánh nắng chói chang, làm bản thân cô ấy cũng chói mắt theo.
“Không sai, là học trưởng trực hệ của tớ”.
Lâm Tử Hi có chút hâm mộ, khen: “Dáng người thật đẹp mắt”.
Cô cũng phụ họa: “Ừ”.
Đến bây giờ Mạnh Hân mới biết lại có người mặc trang phục cà tím lại có thể có bộ dạng thoát tục siêu phàm như thế.
Nếu như mọi người đều là quả cà thì cô ấy cũng tuyệt đối là quả cà xinh đẹp nhất, là quả cà có sức chiến đấu dũng mãnh nữa.
“Woa, cô ấy tới đưa kem Cornetto cho mọi người sao?” Lâm Tử Hi nuốt nước miếng một cái, mắt nhìn chằm chằm vào cây kem kia “Quá cảm động mà! Đơn giản là tiểu tiên nữ dáng người đẹp tâm hồn đẹp đó!”
“Ách… Cái này, có lẽ không phải đâu”.
Mạnh Hân biết, học tỷ trực hệ của cô học năm hai, tên là Nhan Linh An, là người thành phố P.
Là người trái với dạng người chủ động như Minh Uyên, Nhan Linh An ngay cả Wechat của cô cũng không thêm, gặp phải trên đường có hỏi thăm sức khỏe cũng nhận được vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm.
“Cô ấy không thể nào quan tâm tớ”.
Mạnh Hân nhỏ giọng phản bác, lại nhất thời không nghĩ ra ai sẽ lọt vào mắt xanh của Nhan Linh An.
Nghe nói trong lớp có mấy người thêm Wechat của cô ấy, nhưng bất kể là người như Mạnh Hân lễ phép thêm dựa vào quan hệ học tỷ học muội, hay là các nam sinh nhìn một cái là biết có dụng ý khác, mỗi một người đều không ngoài ý muốn bị cô ấy cự tuyệt.
Nhan Linh An hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Mạnh Hân, tự ý vòng qua hai người họ và các bạn học khác, đem cây kem vị dâu tây kia nhét vào tay Giang Hoa đang đứng góc kia.
“Cầm đi, cậu thích mà”.
Dứt lời, Nhan Linh An tiêu sái rời đi như một cơn gió.
Mọi người trố mắt nhìn nhau một cái.
Rồi sau đó, mọi người bắt đầu bùng nổ.
Không khí bát quá tràn ngập từ góc nhỏ đến nơi đất trống, các nữ sinh bắt đầu hoặc hưng phấn hoặc tiếc nuối, ghen tị mà bàn luận xôn xao.
“Tớ cảm thấy, học tỷ không phải là không quan tâm cậu”, Lâm Tử Hi đưa ra kết luận, “Nói chung là do giới tính của cậu bị sai rồi”.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
83 chương
88 chương
49 chương
10 chương
22 chương