Thời điểm Giang Hoa nghe thấy có người kêu tên mình, anh đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho bạn cùng phòng mới quen để cầu cứu không. Khoa học kỹ thuật đang thay đổi từng ngày, các ứng dụng chỉ đường mang đến rất nhiều hy vọng cho những người bị lạc đường, nhưng có một loại mù đường gọi là nhìn bản đồ cũng đi nhầm. Chính là anh ta. “Người anh em đừng nghi ngờ, tớ gọi cậu đấy!” Giang Hoa sửng sốt, sau khi chắc chắn là đối phương đang gọi anh, mới nghi hoặc quay đầu lại, đập vào mắt anh là một gương mặt xinh đẹp để lại ấn tượng sâu đậm trong anh. Mái tóc đối phương dài ngang eo, lọn tóc mềm mại được chải chuốt gọn gàng sau ót, con ngươi màu nâu lấp lánh ánh sáng, đuôi mắt hơi nhếch lên, tỏ ra khí chất quyến rũ mơ hồ. Thấy anh, miệng cô hơi nâng lên, tạo ra một độ cong đẹp mắt. Giang Hoa hít một hơi thật sâu, gãi đầu một cái, lộ ra nụ cười thân thiện: “Xin hỏi, cậu có biết đi ký túc xá nam thế nào không? Tớ…” Nghe vậy, Mạnh Hân không cho anh ta chút mặt mũi nào, cười ra tiếng, một lát sau mới thở bình thường lại, cố nén cười, nói: “Cậu phải đi ký túc xá nam à?” Giang Hoa gật đầu, hồi lâu mới mở miệng sửa lại câu từ: “… Trở về ký túc xá nam”. Mạnh Hân cúi đầu trầm tư, nói với cậu ta: “Đi đến cây đa thứ hai bên kia, sau khi đi chui qua thì quẹo phải, đi thẳng tiếp là đến”. “A?” Mặt Giang Hoa đầy mờ mịt. Mạnh Hân ngoắc ngoắc ngón tay bảo cậu ta tới gần chút nữa: “Tính toán một chút, sợ cậu lạc đường, hay là để tớ dẫn cậu đi thôi!” “À…” Anh trừng mắt nhìn, nói lời từ đáy lòng, “Cảm ơn cậu”. Mạnh Hân ngẩng đầu đánh giá anh. Bọn họ dựa rất gần nhau, Giang Hoa đánh hơi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khái sạch sẽ trên người đối phương, cuối cùng tầm mắt rơi lên gò má trắng nõn không cần trang điểm của cô. Suy nghĩ trong lòng hai người không hẹn mà gặp, mặc dù không có người không biết xấu hổ mà nói ra miệng: “Cậu có vẻ đẹp thật tự nhiên nha!” Trong nháy mắt bốn mắt gặp nhau, Giang Hoa lập tức có chút ngượng ngùng đảo mắt đi, chỉ có dáng người cao ráo của anh ở đó, nếu muốn không nhìn thấy người một mét sáu như cô thì chỉ có thể che mắt hoặc xoay người đi thôi. Mạnh Hân cảm thấy quả thực khi Giang Hoa xấu hổ thật thú vị. Anh ấy đã quen thuộc với trường trung học nam sinh, có chút không biết đối xử với nữ sinh như thế nào…. Ở cùng loại con trai này mặc dù hơi tốn chút tâm tư, nhưng mà… thật là đáng yêu nha! Mạnh Hân khó hiểu nhớ tới ngôn tình Đài Loan nổi tiếng lúc cô còn trong thời kỳ vị thành niên, trong đó có một câu lời kịch rất nổi tiếng: “A, người phụ nữ kia, em đã thành công thu hút sự chú ý của anh rồi”. Lúc này dĩ nhiên Giang Hoa không biết cô đang suy nghĩ gì, đang tự hỏi mình có nên làm gì đó không thì Mạnh Hân đã nắm lấy tay anh, kéo anh đi đến cái cây đa thứ hai kia, chui qua bụi cây một cách không có chút hình tượng nào. Vóc dáng cô nhỏ nhắn, cơ thể lại khỏe mạnh, chui ba bước đã đến con đường đá bên kia. Chờ anh vụng về chui qua, Mạnh Hân đưa tay phủi phủi hai cái lá cây trên đầu anh, ngón tay nhỏ nhắn đưa về phía bên phải, bảng hiệu với bốn chữ to đùng “Ký túc xá nam” bất ngờ đập vào mắt Giang Hoa. … A, gần như vậy sao? Giang Hoa nhếch mép một cái, Mạnh Hân thì giải thích hết sức thân thiện: “Tớ cũng không ngờ như thế, hơn nữa cây đa kia quá rậm rạp, nhìn vào bên trong đâu thấy được gì…” Giang Hoa nở nụ cười, hai bên gò má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, thành khẩn nói với cô: “… Thực sự cảm ơn cậu”. Mạnh Hân sửng sốt một chút, sau đó xua tay vẫy vẫy, ý nói việc không đáng nhắc đến, để cậu ta nhanh chóng trở về ký túc xá thôi. A, rõ ràng là “A Piece of Cake” (chỉ việc rất dễ làm), nhưng cậu ta lại biết ơn cô đến thế. Thật sự rất đáng yêu nha! Đợi Giang Hoa đi mấy bước, Mạnh Hân lại nửa đùa nửa nghiêm túc hô to: “Này, chàng trai, cậu tên là gì? Cho tớ số Wechat chứ?” Vốn là Giang Hoa đang bước vững vàng, lại đột nhiên lảo đảo một cái, tai mơ hồ đỏ, càng không tự chủ mà tăng nhanh nhịp bước chân. Mạnh Hân vốn cho là cô sẽ không nhận được câu trả lời, đang chuẩn bị rời đi thì người kia quay đầu lại, nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Giang Hoa”. Giọng anh trầm ấm, dễ nghe, vang vọng trong không khí, đúng lúc được tai cô thu trọn. Mạnh Hân mỉm cười, xoay người trở về ký túc xá của mình. /// Mười phút sau. Ánh đèn trong phòng ngủ đã sáng, mở cửa ra thì thấy một gương mặt xa lạ chưa từng gặp qua, người kia mặc quần áo ngủ, mang dép hình thú, miệng còn đang nhai thức ăn. Mạnh Hân theo bản năng chào hỏi cô ấy, cũng không biết nên xưng hô thế nào, chỉ có thể nói ra một từ khô khan: “Chào!” Cô bạn kia đưa tay ra, thân thiện nói: “Xin chào, tớ là Mộ Cận”. “… Mạnh Hân”. Mộ Cận có một mái tóc dài xoăn màu nâu đang cuộn đồ quấn tóc, ngũ quan tinh tế, làn da trắng noãn, con ngươi màu nâu đẹp mắt. Nếu không phải đối phương vừa nói một câu tiếng Trung lưu loát thì Mạnh Hân gần như cho là cô ấy là sinh viên trao đổi từ nước ngoài. S Đại cũng thường đem sinh viên mới cùng lớp ở cùng phòng trọ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đây cũng sẽ là bạn sống chung bốn năm sắp tới của cô. Mạnh Hân đi theo Mộ Cận vào trong phòng, mùi lẩu cay thơm nóng xông vào mũi, làm cô không nhịn được mà hít một hơi lớn. Phòng ngủ bốn người có bố cục rất bình thường, mỗi người một cái bàn, có hai cái giường tầng, một phòng tắm không có bồn tắm chỉ có vòi sen, trên tường có giấy dán tường màu trắng. Sáng nay Mạnh Hân đến sớm nhất, đã chọn một cái giường ở tầng dưới, Mộ Cận thì nằm trên cô. Cô nàng đeo gọng kính tròn tròn đang nằm ở cái giường bên cạnh nghe nhạc, thấy cô đi vào, liền rút dây tai nghe ra, ngồi dậy, lễ phép vẫy vẫy tay: “Tớ là Trương Tuyền”. Cô gái cuối cùng thì đang dùng chăn che cả đầu, đã ngủ rồi. Mạnh Hân được Mộ Cận nhiệt tình giới thiệu, cô gái kia tên Trình Tịnh. Mộ Cận ngồi trước bàn đọc sách, tiếp tục ăn lẩu cay. Sau khi ăn uống no đủ, Mộ Cận rút tờ khăn giấy lau miệng, còn nói: “Đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Mạnh thêm Wechat của tớ đi, tớ không tìm được cậu trong nhóm lớp mình”. “Ok, được nha!” Tên Wechat của Mạnh Hân là viết tắt họ tên bằng tiếng Anh, avatar là hình con mèo của mình, Mộ Cận tìm kiếm bằng chữ tiếng Trung nên không thấy cô cũng là bình thường thôi. Mạnh Hân lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, rất nhanh trong danh sách bạn bè có thêm Wechat của Mộ Cận và Trương Tuyền. Ngay sau đó Mộ Cận còn kéo cô vào một nhóm nhỏ, thành viên trong đó chính là bốn người trong phòng ngủ này. Trong điện thoại hiện ra thông báo Trương Tuyền vừa mới nhận ra: “A, con mèo quất mập đó là của cậu à?” “Đúng vậy”. Buổi chiều sau khi bị người hướng dẫn kéo vào nhóm, Mạnh Hân vẫn chưa nhìn rõ bạn học sau này của mình. Lúc này cô vừa lén lút nhìn bạn bè của họ, vừa giải thích: “Đó là mèo nhà mình, tên là Hoa Hoa…. À?” “Sao?” Mộ Cận hỏi. Mạnh Hân đưa điện thoại đến, lúng túng hỏi thăm: “Mộ Cận, hôm nay cậu có nhìn thấy người này à?” Mộ Cận lắc đầu một cái: “Không có, người này dùng tên thật à? Nhìn tên thì chắc là con trai”. “…” Đương nhiên là nam sinh rồi. Mạnh Hân nhìn chằm chằm vào avatar màu xám tro mặc định kia, người xa lạ kia sử dụng biệt danh là Giang Hoa, tâm trạng có chút phức tạp, cũng không biết hình dung cụ thể như thế nào. S Đại có nhiều có nhiều khoa, một khoa cũng có ba lớp, giống như… Cô đã tìm được. Sao cũng được, dù sao người này nhất định là bạn học, cứ thêm Wechat rồi nói sau. Sợ anh không nhận ra, Mạnh Hân còn cố ý đổi avatar thành hình chính mình.