Anh Sẽ Phải Yêu Em
Chương 47
Đời này Manh Manh cũng chưa nghĩ tới, tình trạng uống rượu say rồi làm loạn này có thể xảy ra với người chính mình, nhưng thực sự đã xảy ra… Cô bị ánh sáng không ngừng nhảy loạn trước mí mắt khiến cô tỉnh dậy, mở mắt ra đó là ánh mặt trời xuyên vào từ ngoài cửa sổ, cũng không chói mắt, chẳng qua sáng sớm tháng 10 luôn luôn có chút cảm giác lạnh.
Theo bản năng cô túm túm chăn, khóa lại thân thể trần trụi, đợi chút, trần trụi? Không đúng… Manh Manh bỗng nhiên nhớ tới, tối hôm qua hình như mình uống hơi nhiều, mơ hồ chỉ nhớ rõ là đã tựa vào sofa muốn nghỉ ngơi chốc lát, chuyện sau đó…
Manh Manh giơ tay, dùng sức xoa huyệt thái dương, chuyện sau đó dù cố thế nào cũng không nhớ được, Manh Manh ảo não vài giây, rồi nhanh chóng ngẩng đầu quan sát căn phòng.
Lọt vào trong tầm mắt đó là một cửa sổ sát đất trong suốt, rèm cửa sổ rất dày vẫn chưa kéo lên, chỉ có lụa mỏng màu trắng như sương khói uốn lượn rơi trên sàn nhà bằng gỗ Hạch Đào. Ánh mặt trời từ không trung xuyên qua khe hở lọt vào, rọi lên sàn nhà tạo ra mảng ánh sáng loang lổ trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng cây ngoài cửa sổ không ngừng nhảy lên, giống như làn váy của vũ công đang nhảy múa.
Bóng cây bên ngoài rọi màu xanh lục lên mặt nước hồ, trong nắng sớm tạo nên ánh sáng loang loáng, chiếu lên rừng cây xanh um nơi xa xa, làm Manh Manh bỗng nhiên cảm giác mình đang ở bờ hồ Hà Lan.
Vài lần theo cô của cô đi nghỉ mát, nhà cô của cô nghỉ mát ở khu biệt thự cạnh một cái hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí mới mẻ, nếu không nhớ Ki ca ca, cô cũng không muốn trở lại, cô từng nghĩ sẽ cùng Ki ca ca đến nơi đó hưởng tuần trăng mật…
Manh Manh lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ mông lung, nghiêng đầu nhìn thấy các bức ảnh trên tường, dán trên đó đều là ảnh Sài Tử Hiên chụp khi leo núi, có đội viên khác, cũng có cô…
Đây là phòng Sài Tử Hiên, nếu mình uống rượu, chiếm dụng phòng người ta còn miễn cưỡng nói được, nhưng quần áo thì ai cởi? Tệ nhất là đối với những chuyện về sau, một chút ấn tượng cô cũng không có, không phải thực sự là rượu say rồi làm loạn chứ!
Góc cửa toilet từ bên trong đẩy ra, mắt Manh Manh hơi nheo lại, nhìn thẳng Sài Tử Hiên. Quả nhiên là anh vừa tắm, tóc ướt sũng, khiến anh thoạt nhìn giống nam sinh vừa mới nhập học, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, cái gì anh cũng không mặc.
Manh Manh sẽ không ngốc cho rằng vì anh nóng. Đầu thu ở thành phố B sớm hay muộn thì độ ấm cũng hơn mười độ, hơn nữa lại là sáng sớm, cô quấn chăn lại cũng có thể cảm thấy hơi hơi lạnh, nhưng Sài Tử Hiên lại chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông.
Dáng người của anh tương đối không tệ, tuy rằng so ra kém đường cong kiên cường do nghề nghiệp rèn luyện của Ki ca ca, nhưng cũng rất đáng xem. Manh Manh thậm chí có thể nhìn thấy cơ bụng của anh rõ ràng, từng múi từng múi cơ khảm ở nơi nào, nếu không phải làn da hơi trắng, hẳn là rất gợi giác, đương nhiên đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Sài Tử Hiên và mình – hai người trần trụi ở trong một phòng, có lẽ còn ngủ trên một cái giường, đêm qua đã phát sinh chuyện gì?
Vừa nghĩ đến đây, người Manh Manh không khỏi toát mồ hôi lạnh, cái thứ nhất cô nghĩ đến là nếu Ki ca ca biết sẽ như thế nào, cô vô cùng hiểu Phùng Ki, anh là đàn ông, lại là người đàn ông bá đạo và quy củ.
Trước kia, lúc hai người chưa làm rõ quan hệ, anh đều thích quản đầu quản chân cô, không được mặc quần áo hở hang, không được trang điểm, không được kết giao bạn trai… Lại nói, Ki ca ca quản so với cha cô còn kỹ hơn, trong mắt cha cô chỉ có mẹ xinh đẹp, còn với cô và Phương Tuấn không hề đặt ra quy tắc gì, để cho hai chị em các cô tự phát triển. Cho nên cô thường xuyên nói Ki ca ca giống người đàn ông được đào lên từ hầm mộ, đầu xơ cứng, tư tưởng phong kiến.
Cô không cho là Ki ca ca có thể chịu được hành vi bên ngoài của cô, mặc dù anh cưng cô, chiều cô. Nhưng thật sự ngay cả một chút ấn tượng Manh Manh cũng không có, dù có cởi hết thì cũng không làm việc đó chứ!
Manh Manh bình tĩnh nhìn Sài Tử Hiên thật lâu mới mở miệng: “Đàn anh, sao em lại ở trong này, chúng ta… chúng ta…” Trong lúc nhất thời, Manh Manh phát hiện, mình lại không có dũng khí hỏi rõ, nhưng cô biết không thể trốn tránh, mà muốn trốn cũng không được, khẽ cắn môi nói: “Chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao, tối hôm qua ấy?”
Ánh mắt luôn luôn trong suốt của Sài Tử Hiên có chút u tối, sâu trong ánh mắt lóe lóe, trong nháy mắt xẹt qua rất nhiều thứ, mấy thứ này hoặc sáng hoặc tối, phân biệt ý nghĩ trong nội tâm anh là thiên sứ hay ma quỷ.
Quần áo của Manh Manh kỳ thật không thể nói là anh cởi. Đêm qua ôm cô lên phòng, vừa đặt lên giường, cô bắt đầu ép buộc, mắt không mở, nhưng tay lại không thành thật, thân mình cũng không ngừng vặn vẹo, giống như khô nóng khó nhịn, quần áo bị cô tháo tứ tung, Sài Tử Hiên mới ý thức được thuốc chị anh đưa cho cô không chỉ có hiệu quả gây ngủ, còn có thứ khác…
Nội tâm Sài Tử Hiên đấu tranh cả đêm, giống như một trận ác chiến kịch liệt nhất, nhiều lần anh gần như đầu hàng. Lần đầu anh thấy Manh Manh như vậy, quần áo trên người nửa kín nửa hở, lộ ra da thịt trắng nõn cùng đường cong nữ tính phập phồng, mê hoặc đến tận xương tủy, đừng nói anh vẫn yêu cô, dù hai người không quen biết, lúc đấy có lẽ cũng sẽ không thể tự chủ nổi.
Một chút ấn tượng cô lại không có. Cô tháo áo khoác của mình, còn chưa tháo xuống, đã đem quần áo bên trong cũng cởi bỏ, anh đỏ mặt, xoay đầu đắp chăn cho cô lại bị cô hai ba cú đá văng ra, ngây thơ giống đứa nhỏ bốc đồng.
Sài Tử Hiên cũng thực không thể tính là quân tử, khi đó tự chủ của anh sớm biến mất tăm, nhưng mà tay anh vừa đụng tới Manh Manh, đã bị cô cau mày đẩy ra, giống như ý thức tự chủ của thân thể có thể phân biệt người bên cạnh là ai.
Trong nháy mắt, dục vọng tùy ý của Sài Tử Hiên nhanh chóng tụt xuống, người sở dĩ xưng là người vì có thể khống chế dục vọng của chính mình, bằng không có khác gì cầm thú.
Xét góc độ khác mà nói, một cô gái dưới tác dụng của thuốc, ý thức hết sức mơ hồ vẫn có thể cự tuyệt như cũ, cho thấy điều gì? Sài Tử Hiên không thể không biết, mặc dù đêm qua đã thực sự xảy ra chuyện thì thế nào chứ, với tính cách của Manh Manh, anh vẫn không hề có cơ hội.
Hơn nữa, cô sẽ nhìn anh thế nào, không nói cô, chính anh cũng sẽ khinh thường chính mình. Lý trí tuy rằng rõ ràng, chẳng qua con người dù sao cũng tham lam, trong lòng còn tồn một chút hy vọng, bởi vậy biểu hiện, ngữ khí cùng với ánh mắt tuy sợ hãi vẫn có niềm tin trong đó của Manh Manh vẫn như cũ làm Sài Tử Hiên nhàn nhạt bi thương.
Một chút cô cũng không thích anh, thậm chí một tia cũng không có. Như cô nói, anh chỉ là đàn anh của cô mà thôi, ánh mắt của cô rõ ràng nói cho anh dù giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, hết thảy cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Cảm giác toàn thân đột nhiên tuyệt vọng giống như đêm qua một lần nữa trở về, nặng nề đè nén trong lòng Sài Tử Hiên, khiến anh không thở nổi, nhưng vẫn muốn tra xét cho rõ ràng, tựa như bệnh nhân mắc chứng cưỡng bách.
Khóe môi Sài Tử Hiên nhếch lên một nụ cười tươi, chẳng qua nhìn thế nào cũng có chút chua chát: “Manh Manh, nếu chúng ta đã xảy ra chuyện gì, em có thể gả cho anh hay không?” “Gả cho anh?” Manh Manh nhăn mi lại, kiên định lắc đầu: “Làm sao có thể, em chưa từng nghĩ sẽ gả cho người khác, cho dù chúng ta đã xảy ra quan hệ cũng vậy thôi.”
Sắc mặt Sài Tử Hiên trắng nhợt, ánh mắt Manh Manh đảo một vòng trên mặt anh, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đời này em chỉ gả cho Ki ca ca, anh ấy không muốn cưới cũng không được. Hơn nữa, chúng ta cũng không phát sinh chuyện gì, không phải sao, bởi vì anh nói nếu…” Sài Tử Hiên xoay đầu, sau một lúc lâu mới quay lại: “Nhưng mà bây giờ anh hối hận, vô cùng hối hận.”
Manh Manh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói thật vừa rồi hô hấp của cô thiếu chút nữa đã tạm dừng. Miệng cô nói kiên định, nhưng trong lòng thực sự có chút bất an, nếu cô thực sự cùng Sài Tử Hiên có chuyện gì, Ki ca ca sẽ như thế nào, cho dù trên mặt không nói gì, nhưng có lẽ cũng sẽ trở thành bóng ma cả đời không thoát được, cô không muốn có tiếc nuối như vậy, cô muốn vui vui vẻ vẻ hạnh phúc mỹ mãn sống cùng Ki ca ca.
Manh Manh sửa sang qua loa lại bản thân. Khi chạy đến phòng khách, Trần Hiểu Kỳ còn ngủ như đầu heo, nằm trên giường, ngáy ngủ, há miệng, thiếu chút nữa khiến Manh Manh tức chết.
Manh Manh cũng không khách khí, nhấc chân nhắm ngay mông cô bạn đá một cái. Trần Hiểu Kỳ rớt xuống giường mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa thắt lưng, trừng mắt nhìn bạn tốt, Trần Hiểu Kỳ xoa xoa mắt: “Manh Manh, bạn điên à, sáng tinh mơ sao lại đá mình, mình cũng chưa chọc giận bạn nha, có chuyện gì thì cũng để cho mình ngủ thêm chút nữa, xin bạn đấy …”
Nói xong, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường, oạch một tiếng chôn vào trong gối, Manh Manh đi đến đem gối cùng chăn đều quăng xuống mặt đất, túm cô lay lay: “Bạn đúng là heo, người khác đem bạn đi bán cũng không biết. Tỉnh, tỉnh, chúng ta phải về trường, buổi sáng hôm nay là giờ học của Phù thủy.”
“Phù thủy?” Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên mở mắt ra, lúc này hoàn toàn tỉnh, Phù thủy dạy các cô môn ‘Khái luận truyền bá học’, hơn năm mươi tuổi vẫn là xử nữ già chưa kết hôn, gương mặt như như tảng đá, chưa từng thấy nở nụ cười, trong lớp sẽ dò số điểm danh, đi muộn, về sớm, trốn học đều giết không tha, bởi vậy các bạn cùng khóa đặt cho biệt danh Phù thủy.
Trần Hiểu Kỳ từng tự mình lĩnh hội, Manh Manh nhắc tới Phù thủy, Trần Hiểu Kỳ từ heo liền có thể lập tức biến thành con thỏ. Tới lúc Trần Hiểu Kỳ bị Manh Manh nài ép lôi kéo ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình vài cái, ngẩng đầu nhìn mặt trời còn chưa mọc, cúi đầu nhìn đồng hồ, bất mãn than thở: “Mới sáu giờ, bạn gấp cái gì…” Còn chưa nói xong, đã bị Manh Manh tha ra ngoài, liền giống như bị quỷ đuổi theo phía sau, chạy như bay, rất nhanh, hai người liền biến mất ở làn đường xe chạy trước biệt thự, từ đầu tới cuối cũng chưa quay đầu liếc mắt một cái, tự nhiên cũng không nhìn thấy Sài Tử Hiên từ đầu đến cuối đứng ở sân thượng lầu hai.
Tâm tình Sài Tử Hiên tuyệt vọng lại phức tạp, nhìn bóng dáng Manh Manh vội vàng chạy đi, cảm giác trống rỗng giống như cái gì cũng không tồn tại.
Sài Tử Hiên rất rõ ràng, sau này anh và Manh Manh chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng không được, Sài Tử Hiên ảm đạm thở dài, cúi đầu: “Chị à, em không muốn có được theo cách này, hơn nữa dù làm vậy, cũng chưa chắc có được Manh Manh, em hiểu cô ấy, không có được cô ấy, em cũng không oán, chỉ có thể oán vận mệnh để em gặp cô ấy quá muộn, chị, em muốn ra nước ngoài du học…”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
53 chương
67 chương
74 chương
108 chương