Anh sẽ ở bên em, mãi mãi nhé
Chương 4 : Ngày đầu tiên đi học
Nghe tin tôi thi đậu, bố mẹ tôi mừng như trúng số. Hai ông anh tôi thì khỏi phải nói, còn mừng gấp đôi, cứ ôm nhau mà sằng sặc cười mãi.
- Lòng thành anh em chúng ta thắp nhang muỗi, cuối cùng cũng được chứng quả rồi.
Chỉ có tôi là khổ, không dưng bị bắt làm một đống chuyện tào lao.
Đầu tiên là bị bà dì thứ ba tóm cổ, cả một tuần liền ngày nào cũng phải theo bả đi chợ tìm vải để may áo dài. Tìm được vải rồi lại mất thêm một tuần nữa tìm nhà may ưng ý. Tìm được nhà may rồi lại còn phải chọn kiểu, đo đo đạc đạc, mất thêm cả ngày nữa. Túm lại, để có được năm bộ áo dài phù hợp với tôi, tôi mất đứt nửa tháng.
Sau đó, tới lượt bà dì họ dắt đi nhà sách, bắt tôi ôm về một đống sách vừa giáo khoa vừa tham khảo. Vừa về tới nhà, lập tức bắt tôi viết tên viết tuổi, bao bọc đàng hoàng. Tay tôi vốn chỉ dùng để đấm bao cát, giờ bảo tôi bao sách dán nhãn tên khác nào bảo lấy búa thần Thor mà đi đóng đinh vô tường. Tôi lại mất thêm nửa tháng nữa.
Còn một tháng, ngoài việc vẫn dợt bọn nhỏ điêu đứng ra, tôi phải tranh thủ theo mẹ tối nào cũng phải đi chào bà con lối xóm.
Sau những màn chia tay chia chân vô cùng đằm thắm và thân thiết, cuối cùng thì cũng tới ngày nhập trường.
Tôi đứng trước gương, quay qua quay lại. Khi mẹ mang áo dài về, đã nhất quyết bắt tôi mặc thử cả năm bộ, nên việc mặc áo dài đối với tôi bây giờ cũng trở nên quen thuộc. Không còn cảnh chật vật vặn vẹo một cách khổ sở để cài không dư ra cái nút nào. Nhưng dù cố gắng tới đâu tôi vẫn không thể quen cảm giác khó chịu và bức bối. Nó cứ chật chật và bó tay bó chân người ta, kiểu như bị quấn vải khắp người. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mấy cái xác ướp Ai Cập cổ đại lúc nào cũng muốn đội mồ sống dậy. Chẳng hiểu các cụ nhà ta ngày xưa cảm thấy thế nào chứ là tôi, tôi thà mặc áo ba lỗ, mát mẻ, thoáng mát mà cũng chẳng kém phần sexy.
Nhìn cái đứa con gái mặc áo dài trong gương, tôi vẫn không tin đó là tôi. Hai tháng hè mẹ tôi canh tôi rất kỹ, không để tôi chạy đi đánh nhau, lại còn bắt tôi ở lì trong phòng coi trước sách vở nên da tôi giờ cũng có chút trăng trắng, không còn đen thui như hồi đầu tiên mới xuống thị xã đi thi nữa. Đồ mẹ mua cho thì còn có mút đệm bên trong nên khi nhìn ngang, tôi cũng có chỗ lồi chỗ lõm, ra dáng con gái lắm. Chỉ có điều lúc đó da mặt tôi chưa dày như bây giờ nên cũng không dám vỗ ngực tự xưng mình là gái đẹp. Thậm chí, lúc đó, tôi còn ngây thơ đến độ, càng nhìn mình trong gương, càng thấy buồn cười. Tôi cũng chẳng biết là buồn cười chỗ nào, chỉ biết là rất buồn cười. Chính tôi nhìn tôi mà còn thấy lạ lẫm, như thể trong gương mà một đứa Hạ Nhi khác, không phải tôi. Tôi buộc tóc lên, rồi lại xả tóc xuống, rồi lại buộc lên, riết không biết phải làm sao để nhìn cho được một chút. Thế quái nào mấy đứa con gái lại có thể mỗi ngày thay đổi một kiểu tóc cơ chứ? Cuối cùng, sau khi nghe tiếng ông anh khờ gọi tới lần thứ ba, tôi bỏ cuộc, quơ tay túm tóc buộc thành một túm đuôi ngựa ở trên đầu. Xong, muốn sao thì sao, tôi bất cần.
Tôi vừa hiên ngang ló mặt bước ra tới phòng khách, ông anh đang điệu đà chải chuốt trước gương, vừa trông thấy tôi, cái lược chọn đúng thời điểm rơi cạch một cái xuống đất, ông anh mượn cớ như Lưu Bị, cúi xuống che nụ cười đểu.
- Vuốt nhiều keo quá, trơn tay.
Tôi lập tức suy luận một cách đầy logic, trông tôi chắc chắn rất là buồn cười. Ông anh không dám cười trước mặt vì sợ tôi nổi điên nên chơi trò đánh trống lảng. Một cước chết ngay nổi tiếng của tôi, ông anh đã được thưởng thức từ hồi hè, hôm lên nhà tôi chơi nhân dịp bố mẹ tôi mở tiệc hội ngộ sư huynh sư đệ đồng môn, nên giờ có cho vàng, ông anh cũng đố mà dám mở miệng ra mà cười tôi.
- Trông em có ngố quá không? – Tôi ỡm ờ hỏi dò.
- Không. – Ông anh vội vàng đáp ngay.– Trông dịu dàng lắm.
Thấy tôi lừ mắt, ông anh đệm thêm, ra chiều mình là kẻ thật thà nhất trên đời:
- Thật mà, em mặc áo dài trông khác hẳn, giống như con gái ý.
Ông anh khờ này của tôi ấy mà, cái gì cũng tốt, chỉ có điều, rất - khờ!
Ông anh bị cấm đi xe máy từ hôm chở tôi bị té nên hai anh em thung dung đạp xe đạp. Xe của tôi là quà của chú út, biết tin tôi đậu vào trường Chuyên, chú út ngạc nhiên tới nỗi há hốc miệng, vẹo cả quai hàm, suýt phải phẫu thuật. Sau khi hết ngạc nhiên thì liền móc tiền ra mua tặng tôi một cái xe đạp mini Nhật. Chuyện này cũng làm bố tôi ngạc nhiên tới nỗi đứng hình, không há nổi miệng nguyên một ngày.
Hai anh em vừa đạp xe vừa cà chớn chọc nhau thì ở đâu, tên trời đánh xuất hiện, cười híp cả mắt, bóp chuông inh ỏi, chen vào đi giữa. Ông anh lập tức quên tuột mất sự tồn tại của tôi, quay sang úm ba la xì bùa với hắn:
- Sao rồi? Chưa thấy nói năng gì về cái huy chương vàng ấy nhỉ?
Tôi là tôi rất nhạy cảm với mấy tiếng huy chương. Vừa nghe thấy là giật nảy mình, nói như quát:
- Huy chương gì?
Tên trời đánh lé mắt nhìn sang tôi, như thể tôi là đứa người rừng man di mọi rợ chưa bao giờ nghe thấy tên tuổi vang lừng của hắn.
- Huy chương vàng Tin học trẻ không chuyên Toàn quốc. – Ông anh khờ như đã thành phản xạ, đáp ngay – Lần thứ…
Không phải là huy chương vàng võ thuật toàn tỉnh thì tôi chẳng thèm quan tâm. Thấy hai người cứ anh một câu em một câu, ríu ra ríu rít, ộp ộp oạp oạp, toàn những thứ dành cho dân ngộ chữ, tôi ghét, tôi đạp xe đi trước. Chưa kịp đi xa hẳn, đã nghe hắn phán một câu.
- Trông kỳ quặc thế nào ấy…
Như bị phang một gậy vào đầu. Đầu tiên là tôi thấy chóng mặt, sau đó thì tức thở, cuối cùng là khói xì ra hai bên tai. Tôi biết, tôi biết ngay mà. Tôi bực mình quá đi. Tới hắn cũng đang bình luận về vẻ ngoài của tôi. Có gì lạ đâu cơ chứ, chỉ là… trời đất… kỳ quặc!
Tôi bị hai tiếng kỳ quặc ám ảnh tới mức, khi tới trường, cất xe vào nhà xe xong, tôi chẳng muốn đi đâu hết, trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản, vì không thể bỏ về nhà nên đành đứng lì một chỗ trước cửa phòng học, tựa lưng vào bức tường xi-măng trét sơn loang lổ lỗ chỗ, nhìn ra biển người bao la. Bỗng nhiên, tôi thấy tôi lạc lõng vô cùng, tựa như vừa bị đắm tàu và dạt lên hoang đảo. Trong lòng tội dậy lên một nỗi phân vân, không hiểu vì sao những đứa con gái khác cũng mặc áo dài mà lại có thể đẹp đến thế, duyên dáng đến thế, tự tin đến thế. Giá mà tôi có thể nhìn thấy tôi lúc này, hẳn tôi sẽ thấy thương hại tôi vô cùng. Bởi tôi nghĩ rằng, tôi xấu xí và vô duyên. Ôi trời! Tôi cúi đầu nhìn chân tôi, rồi ngạc nhiên tự hỏi, mình đang ở đây sao, mình làm cái quái gì ở đây vậy... Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Giống như thể bỗng dưng mình đang ngủ trên giường, rồi giật mình tỉnh giấc thấy mình chẳng mặc gì và đang đứng trong nhà tắm.
Tôi cứ nhìn mãi chân tôi và cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng tôi là tôi chứ chẳng phải ai khác. Nhưng linh hồn và thể xác dường như không phải là một, mà là hai khối tách rời, chẳng liên quan gì với nhau. Có đúng tôi là tôi không? Mà sao tôi lại cảm thấy lạ lẫm với chính mình tới thế? Tôi ngước mắt lên, ngơ ngác, cố gắng tìm kiếm trong đám người dày đặc một ai đó quen thuộc. Nhưng không có ai cả. Trước mắt tôi chỉ là người, và người. Những gương mặt người hoàn toàn xa lạ. Họ nói, họ cười… và không một ai trong số họ nói cười với tôi.
Tôi một mình!
Thật là… khùng quá đi. Dở hơi không để đâu cho hết. Chết tiệt thật!
Nổi điên với mấy ý nghĩ chẳng đâu vào đâu, chẳng thèm chú ý tới tiếng loa thông báo vừa vang lên yêu cầu học sinh tập trung về sân trường, chuẩn bị cho lễ khai giảng năm học mới, tôi vừa đi vừa đá chân linh tinh, vòng về phía sân thể dục. mặc kệ đám học sinh đi ngược hướng nhìn tôi lạ lẫm, mặc kệ tuốt tuồn tuột.
Vừa đi qua chỗ rẽ, phía sau hai dãy phòng học tiếp giáp với nhau ở đáy chữ U, tôi giật thót mình khi thấy có người đang ngồi thu lu ở đấy. Tóc tai xõa che kín mặt lại còn mặc áo dài trắng, đang đêm mà gặp cảnh này mười người chắc chín bỏ chạy không một lần ngoái lại.
Hình như người đó đang run rẩy. Ban ngày ban mặt thế này trốn chui trốn nhủi ở đây bày trò hù ma dọa quỷ, không sợ trời đánh chết hay sao. Tôi chưa kịp lên tiếng gọi thì người đó đã nói, giọng đã nhỏ lại còn run run.
- Làm ơn… đừng…
Yêu tinh chốn nào hiện hình thế này? Tôi bất giác lùi lại hai bước. Trấn tĩnh lại, mới nhìn kỹ thấy, không phải người đó cố tình ngồi đó, mà là bị đẩy ngã lăn ra chưa đứng dậy nổi. Tò mò, tôi tiến thêm mấy bước nữa, xuất hiện trước mắt tôi, một đám con trai chừng bảy tám đứa đang quây tròn một đứa con trai khác.
Lúc này thì tôi mới thở được. Tưởng chuyện gì, hóa ra lại là cái trò đánh hội đồng. Hẳn anh chàng đang bị cho ăn đòn kia lớ ngớ chọc phải bạn gái của đại ca nào đó đây mà. Tôi nhìn tên con trai đang nằm bò dưới đất. Trông mặt mũi tuy bị dính đất cát một tí nhưng cũng sáng sủa, dễ coi, không tới nỗi ngu đần cho lắm. Tuy bị đánh đau, không đánh lại được, nhưng cũng không hé răng một lời. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, đây thuộc dạng mọt sách, có bị đánh cũng chỉ vì tội vô ý chọc quê người khác chứ không phải dạng lưu manh lấc cấc gì.
Thẳng thắn mà nói, tôi khoái đánh nhau, và lòng thương người thì có thừa, nhưng vẫn đủ thông minh để biết, không phải chuyện của mình, tuyệt đối không xen vào. Huống hồ, mới nhìn qua, bảy tám tên con trai kia, tên nào tên nấy đều to gấp đôi tôi. Thân cô thế cô, không có hai ông anh trợ giúp, cũng chẳng có thằng đàn em nào bên cạnh diễu võ giương oai, dại gì chọc vào tổ kiến lửa. Thầm tính trong bụng đứng ngó một tí cho vui, chưa kịp xem được trò gì hay thì người con gái lại lên tiếng, lần này rõ ràng hơn một chút.
- Tôi nói, không phải, tôi không cần giúp…
Suýt nữa thì tôi tưởng hoặc là tôi nghe nhầm, hoặc là tôi nhìn nhầm. Mỹ nhân yếu ớt đứng dậy, đứng đối diện với tôi, cao hơn tôi một chút xíu, thân hình mảnh mai, ẻo lả tựa như cành liễu, gương mặt nhìn gần càng đẹp, nhất là đôi mắt màu hổ phách trong veo. Hai gò má mỹ nhân ửng đỏ, giọng nói run run.
- Sao… mấy người… mấy người không chịu nghe?
Tôi gật đầu ngay tắp lự, mặc dù không biết mình đang gật đầu vì cái gì. Ờ, mà quả là chí lý, vì lý do gì đi chăng nữa, bảy tám người xúm đánh một người thì cũng kể là quá đáng thật. Lúc này mỹ nhân cũng đã nhìn thấy tôi, liền bối rối thẹn thùng cúi đầu xuống, muốn nói gì đó nữa mà không nói nổi lên lời, tấm tức khóc. Nước mắt trào ra như suối.
Tôi ghét nhất là nhìn thấy nước mắt. Cứ nhìn thấy con gái khóc là tôi lại bủn rủn hết cả người, có gì trong đầu là theo gió bay đi bằng hết. Thế nên, vừa mới nhìn thấy nước mắt của người đẹp, tôi đã nghe tiếng mình vọng lại vào tai mình:
- Tám người đánh một người, không biết nhục à?
Mấy tên con trai nghe tôi quát, cũng giật mình y hệt tôi, lập tức dừng tay không đánh nữa, quay cả lại, thấy mỹ nhân đang khóc rấm rứt, bên cạnh, tôi đang đứng cong cớn, tà áo dài đã được cột lên một cục bên hông.
- Nhìn cái gì? – Tôi vẫn cao giọng. – Còn không đúng à? Có giỏi thì từng đứa nhào vào, chơi một chọi một. Đàn ông con trai gì mà hèn thế?
Mỹ nhân nghe tôi nói thì bám chặt lấy tay tôi, bàn tay trắng muốt run rẩy thật dễ khiến người ta sẵn sàng hy sinh cả bản thân mình. Tôi vỗ vai mỹ nhân, khí chất anh hùng dâng đầy lồng ngực.
- Để Nhi giải quyết. Bạn đứng lùi ra sau một chút đi.
Đám con trai thấy tôi như thế, cũng có phần ngạc nhiên, một tên lên tiếng:
- Đây là chuyện của bọn này. Bạn không biết gì thì đừng có nhiều chuyện. Đừng thấy bọn này không đánh con gái mà muốn làm gì thì làm.
Cái câu này… cái câu này… không nói ra thì thôi, nói ra chẳng khác nào nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Tôi đẩy mỹ nhân ra, bước lên vài bước, đứng đối mặt với tên vừa nói, ngẩng cao đầu, lạnh lùng hất hàm.
- Vừa sủa cái gì, dịch lại tiếng người nghe coi.
Tên đó không hiểu vì sao, lên cơn ngu không phải lúc, liền lặp lại, vẻ mặt vẫn hoàn toàn ngây thơ. Không nói không rằng, tôi thụi cho một đấm vào ngay giữa bụng. Mặt của nó lập tức có biến chuyển, từ trắng sang đỏ rồi từ đỏ sang tái mét. Lại còn không, cú đấm của tôi bình thường còn có thể làm gãy đôi tấm ván, ông anh Xuân Nhi của tôi nổi tiếng lì như trâu mà chỉ cần tôi giơ nắm đấm lên là lập tức chuồn một mạch … cái tên cao chưa đầy mét bảy, nặng chưa tới sáu chục ký này thì ăn thua gì. Tên bị tôi đấm ôm bụng, loạng choạng, cố tỏ ra không sao, nhưng chỉ được hai giây, tới giây thứ ba, ngã khuỵu xuống, quỳ thẳng trước mặt tôi, hai tay ôm bụng, miệng há ra, đớp đớp, mắt thì lồi hẳn ra, thiếu chút nữa thì rớt xuống đất.
Tôi nhếch mép cười.
- Còn đứa nào không đánh con gái nữa không?
Đám con trai mới thấy tôi trổ sơ sơ bản lĩnh, chưa biết lớn bé ra sao, nhìn nhau, một tên ráng tỏ chí anh hùng, trợn đôi mắt to thô lố dọa tôi.
- Cậy thế làm liều hả? Có ngon thách đấu đi.
Tôi chắp hai tay lại, bẻ rôm rốp.
- Chơi luôn.
Một tên trong bọn chợt khoát tay.
- Đủ rồi, đi thôi, lão ổ tệ nạn đi điểm danh thì rắc rối cả bọn đó.
Tên bị đấm gượng đứng dậy, bá vai bạn, cả lũ kéo nhau bỏ đi, tên mắt to còn không quên ngoái lại, hăm he tôi:
- Chưa xong đâu.
Chuyện nhỏ, từ trước giờ tôi không dọa ai thì thôi, còn dám dọa tôi. Tôi giơ nắm đấm lên.
- Có gì thì cứ tới lớp mười văn, tìm Nguyễn Hạ Nhi. Mẹ kiếp, bà đây mà sợ à? Dám đụng vào người trong mộng của bà đây à?
Thấy khí thế của tôi ngút trời, mỹ nhân sợ tới nỗi khóc không nói nên lời, bám lấy tay tôi, người run lên bần bật.
- Hạ Nhi. – Mỹ nhân nghẹn ngào. – Mấy người đó sẽ lại đánh bạn mất. Phải làm sao đây?
Tôi lại vỗ vai mỹ nhân ra hiệu rằng không có gì phải lo cho tôi. Liếc mắt nhìn sang tên bị đánh, tôi thấy lúc này cậu chàng đã đứng dậy được, đang cố gắng để phủi bụi trên áo. Bị đánh mà vẫn giữ tác phong con ngoan trò giỏi, sơ-vin, sơ-viếc đàng hoàng. Người ngợm trông cũng cao ráo, tóc tai cũng gọn gàng, mỗi tội, cái mặt đeo kính trông cứ ngu ngu theo kiểu có học thức, mà tôi thì hồi nào tới giờ rất chi là ghét nhưng kẻ nào có vẻ trông thông minh hơn mình.
- Hai người làm cái gì mà để cho tụi nó đánh vậy?
Tôi hỏi, không thân thiện lắm. Mỹ nhân tỏ ra khó xử, nhìn qua tên con trai.
- Là lỗi tại mình. – Giọng mỹ nhân thật là nhỏ. – Hôm nay mình bị… mà mình vô ý không biết… không biết… tới lúc phát hiện ra thì dơ hết rồi.
Tôi nhìn gương mặt đang đỏ bừng lên của mỹ nhân. Lại thấy một chiếc áo khoác buộc ngang bụng, cũng thầm đoán được sơ sơ. Thấy người đẹp tỏ ra ngượng ngùng nên tôi gật đầu, ra hiệu hiểu rồi, và hơi mỉm cười thông cảm. Đại loại là cái vụ mặc áo dài này mang tới cho người đẹp nhiều rắc rối hơn cả tôi. Ít ra thì tôi chỉ… kỳ quặc thôi.
- Mình hoảng quá nên … không biết phải làm sao. Phan Anh… – Mỹ nhân chỉ về phía tên con trai. – Thấy mình khóc nên tới hỏi mình có sao không. – Ngập ngừng. – Rồi cho mình mượn áo khoác, rồi giúp mình đi dắt xe … để về.
Tên con trai giờ hồn vía mới nhập vào xác, bối rối nhìn qua phía mỹ nhân rồi nhìn tôi, tính nói mà lại không biết nói gì, hai tay không biết giấu vào đâu, lúng ta lúng túng, hai mang tai đỏ tấy.
- Bạn đúng là một anh hùng chân chính. – Tôi nói với cậu ta.
Hai tai của cậu ta còn đỏ hơn trước. Vết đỏ ấy còn lan rộng ra toàn gương mặt, khiến cậu ta bỗng nhiên đáng yêu như một đứa bé học lớp Mẫu giáo được cô giáo khen là ngoan ngoãn.
- Cảm ơn bạn, Phan Anh!
Mỹ nhân nói, hơi mỉm cười, mắt vẫn còn long lanh nước.
Tên con trai cúi đầu, lẩm bẩm nói không có gì rồi cắm cổ chạy biến.
Tôi nhìn theo ánh mắt của mỹ nhân. Thấy tên Phan Anh này đi đứng vẫn còn vững vàng, như vậy có nghĩa là tuy bị đánh bởi tám tên con trai, nhưng chẳng có gì nghiêm trọng. Hóa ra, tám tên đó chỉ ỷ đông hiếp yếu, chẳng có bản lĩnh thực sự. Ha ha, thế thì hay lắm. Có giỏi, thì mò tới tìm tôi, tôi lại chả ghè cho mềm đầu ra. Nghĩ thế, tôi chợt thấy trong lòng khoan khoái. Khi tai tôi nghe lọt được lời của mỹ nhân thì câu chuyện đã đi tới tận châu Mỹ rồi.
- Mình… mình nói với họ chỉ là hiểu nhầm. Nhưng họ không nghe, còn xô mình sang một bên. Rồi bắt đầu đánh cậu ấy. Cậu ấy thực sự chỉ muốn giúp mình, vậy mà khi cậu ấy bị đánh, mình lại chẳng thể làm gì được. Mình … mình thực sự…
Mỹ nhân lại cúi đầu xuống, nước mắt nhỏ tong tong. Ôi trời, chẳng lẽ cứ là người đẹp thì được nặn thành từ nước à? Lấy đâu ra lắm nước mà chảy mãi thế này?
- Mẹ mình nói đúng, mẹ mình nói, mình chỉ là đứa chuyên mang lại tai họa. Mới sinh ra đã hại mẹ mình mất nhà mất cửa, mất luôn cả sự nghiệp. Lớn lên một chút, chơi với ai thì người đó gặp xui xẻo. Hạ Nhi, lần này còn hại cả bạn nữa. Mai mốt người ta tới tìm bạn, thì phải làm sao?
- Xui thật. – Tôi thở dài, nắm chặt tay mỹ nhân. – Dám tìm tới Nhi, Nhi sẽ tống tiễn tới tận cửa bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
108 chương
19 chương
42 chương
12 chương
29 chương
11 chương