Anh sẽ ở bên em, mãi mãi nhé
Chương 28 : Giáng sinh vui vẻ, các tình yêu!
Thi Quốc phòng xong cũng là lúc tôi nhận được lời mời của Liên Châu tới bữa tiệc Noel mà cô nàng đảm bảo độ hoành tráng bằng một dòng chữ in đậm ngay trên đầu tấm thiệp: Bữa tiệc hot nhất của năm. Tôi đương nhiên là không nghi ngờ gì. Nhà Liên Châu theo đạo Thiên Chúa nên đối với Liên Châu, ngày Noel là một ngày lễ lớn.
Noel năm tôi học lớp Mười một rơi đúng vào Chủ nhật, nên bữa tiệc diễn ra vào tối thứ bảy.
Phương Thảo, Trịnh Giang, mỹ nhân và tôi sống trong tâm trạng vui vẻ suốt mấy ngày, cùng nhau chuẩn bị quần áo đẹp, cùng nhau dành nguyên một buổi chiều đi mua quà tặng, còn quyết định sau bữa tiệc, sẽ ngủ lại nhà Liên Châu một đêm.
- Đây sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ của tụi mình. – Phương Thảo từ sáng tới tối mấy ngày liền nhắc đi nhắc lại, khiến chúng tôi bị nhiễm tới mức chỉ cần nàng bắt đầu mở miệng nói “đây sẽ là” thì tôi sẽ tiếp nối “một kỷ niệm”, Trịnh Giang gật gù “đáng nhớ” và mỹ nhân là người kết thúc “của tụi mình”.
Sau bao nhiêu háo hức, cuối cùng thì tôi cũng đành phải thừa nhận một sự thật phũ phàng rằng, tính từ hot theo cách hiểu của tôi và cách hiểu của Liên Châu là 2 khái niệm hoàn toàn chẳng có điểm chung. Trong khi tôi với suy nghĩ rất ngây thơ, tưởng rằng tiệc hot thì phải sôi động và nóng bỏng với thứ nhạc dance ồn ã, thì thực tế cho tôi thấy, thứ nóng nhất là cây nến đặt giữa bàn ăn. Tôi không thể nghĩ ra điều gì kinh khủng hơn khi phải ngồi lọt thỏm giữa gần hai chục người, xung quanh bàn ăn chất đầy những thứ ngon lành, từ xúc xích, phô-mai, thịt viên, sườn rán, bánh mỳ, cà-ri, gà tẩm mật ong nướng cho tới những cái bánh anh đào thơm nức và một cái bánh khúc cây khổng lồ phết đầy sô-cô-la và mứt bạc hà, trong lúc bụng đói cồn cào. Không được cựa quậy, không được nói to, thậm chí thở mạnh hay nuốt nước bọt cũng không phép, chỉ để không làm gián đoạn những lời chúc tụng và những tràng kinh dài mà dù đã giả vờ chăm chú hết mức, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi. Tôi đưa tay lên gãi đầu, và theo thói quen, ngáp dài một cái. Trong một khoảnh khác lóe lên bất ngờ, tôi vụt sáng trở thành ngôi sao dù rằng bất đắc dĩ. Điều duy nhất an ủi có lẽ là nụ cười đầy thông cảm đến từ Phương Thảo. Còn mỹ nhân thì nhìn tôi đầy trách móc. Tôi cúi đầu, trong lòng thầm cảm thấy hổ thẹn vì thực sự tôi không hề cố ý. Mọi chuyện chút xíu nữa còn trở nên tệ hại hơn khi trong lúc với tay lấy một miếng thịt gà tẩm mật ong, tôi còn làm rơi hai cái bát và một cái ly, còn làm đổ nước súp lên váy của Phương Thảo nữa (và đây mới chính là điều tệ hại nhất).
Cảm ơn Chúa, rút cuộc thì thời gian vẫn là một đại lượng có giới hạn, bữa tiệc trang trọng và ấm cúng cũng đã kết thúc, đó là cách chúng tôi (có nghĩa là gồm Phương Thảo, Trịnh Giang, mỹ nhân và tôi, trừ Liên Châu ra – đương nhiên) thống nhất với nhau để nói giảm nói tránh cho hai cụm từ nặng nề và buồn ngủ. Và để cho tôi khỏi phải xấu hổ thêm một lần nào nữa, chúng tôi cũng thống nhất với nhau một chuyện, bữa tiệc này tôi không tham gia.
Thật không còn gì sung sướng hơn khi được mặc vào người bộ quần áo ngủ, nhẹ nhàng thả mình xuống chiếc nệm êm sau một đêm dài lê thê.
Tôi nằm dang tay dang chân trên giường, lim dim mắt nhìn lên trần nhà được trang trí rất nhiều ngôi sao và … những tờ giấy ghi kín đặc những công thức toán học, hóa học và vật lý.
- Coi như Nhi không có mặt trên đời nhé!
Tôi nói và kéo chăn lên đến tận cằm.
Phương Thảo ngồi trên ghế, gác chân lên một cái ghế khác, vừa tỉ mẩn sơn móng chân, vừa hát theo nhạc phát ra từ cái loa vi tính để trên giá sách.
Bài hát có những giai điệu tuyệt đẹp. Và dễ nghe tới mức, với vốn liếng tiếng Anh chẳng đâu vào đâu của mình, tôi cũng nghe được lõm bõm.
“You are the candle, loves the flame
A fire that burns through wind and rain
Shine your light on this heart of mine
Till the end of time
You came to me like the dawn through the night
Just shining like the sun
Out of my dreams and into my life
You are the one, you are the one.”
Trịnh Giang ngồi trên bệ cửa sổ nhìn xuống khu vườn tuyệt đẹp mà Liên Châu từng tự hào tuyên bố là đã bỏ rất nhiều công sức để chăm sóc, khung cảnh quá lãng mạn nên cao hứng đọc một bài thơ tình của Puskin.
Liên Châu đang lấy thêm chăn nệm từ trong tủ, còn mỹ nhân ngồi sát chân tôi, tò mò cầm từng lọ nước sơn móng tay lên nhìn.
- Dùng mấy thứ này có hại móng không vậy Thảo?
- Không có. – Phương Thảo đáp. – Hàng xịn xách tay từ Đức về mà, có phải hàng chợ đâu. Coi màu nào hợp, lát Thảo sơn cho.
- Thảo coi màu nào hợp với Giang? – Trịnh Giang vì quên mất mấy câu thơ cuối, nên không đọc thơ nữa, láu táu chen vào. – Cho Giang làm đẹp với coi.
- Giang mà hôm nay cũng điệu dữ. – Liên Châu chọc quê.
- Con gái mà. – Trịnh Giang đáp trả. – Làm đẹp là quyền đã được Tạo hóa ban cho từ thuở mới sinh ra.
- Màu tím nhạt này hợp với Nhi nè, mình sơn móng chân cho Nhi nha?
Mỹ nhân nói và tôi nghe Phương Thảo phá lên cười.
- Làm bậy không hà, uổng sơn của Thảo. Nói thiệt chứ, Thảo chưa từng thấy đôi bàn chân nào xấu như chân của Nhi.
- Vì Nhi phải tập võ. – Trịnh Giang ngay lập tức tình nguyện làm luật sư miễn phí cho tôi. – Thảo cứ thử đi tập võ một ngày đi, hiểu lý do vì sao liền.
- Chân Nhi nhỏ xíu, đẹp mà. – Mỹ nhân nói, thò tay vào chăn lôi tôi chân tôi ra, đưa bàn tay mát lạnh cầm từng ngón chân tôi như đang tính toán xem nên sơn ngón nào trước. – Do Nhi không chịu chăm sóc nên da hơi thô chút xíu thôi… à lại còn cắt móng chân cụt ngủn nữa chớ.
- Thực ra nếu Nhi biết làm điệu thì cũng xinh chớ bộ.
Liên Châu vừa trải nệm ra sàn nhà, vừa góp chuyện.
- Có ai nói không xinh đâu? – Phương Thảo lầm bầm.
Trịnh Giang đung đưa chân.
- Nhi bình thường không điệu cũng xinh mà, chỉ là xinh theo kiểu cá tính, kiểu mà nhìn qua là ấn tượng luôn, nhớ hoài hoài luôn. Hồi mới gặp, thấy bả quê quê, trông mắc cười gì đâu, rồi hồi lại thấy bả đánh người ta, gặp bả là sợ muốn chết luôn, nói gì cũng phải canh chừng bả, kẻo không bả cáu bả uýnh cho thì không biết đường chạy. Chơi riết mới biết bả cũng dễ thương.
Tôi chưa kịp mở miệng lấy lại công bằng cho mình thì Phương Thảo đã nói.
- Nhi là kiểu người, ai ghét thì ghét như xúc đất đổ đi, còn nếu đã thương, thì sẽ thương hết lòng hết dạ.
- Là do Nhi sống thẳng tính quá! – Liên Châu đã trải xong nệm, giờ tiếp tục mở tủ lấy gối. – Bả thương ai bả cũng thương hết lòng hết dạ, mà bả ghét ai, thì… miễn bình luận.
Mỹ nhân cười cười, không thèm nghịch mấy lọ sơn móng tay nữa, nằm xuống vòng tay qua người tôi.
- Đáng lý ra Nhi phải là con trai.
Trịnh Giang cũng từ cửa sổ phi thân lên giường, đặt cẳng chân nặng trịch lên bụng tôi.
- Nhi mà là con trai, Giang tình nguyện đổ, không cần Nhi phải cầm cưa.
Phương Thảo thổi phù phù cho nước sơn mau khô.
- Nhi mà là con trai, Nhi sẽ thích người khác, không thích Giang đâu.
Trịnh Giang giãy nảy lên, tưởng như vừa bị xúc phạm ghê gớm lắm.
- Nhi sẽ thích Thảo hả?
- Không. – Phương Thảo vẫn tỉnh queo. – Nhi là một người cá tính, chỉ thích đi chinh phục, nên nếu Giang tự nguyện đổ, thì Nhi không thích Giang đâu.
Trịnh Giang thở phì phì, tựa như đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến sống còn.
- Giang à, bộ Giang quên Phương Thảo nổi tiếng là người có thể đọc thấu suy nghĩ của người khác hay sao?
Liên Châu vừa nói vừa cười khúc khích. Phương Thảo lau lau chùi chùi mấy ngón tay mảnh mai vào mảnh khăn giấy thơm thơm mùi nước hoa.
- Ai chứ Nguyễn Hạ Nhi thì dễ đoán mà, cứ nhìn Phan Anh thì đủ hiểu.
- Phan Anh hả? – Trịnh Giang thổi phù phù vào tai tôi, tiện tay còn véo mũi tôi một cái. – Người trong mộng của Giang. Ông trời thật bất công, tại sao bạn ấy không thích Giang mà lại thích Nhi chứ? Nếu bạn ấy thích Giang thì giờ bạn ấy đâu có thất tình, đúng không?
- Trịnh Giang… – Phương Thảo dài giọng. – Giang nên học cách chấp nhận sự bất công trong cuộc sống đầy rẫy những bất công này đi. Một người như Phan Anh, bao nhiêu cô gái mơ không được, vậy mà lại đi thích Hạ Nhi, mà y như phim Hàn Quốc, cô nàng này lại thuộc dòng vô cảm
- Không dám vô cảm đâu! – Liên Châu đã trải chăn nệm và xếp gối xong, liền nằm lăn ra, có vẻ rất thoải mái. – Hồi đầu, tưởng đâu Nhi với Lê Hùng là một đôi rồi chớ.
Tim tôi thót lên một cái, chưa kịp mở miệng cãi, đã nghe Phương Thảo hào hứng.
- Thảo cũng nghĩ như Châu vậy đó, nhưng rồi Thảo phát hiện ra, hai người này không thành một đôi được.
- Tại sao? – Trịnh Giang thấy câu chuyện tới hồi hấp dẫn, liền nhỏm người ngồi dậy chăm chú theo dõi.
- Vì cả hai đều có cái tôi lớn quá chứ sao?
- Chẳng hiểu gì cả. – Trịnh Giang tiu nghỉu.
- Thì hai người có cái tôi lớn quá, cá tính mạnh mẽ quá nên dù có thích nhau thì cũng không ai thể hiện, đã không thích thể hiện nhưng lại cứ cố tình làm mọi cách để đối phương bộc lộ tình cảm, nên rút cục chẳng đạt được kết quả gì.
- Vẫn chẳng hiểu gì cả.
Sự kiên nhẫn của Phương Thảo cũng có giới hạn, tôi nghe giọng cô nàng chán nản thấy rõ.
- Giang tưởng tượng vầy đi nghen, hai người đang đứng ở hai bên đường, muốn tới gặp nhau lắm mà không ai chịu bước tới trước, ai cũng chờ người kia đi tới chỗ mình, vậy nên mỗi người cứ đứng ở một bên đường nhìn nhau, làm trò để người kia phải chú ý tới mình, thấy mình bị lơ đi nhất định phải liều mạng chứng minh cho người ta biết rằng mình vẫn còn tồn tại.
- Ôi… thật là rắc rối. – Trịnh Giang thở dài và lại nằm xuống cạnh tôi. – Thích thì cứ nói là thích, còn nhiều chuyện…
- Nè, Nhi ngủ rồi hả?
Mỹ nhân hỏi, tôi bỗng nhiên không muốn lên tiếng nên cứ ậm ừ trong cổ họng.
- Chắc Nhi ngủ rồi đó. – Liên Châu trả lời thay tôi. – Hôm nay trông Nhi lúng túng, tội nghiệp gì đâu.
Trịnh Giang cười.
- Hên là chỉ bể mỗi cái ly.
Tôi chỉ tính nhắm mắt một lát, chẳng dè lơ mơ ngủ đi lúc nào không hay. Những tiếng nói chuyện đều lọt vào tai tôi nhưng tôi lại chẳng hiểu gì cả, và cũng chẳng thể nhớ gì cả.
Rồi bỗng nhiên tôi nghe Phương Thảo nói to lên.
- Thảo tắt đèn nha? – Và ánh sáng vụt tắt. – Ngủ ngon nha các tình yêu.
Tôi nghe có tiếng bước chân và tiếng kéo chăn sột soạt. Trong bóng tối, tiếng Trịnh Giang thỏ thẻ cất lên.
- Không biết mấy năm tới, tụi mình ra trường rồi còn cơ hội nằm với nhau như thế này nữa không ha?
- Ừ. – Phương Thảo thở dài. – Châu mà đậu giải Quốc gia lần này là có cơ hội đi du học, đổi đời rồi, mấy năm nữa thành bà Châu thì đâu thèm ngủ với tụi mình nữa.
- Nói bậy không hà.
Tôi nghe tiếng Liên Châu gắt và tiếng Phương Thảo ré lên như bị kiến cắn.
- Châu đi du học hả? – Mỹ nhân lên tiếng.
- Chỉ là có cơ hội thôi. – Liên Châu đính chính. – Trường mình đang có hai suất học bổng du học Anh dành cho học sinh xuất sắc. Châu nghĩ nếu Châu đậu học sinh giỏi Quốc gia lần này thì Châu có cơ hội lớn hơn một chút. Phải cạnh tranh với Lê Hùng, Vũ Thái Bình và Phan Anh nên cũng khó nói lắm…
- Đã ghê. – Trịnh Giang thở dài. – Giang cũng muốn được thi vượt cấp giống Châu mà không được, đề thi quá sức của Giang. Muốn khóc quá đi!
- Lớp Thảo cũng chỉ có Tố Nữ được chọn đó, tới Nhi có giọng văn ấn tượng vậy mà còn không có vé nữa mà. Đừng buồn nữa, hài lòng với thứ mình đang có đi.
- Cơ hội còn nhiều mà Giang. – Liên Châu an ủi. – Tìm thì sẽ thấy, gõ cửa thì cửa sẽ mở.
- Câu đó ở trong Kinh thánh phải không?
- Ừ, đúng rồi. Đó là lời Chúa Jesus nói với môn đệ “hãy yêu cầu và anh em sẽ được ban cho. Hãy tìm kiếm và anh em sẽ tìm thấy. Hãy gõ cửa và cửa sẽ mở cho anh em”.
- Nhưng quan trọng là, làm sao mình biết cái cửa đó là cái cửa mình cần phải gõ?
- Trái tim biết. – Mỹ nhân thì thào như đang nói cho một mình tôi nghe.
- Nhi, Nhi ơi, Nhi à, an ủi Giang một câu đi. – Trịnh Giang lay lay người, gọi tôi bằng một thứ giọng thống thiết. – Nhi ngủ rồi hả? Nhi ngủ dễ ghê ha, nằm xuống là im re luôn. Nãy giờ không động đậy gì hết trơn.
- Người có võ công cao cường chắc là khác với phàm nhân tụi mình.
Phương Thảo cười rinh rích.
- Ý, vậy nghe tiếng động khẽ Nhi có bật dậy không ta? Như trong phim vậy đó?
- Thôi Thảo, ngủ đi, đừng bày trò nghịch nữa.
Những tiếng nói chuyện nhỏ dần thành những tiếng rì rầm, và rơi dần vào bóng đêm sâu thăm thẳm. Tôi có cảm giác bị rơi xuống, những đốm sáng li ti bao bọc xung quanh tôi, và khi mọi tiếng động trở thành hư vô, tôi chẳng còn lại gì. Ngủ ngon nha các tình yêu!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
108 chương
19 chương
42 chương
12 chương
29 chương
11 chương