Năm học thứ ba ở trường cấp 3, tôi dần cởi mở hơn, năm lớp 11, một cậu học sinh khá đẹp trai trong lớp viết một lá thư thật dài cho tôi, cậu ta hi vọng cùng đi học vào buổi sáng với tôi, và cùng nhau đọc sách. Khi ấy, trường học rất nghiêm khắc đối với việc yêu sớm, nếu như bị phát hiện thì không chỉ bị thông báo cho gia bình biết mà còn bị phê bình và xử phạt nữa, thế mà tôi lại đồng ý. Tôi rất dè dặt với cậu ta, tôi không biết phải yêu thế nào, tuy nói là cùng nhau đi học vào buổi sáng, rồi cùng nhau đọc sách, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa nói được mấy câu, đừng nói chi đến nắm tay. Thậm chí, mỗi khi ở bên cậu ta, trong lòng tôi lại mông lung suy nghĩ đến việc khác... Sau một tháng quen nhau, một ngày chủ nhật cậu ta đưa tôi về nhà, thật ra thì tôi cũng không mấy vui khi cậu làm như vậy, không thích cậu ta đến gần nhà của tôi. Dẫu vậy, chúng tôi là người yêu, cậu ta nói đưa tôi về nhà là việc phải làm, sau khi ra khỏi trường, cậu ta trở nên bạo gan hơn, thậm chí còn muốn ôm tôi ở trước cửa nhà, làm tôi sợ điếng người, lui về phía sau, vừa lui thì vấp phải bậc thang, vì thế tôi đã ngã ngồi ở trên đất… Chu Cẩm Trình vừa lái xe vào, anh xuống xe nhìn thấy tôi, lại nhìn cậu học sinh kia, không nói gì hết… Nhìn anh bước ngang qua tôi, đi thẳng vào trong nhà, tôi tủi thân muốn khóc. Bạn trai của tôi bị hù sợ, anh cho rằng tôi ngã đau, cuống cuồng đỡ tôi dậy, “Thanh Thanh, không sao chứ?! Xin lỗi, sau này anh sẽ không như thế nữa!” Tôi đứng dậy và nói với cậu ta: “Cám ơn anh đã đưa em về, anh đi đi.” Anh nhìn thấy tôi sắp khóc, cũng không dám nói thêm nữa, “Được rồi, thứ hai chúng ta gặp lại ở trường.” Cậu ta vừa đi vừa quay đầu lại, đợi đến khi cậu ta đi khuất thì tôi mới xoay người vào nhà. Mở cửa đi vào liền thấy Chu Cẩm Trình đang ngồi trên ghế sa lon xem tin tức, tay đang cầm một ly trà. Tôi không chào hỏi đã trở về phòng. Sau đó anh tới gõ cửa, gọi tôi ăn cơm tối. Tôi làm ngơ, anh cũng không gọi nữa. Ban đêm lúc tôi ra ngoài, nhìn thấy anh ngủ thiếp đi trên ghế sa lon. Ánh đèn bàn loe loé hoà cùng ánh sáng trên TV chiếu vào gương mặt của anh, vốn đã cân đối đầy nam tính giờ lại càng thêm lực hấp dẫn khó tả. Anh mới hai mươi tám tuổi, nhưng thoạt nhìn như đã trải qua bao thăng trầm cuộc đời. Tôi đi tới ngồi cạnh anh, tay nhè nhẹ chạm vào bàn tay vẫn đặt trên cuốn sách chính trị và pháp luật của anh, anh không nhúc nhích, thật lâu sau đó, tôi hôn lên môi anh. Lòng lo lắng thấp thỏm không thôi, tự nói với mình, chỉ một lần này thôi. Tay của anh chuyển động, trở tay nắm lấy tay tôi, nhưng vẫn không mở mắt. Anh chầm chậm hôn đáp lại tôi, tim tôi đập như trống dồn trong lồng ngực! Đây là nụ hôn đầu đời của tôi, đã dành cho Chu Cẩm Trình, và anh cũng muốn, tôi cảm thấy vui sướng và thoả mãn.