Ánh sáng trắng

Chương 40 : hai quân giao tranh (p12)

Đúng như kế hoạch, hôm sau khi trời còn chưa sáng năm nghìn quân của thiên triều do “Hàn Nhi” dẫn đầu đã lên núi Tử mai phục sẵn. Cuối tháng mười trời trở rét, nhiệt độ trên núi so với vùng bình nguyên càng xuống thấp, ai nấy đều bất giác run cầm cập. Địa hình khắc nghiệt như vậy, chả trách quân Khuyển Nhung lại có sức chịu đựng dẻo dai hơn quân đội thiên triều. Không khí trên núi khá loãng, lại vừa mệt nhọc đi một quãng từ quân doanh Đại Nam lên đây, thiếu nữ mặc giáp phục liền giơ tay kéo nhẹ chiếc mũ trùm che kín gần như toàn bộ khuôn mặt xuống. Cuối cùng cũng có thể hít thở một chút, nàng thở nhẹ một hơi, liền để lại trong không khí một làn khói trắng mờ ảo. Một binh sĩ tinh ý nhận ra, có lẽ hắn đồng cảm với một dân nữ phải mạo hiểm đóng giả Thái tử phi, liền đến bên cạnh nàng an ủi: “Hàn Nhi cô nương, không sao...” Lời nói còn chưa hết, hắn bỗng trợn trừng mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh. Sao... sao lại là Thái tử phi? Trần Hy Hy đưa tay ra hiệu im lặng, binh sĩ chỉ ngẩn người vài giây, liền gật đầu. Có điều, hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Làm sao Thái tử phi lại đến được đây?” khẳng định lúc đi Thái tử vẫn chưa biết, nếu không nàng ấy một chút cũng không thể rời khỏi doanh trại. Thái tử phi hay thật, không những lừa được cả một đoàn quân, còn lừa được cả điện hạ. Trần Hy Hy nghịch nghịch hòn đá dưới chân mình, đối với tò mò của binh sĩ kia chỉ mỉm cười nói: “Làm sao ta đến được đây không quan trọng. Nếu ta đã muốn, không ai có thể ngăn cản ta.” Xin lỗi Triệu Minh, kể cả chàng có thực sự trói ta, ta vẫn có cách thoát ra ngoài. Hàn Nhi không có kinh nghiệm chiến trận, để nàng ta đi nàng thực sự không yên tâm. Nếu trước khi nội gián truyền tin cho địch bị người của Triệu Minh phát hiện thì tốt, quân địch sẽ không biết nơi mai phục của quân thiên triều, do đó ta có thể lợi dụng điểm này để phản kích địch bất ngờ. Nhưng lỡ như chẳng may tin tức lan đến tai địch, chắc chắn hơn năm nghìn binh sĩ ở đây sẽ bị địch đánh úp. Cứ cho là quân thiên triều có chuẩn bị chu đáo đến thế nào nhưng núi Tử dù sao cũng là địa giới của địch, lại biết có Quân sư ở đây, chúng chắc chắn sẽ dồn binh lực đánh vào vị trí này. Chỉ cần bắt sống được Quân sư, coi như chúng đã thắng thế, không phải sao? Tình thế bất lợi như vậy, bọn họ cần một người có thể đưa ra được giải pháp thoát thân, năm nghìn người ở đây không thể hi sinh vô ích được. Nếu người hôm nay đứng đây là Hàn Nhi, họ còn có thể làm gì ngoài liều chết hay chờ quân tiếp viện? Ngược lại là nàng, ít nhất nàng có thể khích lệ sĩ khí và đưa ra được kế sách thoát hiểm tạm thời. Tầm mắt Trần Hy Hy bỗng nhiên chuyển sang phía dãy núi đối diện, đôi môi hơi cong lên. Nàng biết ở bên đấy Triệu Minh đã an bài sẵn binh lực tiếp viện. Chỉ cần nàng bắn pháo hoa giấu trong tay áo làm tín hiệu, bọn họ sẽ lập tức ứng cứu ngay. Việc bây giờ phải làm... chỉ là đợi. Đợi quân địch xuất hiện mà thôi. \*\*\* Cùng lúc đó, tại doanh trại Đại Nam quốc. “Thái tử tha mạng. Thái tử tha mạng.” nữ tử quỳ mọp dưới chân Triệu Minh, không ngừng dập đầu sợ hãi. Vốn dĩ hôm nay nàng ta phải thay Thái tử phi lên núi Tử, không hiểu sao cả người lại mệt mỏi không động được, đến lúc cảm giác bị ai đó lay dậy mới hoảng hồn mở mắt, đối diện nàng ta là ánh mắt âm u của Thái tử. Hàn Nhi hoa dung thất sắc, lúc này chỉ có thể đem toàn bộ sức lực vào cái dập đầu với hi vọng bảo toàn mạng sống. Nàng biết, ánh mắt ấy của Thái tử đã nhiễm một tầng sát khí. Cuối cùng Hàn Nhi cũng hiểu rằng người trước mặt nàng đây mãi mãi không thể chạm tới. Chỉ cần đối diện với đôi mắt sâu hun hút chứa đầy lạnh giá kia cũng đã khiến tay chân nàng ta bủn rủn, cả người như rơi vào hầm băng ngàn năm. Tiếng dập đầu của Hàn Nhi phát ra tiếng “bang bang” vô cùng chói tai. Chẳng mấy chốc, trên trán trơn bóng đã xuất hiện một mảng máu bầm. Ánh mắt Triệu Minh một chút cũng không nhìn đến nàng ta, trong đầu chỉ nhanh chóng phác thảo kế “kim thiền thoát xác” của Trần Hy Hy. Nữ tử này đúng là không để lời nói của hắn trong lòng. Lợi dụng lúc sáng sớm hắn đi giám sát địa giới quân địch, lén lút đến doanh trướng của Hàn Nhi hạ thuốc mê nàng ta. Sau đó, mang nàng ta đến đây, còn mình thì cải trang thành Hàn Nhi, nghiễm nhiên có thể đường đường chính chính ra khỏi doanh trướng có vòng vây kiểm soát chặt chẽ. Thật tốt nhỉ?! Hắn còn mất công hỏi han thám báo xem nàng đã dậy chưa, có ăn uống gì không. Nếu hắn không trở về doanh trại để bắt nội gián, có lẽ vẫn cho rằng nàng vẫn đang ngủ trong doanh trướng. Trần Hy Hy... Nàng không biết...có một việc hôm nay bản cung không muốn để nàng phải chứng kiến... “Điện hạ...” lúc này đột nhiên có một giọng nói gấp gáp ở bên ngoài truyền đến. “Vào đi!” Người tới là một binh sĩ trẻ tuổi, nhanh chóng đến trước mặt hắn cung kính báo: “Điện hạ, đã bắt được nội gián!” Ánh mắt Triệu Minh chỉ hơi động một chút. Hàn Nhi chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh thoáng qua, người trước mắt đã rời đi, miễn cưỡng chỉ thấy được bóng lưng cao ngạo thoát tục. Hàn Nhi trực tiếp ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay nàng ta đã đầy mồ hôi lạnh. May mắn Thái tử không có hạ lệnh xử phạt nàng ta. Cho dù chuyện này thực sự không phải nàng ta bày ra, nhưng vừa nãy nhìn sát khí trong mắt Thái tử, nàng ta vô cùng sợ hãi mình sẽ phải chết. Nghĩ lại thì, tất cả đều do Thái tử phi ngang ngược, lại dám tính kế nàng. Hại nàng không những không có được sự tín nhiệm của Thái tử mà còn bị chàng chán ghét Hàn Nhi siết chặt tay, Trần Hy Hy phải không? Sẽ có ngày, nàng trả lại cho nàng ta gấp bội! \*\*\* Triệu Minh không có đi vào quân doanh thẩm vấn nội gián mà ra lệnh chuẩn bị binh lực tấn công doanh trại của địch, điều này khiến đội trưởng binh đoàn số một Hách Liên Hoàn vô cùng khó hiểu: “Thái tử, còn nội gián? Ngài định xử trí thế nào?” biết đâu còn có thể moi được thông tin gì từ gã. Triệu Minh lên ngựa, đôi môi mỏng đỏ thẫm thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: “Ngươi cho rằng đó thật sự là nội gián sao?” Hách Liên Hoàn trợn tròn mắt, ý của Thái tử là... Triệu Minh không nhìn y, chỉ nói: “Nội gián trước đó làm việc cẩn trọng thế nào? Sao có thể dễ dàng bị bắt được?” Đó chẳng qua chỉ là hắn muốn thuận nước đẩy thuyền để quân ta lơ là thôi. Dạ Tướng quân nhíu mày: “Theo ý của Thái tử, chẳng lẽ kẻ chúng ta bắt được là thế thân?” Triệu Minh gật đầu, nội gián thực sự... Bàn tay trắng sứ của Triệu Minh hơi nắm chặt, thế nên hắn mới không muốn để nàng đi lần này.