Ánh sáng tình yêu
Chương 4
Thùy Linh bình tĩnh:
– Tao không hề khoan dung! Chẳng qua tao thấy vấn đề đó không quan trọng lắm. Chả phải bây giờ mục tiêu của tụi mình là phục thù à? Mày nghĩ ra cách chưa?
– Rồi!
Thùy Linh háo hức:
Diệp Trúc ra hiệu cho cả nhóm chụm lại gần hơn.
– Tạm thời, Diệp Trúc nói - tao thấy biện pháp hay nhất là xì bánh xe của nó!
Ý kiến hay! Cả bọn đồng tình. Nhưng ngay lúc này chưa biết xe thằng quỉ nhỏ là chiếc nào nên chưa thể hành động. Phải nhận dạng mục tiêu trước đã !
Cuộc thảo luận chớp nhoáng và kế hoạch cũng được thông qua chớp nhoáng, nhóm Diệp Trúc bắt đầu theo dõi thằng quỉ nhỏ đáng ghét đó. Cũng chẳng khó khăn gì. Đó là chiếc xe đạp kiểu leo núi với tay cầm ngang và vè sau vểnh lên thật ngứa mắt. Đã vậy chủ nhân nó vênh váo trên mình nó và lạng qua lách lại thì càng dễ ghét hơn.
Ngay hôm sau bọn Diệp Trúc ra tay. Dĩ nhiên người trực tiếp hành động không ai khác hơn Diệp Trúc. Bởi cô bé là “thủ lĩnh” luôn nhanh nhẩu và dứt khoát. Mấy đứa khác được giao nhiệm vụ canh chừng - báo động. Diệp Trúc vắt mép tà áo dài vào lưng quần, thận trọng leo qua lan can sắt xăm xăm đi về hướng chiếc xe đạp của thằng quỉ nhỏ. Quá dễ dàng! Nhưng nếu để trả thù nó mà chỉ xì sút bắp thôi thì đơn giản quá !
Diệp Trúc suy nghĩ thật nhanh! Sẵn cây kim tây gài trong xâu chìa khóa, cô bé bật ra đâm mạnh vào vỏ xe. Hơi trong ruột xe xì ra nhanh chóng. Thấy chưa hả, Diệp Trúc đâm thủng luôn vỏ xe còn lại.
Tất cả trót lọt, êm thấm. Bọn Diệp Trúc tan học tranh thủ ra trước, chạy tới gần nhà xe ngóng nhìn vào. Đúng như dự đoán? kẻ thù mặt mày ỉu xìu. Nó lủi thủi dắt xe ra cổng ...
Bọn Diệp Trúc đập tay vào nhau, đầu khoái trá ! OK, number one. .
Nhưng bí mất theo dõi, Diệp Trúc và Thùy Linh hơi thất vọng vì “kẻ thù”. chỉ buồn buồn có vài phút. Nó đem xe qua bên kia đường, tới chỗ gốc cây me tay có ông thợ sửa xe đạp. Mươi phút sau xe vá xong, lại lạng lách vòng vèo, vô tư huýt sáo vang trời.
Qua hôm sau, lặp lại nhưng cũng như hôm trước, nó không buồn gì mấy. Coi bộ chẳng xi nhế gì nó. Diệp Trúc quyết định ngưng hành động. Cô bé sợ bị phát hiện. Mặt khóc, muốn có thời gian nghĩ cách khác hạ gục thằng quỉ nhỏ.
Oái oăm thay, khi Diệp Trúc chưa tìm ra cách thì lại xảy ra chuyện tiếp.
Chẳng biết khoái chí cái gì mà lũ con trai rượt đuổi nhau, chân nện huỳnh huỵch trên sân cát bụi bay mù mịt. Rồi khi chạy ngang qua chỗ Diệp Trúc, “kẻ thù”. của cô bé bị xô té nhào. Nó té đè lên Diệp Trúc. Cô bé đau điếng, hoàn hồn thì nó đã lồm cồm ngồi dậy rồi.
Diệp Trúc hét lên:
– Ê thằng kia! Mày đứng lại đó.
Kẻ thù khựng lại, trố mắt:
– Hả?
Diệp Trúc đứng dậy, hầm hầm:
– Cũng là mày, tao hỏi đây! Tao có thù oán gì với mày mà mày theo phá tao hoài vậy hả?
Kẻ thù ngớ ra một giây rồi trợn mắt:
– Nhỏ này tức cười chưa? Tao phá mày hồi nào?
Diệp Trúc sấn tới:
– Còn nói nữa hả? Mấy bữa trước mày đá cho bóng bay vô làm hư nhà của bọn tao. Còn bây giờ mày ...
– Ê, ê tao té vô mày là xui xẻo thôi nha. Mà ai biểu thấy người ta đang đùng đùng chạy tới mày hổng chịu tránh qua một bên?
Diệp Trúc gân cổ hét to:
– Thằng này! Mày còn trả treo tao hả? Tao ...tao sẽ cho mày biết tay!
Nó vênh mặt:
– Sao? Muốn đánh à? Hễ liệu đánh được tao thì hẳn đánh nghe.
Xem phim thấy cú đá ống quyển có hiệu quả lắm. Diệp Trúc bèn áp dụng thực tế. Hình như thằng quỉ kia đã đoán biết ý đồ của Diệp Trúc nên né được.
Đá hụt nên Diệp Trúc tức điên? Cô bé lanh trí nhìn xéo bên vai đối phương, vờ nhìn thấy ai đó đang đi tới. Đối phương làm lạ, nhìn theo cô bé. Ô là la! Sập bẫy rồi.
Không chậm trễ, Diệp Trúc vung nắm đấm với tất cả giận dữ căm ghét vào giữa ngực đối phương.
Lần này thằng nhỏ lãnh đạn cú đấm muốn xiểng niểng. Nó trợn mắt toan sừng sộ thì đồng minh của Diệp Trúc kéo đến.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
50 chương
18 chương
19 chương
59 chương
10 chương
73 chương