Anh quản gia già của tôi
Chương 27 : Con ma nữ bí ẩn
_ 1 tuần sau… (23h19’ tại nhà nó)
Hôm nay đã tròn một tuần nó biến mất mà không biết lí do.
Ai cũng lo cho nó.
Trong nhà có mỗi đứa con gái mà giờ biến mất, không còn ai cãi nhau nên anh nào cũng buồn.
“Đùng…! Đùng…! Đùng…!!!”
“Rào… ào…!!!”
Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa to như giúp mọi người cảm thấy thoải mái hơn trong cái nắng oi ả của mùa hè.
Cả ngôi biệt thự chìm trong bóng tối.
Nhưng…
Nhưng…
Một thứ ánh sáng cam nhạt mờ ảo lại phát ra từ phòng bếp mà nói đúng hơn là anh sáng ấy phát ra từ chiếc tủ lạnh.
Cánh cửa bị mở ra bởi một người con trai đang cở trần để lộ ra bộ ngực săn chắc cùng với nước da bánh mật tạo ra vẻ man lì đầm chất.
Mái tóc rối xù làm vẻ men lì kia càng trở nên phong trần, quyến rũ.
Kèm theo là……………………… chiếc quần đùi hoa đủ sắc màu làm cho những vẻ đẹp bên trên.. bị lu mờ hết.
Đó là Thế Khang.
Hôm nay nổi hứng, anh chàng lại đi tìm đồ uống vào ban đêm để rồi…
“Cạch…!”
“B.. rừm! B.. Rừm…!!!”
Đang uống thì Khang nghe thấy tiếng động lạ từ ngoài cổng.
Một cảm giavs bất an chợt ùa đến bên Khang.
Không nhầm thì có người vừa mới mở cổng.
Nhưng ai nhỉ?
Nhà chỉ có mấy người có chìa khoá mà giờ họ đều ở đây.
Không lẽ….
“Có.. m…m..ma???”
Chân tay Khang bắt đầu run lên từng hồi.
Tự nhiên muốn chạy cũng không được.
Cố vịn vào cầu thang, anh ‘lết’ lên gác.
“Cạch...!!!”
Chợt cánh cửa nhà mở ra kém theo tiếng những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống đất.
Khang ngày một run hơn khi thứ anh nhìn thấy là một cái bóng màu đen, tóc tai rũ rượi ướt nhẹp do nước mưa.
Quần áo thì lôi thôi lếch thếch.
Bỗng…
Cái bóng ấy đưa tay ra làm Thế Khang càng hoảng và lao ngay lên cầu thang.
Cùng lúc đó, cái bóng ấy cũng đổ ụp xuống.
Lần đầu tiên một người được mệnh danh là” Nhị ác ma” cũng phải chạy te tua trước đồng loại của mình.
Lao vào phòng Kỳ, anh dựng ngược thằng bạn còn đang say giấc lên:
“Kỳ! Dậy! Nhà có ma!!!”
Như tỉnh cả ngủ, Kỳ choàng dậy, gắt lên:
“Ma á? Ở đâu???”
Tiếng gắt ấy của Kỳ đã làm ‘hàng xóm’ trên tầng cùng bật dậy, hoảng hồn chạy xuống.
“Có gì thế anh?”
Thanh Duy mở cửa bước vào, tay dụi dụi mắt.
Kỳ chưa kịp nói thì Khang hô toáng lên:
“Nhà có ma! Mà là ma nữ ấy!!!”
Xong, không cần quan tâm đến cái gọi là hình tượng nữa, 5 anh chàng cùng lao vào trong chăn, trốn cùng Chính Kỳ.
Thật không thể tưởng tượng được cảnh năm anh con trai chung trong cùng một cái chăn chập hẹp thì nó ra sao nhỉ?
Và đó là thế này này:
“Chân đứa nào đạp vào mặt tao thế?”
“Duy, mày đập tay vào mặt anh rồi!”
“Cái người của đứa nào đây?”
“Mờ- ông của ai đè lên tay tôi rồi!”
“…”
“…”
Vâng, khung cảnh này đáng được lưu vào “Khoảnh khắc của năm”
“Đùng!!! Đoàng… oàng!!!”
“Phụt…!”
“Rào…. Ào…!!!!”
Tiếp đó, một loạt những âm thanh ghê người đã xả ra.
Đầu tiên là những tiếng sấm, kế đến là điện trong biệt thự bị ngắt và cuối cùng là mưa ngày càng nặng hạt hơn.
Đã thế, những cơn gió thổi mạnh làm cánh cửa sổ cứ liên tục đập vào tường tạo ra những tiếng động man rợ.
“Giờ sao???”
Trong chiếc chăn chập hẹp, Duy lên tiếng khai màn.
“Cứ liều xuống xem sao! Tụi mình có năm thằng mà lại sợ một con ma nữ à?”
Phong to tiếng vẻ mạnh bạo.
“Cũng được! Vậy giờ tao với Nhật Hoàng lên bật lại ác tô mát còn chúng mày xuống xem con ma kia là ai, ok?”
Luôn xứng đáng là người đứng đầu, Kỳ giao việc.
Ở cố trong chăn một lát nữa, mọi ngươi bắt đầu công việc được giao.
Chia tay ở giữa cầu thang, nhóm Kỳ lên tầng trên cùng còn nhón Khang thì đi xuống nhà.
Đứng tụ lại dưới chân cầu thang, Khang chỉ chỉ về phía trước:
“Là con ma nữ đó mày!”
“Tính sao hả mấy anh?”
Duy chớp mắt trông đợi vào mấy ông anh to xác.
Sau một hồi bàn bạc, tất cả đã quyết định phải chuẩn bị đồ đạc để ra trận đã.
Hí hoáy trong bếp một lúc, ba anh hung hổ bước ra.
Trên tay ai cũng được trang bị cẩn thận với các vật dụng như: Xẻng xào mì, nắp vung, chảo, chõ xôi, chổi quét nhà…
Vì là bé nhất nên Duy “được” làm nhiệm vụ cao cả là ra lật con ma lên.
Càng tiến lại gần, anh càng cảm thấy sợ và chỉ có thể anh ủi mình bằng câu:
“Tao không sợ mày đâu ma ạ! Tao … tao có.. có … chổi, mày vào… đây, tao … tao chết mày quét! Lộn. Tao quét… quét .. mày chết!”
Xong, anh cố lấy phần cán chổi để lật nó lên nhưng…
“Ra chị ôm nào!”
Đúng lúc ấy, chân duy bị tay con ma nắm chặt lại làm anh hoảng hồn, giật nảy người.
Cố vùng ra khỏi bàn tay ấy, Duy tìm mọi biện pháp và may sao, anh đã làm được.
Về lại chỗ đồng đội, anh chàng mếu máo:
“Sao hai anh đểu thế? Thấy em kêu cứu mà không ra giúp?”
“phặt!!!”
Khang và Phong đang không biết trả lời sao thì ánh điện được bát lại làm hai anh chàng có cớ nói lảng đi:
“Có điện rồi kìa!!!”
Thế là Duy cũng quên luôn chuyện hồi nãy mà vui mừng nhảy múa cùng mấy ông anh.
Một lúc sau, Kỳ vào cậu cũng xuống tới nơi.
Vừa thấy nhóm bạn, Kỳ đã hắng giọng:
“Biết ai chưa?”
Nhưng đáp lại sự mong đợi của anh, cả ba cùng lắc đầu.
Ánh mắt Kỳ bắt đầu dò xét con ma nữ đang nằm trên sàn đất lạnh kia.
Cái dáng ấy rất quen.
Quen đến kì lạ!
Lại thêm chiếc áo màu tro lệch vai kia nữa chứ!
Cũng giống Kỳ, Bảo Hoàng đã quan sát xong con ma và dẫn đến quyết định cao cả:
“Duy, anh với chú đi lật nó lên!”
Duy đang định từ chối thì bị cái lườm của mọi người bắt anh phải đi mà không được chối.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
55 chương
148 chương
39 chương
30 chương