Khi quay về nhà trọ đã hơn chín giờ tối. Hứa Luật xoa xoa khóe mắt, vùi mình vào chiếc sofa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến mức xuất thần một lúc lâu, sau đó cô mới đi vào bếp lấy đại gói mì trong tủ chén để giải quyết cho xong bữa tối. Nói thật, đã lâu lắm rồi cô không ăn mì gói. Cách đây vài tháng, nó chính là người bạn đồng hành của cô. --- Ai mà phát minh ra món ngu ngốc này cơ chứ? --- Bên trong có chất BHT (chất ổn định lên men của thực phẩm) có thể khiến gan phù thủng, xuất hiện các nhiễm sắc thể dị dạng, còn làm giảm khả năng sinh sản. ---Haiiza! Nó còn trữ nước gây nên bệnh cao huyết áp, rối loạn nhịp tim, lại còn khiến thận làm việc quá tải. STOP!!! Hứa Luật tự lẩm bẩm ra lệnh cho âm thanh lải nhải trong đầu cô ngừng lại. Sao lại có thể bám dai như đỉa thế này. Cô nhìn tô mì trước mắt, bụng đói sôi ùng ục … có thể … Mà quên đi! Cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Cô đổ mì đi, sau đó hầm một phần nước dùng, ăn với mì tươi. Để phòng ngừa trong đầu lại vang lên thanh âm tẻ nhạt ấy, cô để đầu óc mình suy nghĩ vụ án ngày hôm nay: Phần vụn thi thể, gặm cắn, ăn thịt người sống, cưỡng hiếp xác chết … Một người bình thường không thể nào làm được những chuyện này. Trong thời gian cô giảng dạy ở Đại học Y, cô đã đọc cũng không ít sách liên quan đến Tâm lý học tội phạm. Liên quan đến chuyện ăn thịt người, trong lịch sử phạm tội có không ít ‘tiền bối tiêu biểu’: Có người cho rằng thịt người có tác dụng bồi bổ và chữa bệnh, có người xuất phát từ góc độ tâm lý … có điều họ dùng các công cụ hỗ trợ như dao để dằn vặt người bị hại; nhưng dùng răng của chính mình để cắn, để cảm nhận thì … Lần này thuộc về phương diện nào đây? Hắn sử dụng ma túy, rồi đợi nạn nhân chết mới tiến hành cưỡng dâm? Tại sao lại để chết mà không thực hiện ngay khi còn sống? Một đống hỗn độn không ngừng xoay quanh đầu cô, quấn bện như cuộn len, không tìm ra được đầu mối khiến đầu cô đau như búa bổ. Quả nhiên tâm lý học tội phạm không chỉ đọc vài ba cuốn sách mà thành thạo được. X ì ì ì ì - - - Trên bếp truyền đến âm thanh triệu hồi tâm tư rối tung rối nùi của Hứa Luật, bây giờ cô mới phát hiện nước trong nồi sôi tràn ra ngoài, vội vàng tắt lửa, lau nước vương vãi, nhìn chằm chằm nồi mì nở toét loét, cô đành thở dài ăn đại vài miếng. Sau đó chạy đi tắm rồi ra phòng khách mở tivi để trong nhà bớt vắng lặng. Làm sao trước đây cô không hề cảm giác căn nhà trọ be bé này lại yên tĩnh đến thế. Cô nhớ căn biệt thự ở đại học Y lớn hơn nhà trọ của cô rất nhiều, cũng không ồn ào, nhưng cô chưa từng có cảm giác tĩnh mịch đến mức này. … Không sai! Nhất định là vì trong ngôi nhà ấy còn nuôi thêm bốn con mèo! Hứa Luật quyết định ngày mai sau khi tan sở sẽ đi mua một con chó. So với mèo, chó vừa thông minh lại vừa có tình có nghĩa. * Cùng lúc ấy, tại Cục cảnh sát thành phố Tân. Khi Mạc Thông bước vào phòng làm việc của mình, ông thiếu chút nữa bị viên giấy ném trúng mặt, may là ông phản ứng nhanh nhạy, né người liền tức khắc. Ông khom lưng nhặt viên giấy ném vào thùng rác, nhìn người đã tạo ra chúng đang vô cảm ngồi tựa lưng trên chiếc ghế. Người đàn ông ấy ánh mắt chẳng suy chuyển, xoay chiếc ghế tựa một vòng, liếc mắt nhìn Mạc Thông dáng vẻ nhàm chán: “Cảnh sát Mạc, tội phạm thành phố Tân chết hết rồi ư?” “…” Mạc Thông hi vọng lời vàng ý ngọc này của Đường nhị thiếu là thật, như vậy quả là thiên hạ thái bình, thật tốt quá! Mọi người cũng được hưởng một năm an nhàn. “Người chết đâu? Vụ án đâu?”, Đường Tố tiếp tục xoay xoay cái ghế, không ngừng nói lớn: “Có quá nhiều cảnh sát ngu ngốc thế này làm sao trị an thành phố Tân tốt như thế được chứ? Nhất định có nơi nào phát sinh án mạng mà mấy người không biết. Cảnh sát Mạc, nhanh mau cho người đi điều tra.” Mạc Thông: “… Đường Tố, cậu ngừng lại đi, cứ xoay thế này tôi nhức đầu quá!” “Ông nhức đầu liên quan gì đến tôi?”, Đường Tố chẳng chút nào đồng tình, tiếp tục xoay ghế, miệng nói không ngừng: “Cuối năm không phải cao điểm phạm tội sao? Tại sao các phần tử tội phạm của thành phố Tân cũng nghỉ đông hết rồi? Làm sao có thể yên ắng như thế được, ngay cả một án nhỏ cũng không có sao?” Mạc Thông xoa xoa trán. Trưa nay Đường Tố đột nhiên tìm đến Mạc Thông, vừa mở cửa anh đã nói ‘Tìm một vụ án cho tôi giải sầu’. Mạc Thông biết vụ án bình thường làm sao lọt nổi mắt xanh của Đường Tố. Khẩu vị của anh là sát thủ liên hoàn hoặc kẻ giết người biến thái, nhưng mấy vụ này đâu phải muốn có là có. Thành phố Tân cũng đâu phải là nơi chuyên sản sinh mấy tên biến thái điên cuồng, làm sao ngày nào cũng có loại án này cơ chứ! Không tìm được vụ nào hợp khẩu vị, anh cũng không chịu đi mà chọn ở lại, chỉ nói đúng một từ: Đợi! Trong quá trình chờ đợi, anh không quên dùng trí thông minh của mình mở ra một diễn đàn, đem tài năng của mình không ngừng chết giễu đám cảnh sát một phen: “Hung thủ rõ rõ ràng ràng như vậy mà không thấy. Người mấy người muốn tìm chính là một người đàn ông khoảng 45 tuổi, cao khoảng 1m73, làm ở xưởng mộc; còn có nuôi một con chó, ngón út trái bị mất một lóng …” “Não mấy người dùng để trang trí sao? Hung thủ rõ ràng là người quen. Vệt máu nhỏ trên cánh cửa chính mà các người cũng không chú ý đến … Bức ảnh này chỉ chụp chơi thôi sao? Thêm vào đó người đàn ông kia và người phụ nữ nói dối … Thế đấy! Ngay cả mắt cũng chỉ là đồ trang sức, các người không nhìn được động tác cọ cọ chân của bọn họ sao? Được rồi! Đừng hỏi tôi cọ cọ chân là hàm ý gì? Tôi không rảnh đi giải thích cho một đám người xuẩn ngốc, các người cứ coi như là muỗi còn không chịu nổi, lao ra bu chân bọn họ đi.” “Không cần lãng phí thời gian đi tìm. Hai đứa nhỏ vốn dĩ không hề bị bắt cóc mà nó bị chính cha mẹ chúng ‘Bắt cóc’ --- Bọn họ lợi dụng các trang mạng xã hội, rồi lừa đảo các nhà hảo tâm lấy tiền quyên góp. Vụ này đã cả tháng rồi, tôi nghĩ mấy người đã sớm giải quyết xong rồi chứ! Xem ra tôi vẫn còn đánh giá quá cao năng lực của mấy người. Tôi chỉ cho mấy người bốn điểm.” … Cứ thế, dùng tài năng của mình càn quét hết đám cảnh sát trong Cục. Kẻ trúng đạn, người bị thương vô số kể. May là lời Đường Tố nói không phải là đạn thực, nếu không cả Cục cảnh sát thành phố Tân thây người đã chất thành đống. Thế nhưng, nhờ có anh, Cục cảnh sát thành phố Tân đã kết thúc một ngày với tỉ lệ phá án cao nhất từ trước đến nay. Tất cả mọi người cho dù có bị coi thường cũng không hối hận mà còn tâm phục khẩu phục, thậm chí còn ước Đường Tố ngày nào cũng như thế này, cứ đến buông lời chế giễu họ cũng được --- Thế thì chẳng mấy chốc Cục cảnh sát thành phố Tân sẽ dẫn đầu tỉ lệ phá án trong toàn quốc. Hết một ngày quần thảo với đám cảnh sát, bây giờ Đường nhị thiếu chuyển dời mục tiêu đến Mạc Thông. Mạc Thông rất đau đầu, rất bất lực. “Đường Tố! Mười giờ hơn rồi!” “Come on! Yên tâm đi Cảnh sát Mạc, nhìn ông đâu giống mấy ‘tiểu cô nương xinh đẹp’ cứ đúng giờ phải lên giường để giữ nhan sắc”, anh nhướn mi: “Chờ ông chết rồi nghỉ luôn một thể, không cần vội đi ngủ như vậy. Tin tôi đi, dựa theo nghề nghiệp của ông cộng với việc phải quản lý đám cảnh sát ngốc nghếch kia, tỷ lệ ông đi đến cái chết không lâu lắm đâu.” “…”, mấy lời này cũng có thể nói ra được ư? Mạc Thông nghe không thể nuốt trôi mấy từ này. Nghiến răng nghiến lợi, ông nói đại một lý do: “Để Tiểu Luật ở nhà một mình không tốt?” Mặc dù ông biết cái loại lý do ‘Thương hoa tiếc ngọc’ này căn bản vô dụng với Đường Tố. Chuyện Hứa Luật và Đường Tố, nam nam nữ nữ ở cùng một nhà, Mạc Thông chưa bao giờ có lối suy nghĩ truyền thống là lo lắng cô nam quả nữ ở chung một nhà sẽ nảy sinh vấn đề; người đàn ông này là Đường Tố, ông chỉ thấy lo cho Hứa Luật. Dĩ nhiên không phải mấy cái lo lắng tình yêu nam nữ này nọ mà chỉ lo Hứa Luật bị Đường Tố làm cho tức hộc máu. Đường Tố trả lời rất nhanh câu hỏi của ông: “Yên tâm, tôi có đem Hứa Luật theo người rồi!” “Hả???” Đem theo người? Đem bằng cáh nào? Mạc Thông chưa hiểu ý câu này. Hứa Luật là người sống sờ sờ, anh đem theo bằng cách nào? Thấy được sự nghi hoặc của Mạc Thông, Đường Tố đưa tay vào túi áo khoác, rút ra một hình nhân nhỏ màu trắng. Búp bê này anh bỏ thời gian hết cả ngày trời, dùng xương cá, tự tay chạm khắc, theo đúng với tỉ lệ và cấu tạo cơ thể người. “Đây! Hứa Luật đây!”, anh đưa cánh tay của búp bê nhỏ vẫy vẫy tay chào Mạc Thông, trong miệng nhại giọng khác: “I’m here. Hello! I’m here!” (Tôi đây! Xin chào! Tôi đây!” Mạc Thông bó tay, có ai đến đây giải thích cho ông ‘ca khó đỡ’ này đi! “Đường Tố! Ý tôi nói là Tiểu Luật, là con người đó!”, chứ không phải con búp bê bé tí kia đâu. Con búp bê mím môi: “Stupid Human Being” (nhân loại ngu xuẩn). Tôi còn thông minh hơn nhiều so với người tên Hứa Luật kia!”. Kết câu bằng giọng cười ha hả. Mạc Thông còn tính nói thêm gì nữa nhưng điện thoại reo vang, ông nhìn điện thoại, hơi bất ngờ, cau chặt hàng mày đen rậm, ông bước vội ra ngoài nhận điện. “Alo! Tiểu Tu?” Thanh âm trầm thấp của Đường Tu từ đầu dây bên kia truyền đến: “Hừm! Là tôi! Đường nhị đang ở với ông à?” “Có! Làm sao?” Mạc Thông quay đầu nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ, liếc nhìn trong phòng làm việc. Đường Tố đã dời con búp bê ra phía trước mặt, xem điệu bộ có vẻ ‘hai người bọn họ’ đang chuẩn bị tán gẫu. “Nói nó đi đi!” Mạc Thông nghĩ thầm: Cậu nói thật đơn giản, vấn đề quan trọng ở chỗ vị tiểu thiếu gia kia chưa muốn lăn đi. “Ông nói với nó, thành phố Giang xuất hiện sát thủ biến thái, Hứa Luật và Tô Tử Khiêm đang phụ trách điều tra.” “Ồ????” Nói vậy được không? “Cứ nói với nó như thế là được!” Mạc Thông: “…” Đệt! Nói qua điện thoại mà anh ta cũng đọc được ý nghĩ của ông ư? Không phải quỷ dị thế chứ?!? “Tiểu Thông … Tôi biết ông đang suy nghĩ gì!”, Đường Tu lần nữa lên tiếng đánh trúng tim đen của Mạc Thông. “Haizza! Tiểu Tu vẫn lợi hại như trước! Ha ha ha quá thông minh!” “Tiểu Thông vẫn như y trước kia!”, Đường Tu lạnh nhạt. Mạc Thông: “Không giống nhau! Không giống nhau. Tôi già rồi! Các cậu mới là xuất sắc!” “Tôi nói đúng mà, vẫn ngốc nghếch!” Mạc Thông: “…” Đồ chết tiệt! Còn không cúp điện thoại? “Tiểu Thông! Cúp điện thoại trong lúc đối phương đang nói là không lễ phép. Tiểu Thông là ‘Trưởng bối’, không nên thất lễ trước mặt ‘Tiểu bối’ chứ!” Mạc Thông trong lòng ầm thầm mắng chửi. “Tiểu Thông, đừng chửi thầm trong lòng.” “Con mẹ nó … cậu …” “Sao???”, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần uy hiếp. Mạc Thông đành nuốt lời muốn nói vào bụng: “Khụ! Tôi vào nói chuyện với Đường Tố. Bye! Bye!” Sau đó ông ta cẩn thận ngắt máy, rồi mới dám lớn tiếng mắng: “Con mẹ nhà cậu! Cậu quản nhiều quá rồi đấy!” Bây giờ mới nhớ ra tên tiểu tử Đường Tu vừa gọi ông là Tiểu Thông! Lần sau phải nhắc nó thêm vào từ ‘anh’ mới được, cần phải nhắc nhở cho nó biết trên dưới cho rõ ràng. * Trong lúc Mạc Thông đứng hành lang nói chuyện điện thoại, trong văn phòng là đoạn đối thoại hừng hực lửa của Đường Tố và búp bê. Đường Tố: “Cậu phản xạ nhanh hơn Hứa Luật một chút!” Búp bê: “Dĩ nhiên! Tôi thông minh hơn Hứa Luật. Tôi có thể cùng anh đọc sách, cùng anh ăn cơm, cùng nhau phá án, lại có thể ngủ chung với anh. So với Hứa Luật tôi hữu ích hơn nhiều.” “Nói như vậy không sai!”, Đường Tố nhíu nhíu mày hỏi: “Tại sao cũng phải gọi cậu là Hứa Luật, rõ ràng cậu đâu có quan hệ gì với cô ấy?” Búp bê nhỏ gật gù: “Ừ nhỉ! Vậy đổi lại, gọi tôi là Đường Luật, hay Hứa Tố???” “Đường Luật!”, xong Đường Tố lại nhíu mày: “Quên đi! Vẫn nên gọi cậu là Hứa Luật!” “Well! Anh thích gọi sao thì gọi.” … Mạc Thông đẩy cửa bước vào nhìn thấy hình ảnh Đường Tố tự mình nói chuyện với mình, ông cảm thấy vừa quái dị lại vừa buồn cười!” “Chú ý, kẻ ngốc đến! Chú ý, kẻ ngốc đến!”, búp bê nhỏ đưa ra lời cảnh báo. Mạc Thông bất lực trước hành vi ấu trĩ của Đường Tố. Ông mau chóng thông báo tin tức ông vừa nhận được: “Đường Tố! Không phải cậu muốn có vụ án sao?” “Hừm? Vẫn là mấy vụ trộm cướp ư?” Đường Tố không còn chút hi vọng với mấy phần tử tội phạm của thành phố Tân. Con búp bê ngẫu nhiên được truyền thừa năng lực châm biếm hơn người của Đường Tố, nó oang oang: “Ha ha ha! Tội phạm ngu ngốc không làm nên chuyện, cảnh sát ngốc ngếch không tra được án!” Trong giờ khắc này, Mạc Thông chỉ muốn bẻ gãy hình nhân ấy, khiến nó tan xương - - - Mặc dù, ông biết kẻ cầm đầu không phải là nó, nó chỉ là một đồ vật vô tri vô giác. “Thành phố Giang phát sinh vụ án giết người biến thái!”, ông chuyển lời của Đường Tu: “Tiểu Luật và Tô Tử Khiêm đang tiến hành điều tra.” Đôi mắt màu trà hơi cúp xuống. Con búp bê nhỏ nói lên tâm tình của chủ nhân: “Ghét thành phố Giang!” Trong lòng Mạc Thông thầm nghĩ không biết thành phố Giang đã đắc tội gì với cậu. Đường Tố không thèm nhìn Mạc Thông, quay sang con búp bê nhỏ: “Cậu muốn đi coi không?” Búp bê nhỏ đưa tay sờ sờ cằm: “Đang buồn chán thế này, vậy thì đi xem xem sao! Hiếm khi gặp được tên giết người biến thái. Làm sao có thể để cảnh sát thành phố Giang chà đạp được.” Chẳng lẽ toàn thế giới cảnh sát đều đắc tội với Đường nhị thiếu hay sao … Mạc Thông mặc niệm ba giây dành tặng cho các đồng chí của mình tại thành phố Giang. Đường Tố cuối cùng cũng dời mông khỏi ghế xoay: “Vậy thì đi thôi! Xem chúng ta có thể phá án trước, hay là bọn hắn!” Búp bê nhỏ: “Ha ha! Dĩ nhiên là chúng ta. Anh mang ‘Hứa Luật này’ theo đương nhiên kết quả tốt hơn nhiều so với sự phối hợp giữa ‘Hứa Luật kia’ với tên Tô Tử Khiêm.” Mạc Thông: “Này ---- Đường Tố! Cậu muốn đi thành phố Giang ngay bây giờ sao?” Mười giờ đêm rồi! Trả lời ông chính là sự tĩnh lặng của căn phòng.