“Đằng nào cũng phải đi ăn thôi thì ở đây ăn luôn đi, tôi kêu người đi gọi thức ăn.” “Không cần! Tôi ở ngay đại học Y, đi xe rất nhanh”, Hứa Luật khéo léo từ chối lời mời của Quản Thịnh Văn, còn một vị đang khăng khăng giữ đúng chữ tín đợi cô ở nhà kia kìa. “Được!”, Quản Thịnh Văn cũng không ép, “À … Pháp y Hứa …” “Sao?” Quản Thịnh Văn nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú của Hứa Luật. Nếu như không phải vừa rồi anh tận mắt chứng kiến thì khó có thể tin được một cô gái tuổi đời còn quá non trẻ lại có một đao pháp thuần thục như vậy, toàn bộ quá trình nghiệm thi trầm tĩnh không có bất cứ lo lắng hay sợ hãi nào, điềm đạm đúng thật xứng danh với vị trí trưởng phòng pháp y Thành phố Tân. Xem ra trước đây anh đã hiểu lầm cô quá nhiều, cho rằng vị trí của cô là do mối quan hệ mà có được. Quản Thịnh Văn muốn xin lỗi cô về hành vi nhỏ nhen trước đây của mình, nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn hơn Hứa Luật nên mở miệng thấy hơi ngại ngùng. Bà nó, có câu xin lỗi thôi, là nam tử Hán không thể nói được sao! “Trước đây là tôi có cái nhìn phiến diện nên mới có hành xử thất lễ … Tôi xin lỗi!” Hứa Luật bất ngờ khi nghe thấy hai tiếng xin lỗi từ miệng Quản Thịnh Văn, cô giật bắn người: “Quản …. Pháp y Quản, thật ra tôi … tôi cũng có phần sai quấy. Lúc ấy còn trẻ háo thắng, cũng nói chuyện không biết phép tắc, mong anh lớn bỏ qua cho tôi, đừng để trong lòng.” Hứa Luật cũng trịnh trọng hướng về phía Quản Thịnh Văn mở miệng tạ lỗi. Quản Thịnh Văn: “Vậy được! Coi như từ hôm nay trở đi giữa chúng ta không còn bất cứ xung đột nào. Vụ án này nếu có tiến triển mới tôi sẽ báo cho cô ngay, lúc nào cũng sẵn lòng cùng cô bàn luận.” Sau khi tháo gỡ khúc mắc, hai người nở nụ cười … mọi ân oán cũ xóa sạch. Hứa Luật lại bắt taxi nhanh nhanh chóng chóng về Đại học Y. Về đến nhà, quả nhiên Đường Tố vẫn ngồi ở vị trí cũ nhàn nhã đọc sách, không khác gì một ông cụ non. “Xin lỗi, tôi về trễ!”. Nói xong cô vùi đầu vào bếp chuẩn bị cơm trưa, nửa tiếng sau bữa ăn đã dọn lên. “Đường Tố! Ăn cơm thôi!” Vài giây sau đã thấy Đường Tố xuất hiện bên bàn ăn. Sáng sớm chỉ ăn qua loa, rồi bận tối mắt tối mũi tới trưa, bụng Hứa Luật sôi réo ầm ĩ, ngồi vào bàn ăn lia lịa. So với Hứa Luật, tốc độ ăn uống của Đường Tố không thể sánh bằng, quá mức tao nhã. Hứa Luật khua khua vài đũa, sau đó tốc độ cũng chậm lại, nhìn người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề đang ăn cơm ở phía đối diện. Vì không biết dùng đũa nên anh vẫn ăn nĩa, không thể múc cơm bằng nĩa do đó ăn dùng thêm một cái muỗng. Bộ dụng cụ muỗng nĩa để ăn cơm chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng trong tay anh nó lại trở nên thuần thục và quen thuộc. Bản thân Đường Tố cũng cảm thấy kỳ lạ vì tại sao Hứa Luật có thể sử dụng hai cái thanh gỗ bé xíu một cách linh hoạt như vậy. Anh biết các ngón tay của anh chẳng thua kém cô chút nào, nhưng anh không thể điều khiển được hai thanh gỗ đó. Nếu đưa cho anh đôi đũa để gắp cá chắc chắn miếng cá sẽ nát bét, ăn cũng không ăn được. Đường Tố tuyệt đối không cho phép mình có hành vi chà đạp miếng cá như vậy. Ăn xong bữa trưa, Hứa Luật dọn dẹp nhà bếp. Rời khỏi nhà ăn đã thấy Đường Tố lại an vị trên ghế tựa, ung dung lấy báo ra đọc. Đường Tố có rất nhiều báo, Hứa Luật thầm nghĩ có lẽ anh đặt mua toàn bộ các tờ báo lớn nhỏ trong thành phố Tân gom hết về nhà, mỗi ngày cô đều thấy trong thùng thư chất đầy báo. Cho mèo ăn xong, Hứa Luật cũng lấy tờ báo ngồi trên ghế sofa. Chuyện vụ án của Dương Phỉ trở thành tựa đề nóng hổi trên các tờ báo hôm nay. Hứa Luật nghĩ đến bản báo cáo nghiệm thi Dương Phỉ, nạn nhân không ăn uống, chỉ dựa vào nước để sống qua ngày, mấy vị trí trật khớp quan trọng, tất cả đều do ngoại lực tác động. Rốt cục là biến thái tới mức nào mới dằn vặt một con người đến mức độ đó? Tại sao lại làm trật khớp ở vị trí đó? Không phải đơn giản chỉ dùng tay không mà có thể tháo khớp của một người đặc biệt là khớp gối. Đã vậy tại sao còn cạo sạch tóc và chân mày? Còn nữa, tại sao lại là Dương Phỉ? Muốn định tội hay chỉ ra tay một cách tùy ý? Một đống vấn đề cứ quanh quẩn trong đầu óc Hứa Luật, rối tung rối nùi. Trong phương pháp điều tra của các trinh sát hình sự, các bước tuần tự chính là tổng hợp lại hiện trường sau đó tiến hành điều tra, lấy lời khai của các nhân chứng, phân tích quan hệ xã hội của nạn nhân kết hợp báo cáo nghiệm thi. Tổng hợp lại lần nữa, tiến hành điều tra đê tìm ra động cơ, khóa chặt các nghi phạm, tiến thêm một bước phân tích, thẩm vấn, cuối cùng xác định hung thủ. Đội trưởng đội hình sự thành phố Tân, Mạc Thông đang rất chán nản, đã hai ngày trôi qua đã điều tra tất cả các manh mối nhưng vụ án không có bước tiến triển, thật khiến mọi người đau đầu. “Theo tôi có thể là do một tên biến thái, đột nhiên phát bệnh, bắt người sau đó ngược đãi.” “Nếu thật sự là như vậy thì thật thối nát quá!” Qua hai ngày cực khổ nhưng chẳng thu được kết quả gì khiến các cảnh viên ủ rũ. Trong đội điều tra hình sự thường truyền tai nhau câu này: Không sợ giết người vì tiền, chỉ sợ gặp kẻ bệnh thần kinh. Nếu là một người âm mưu giết người vì tiền tài cứ cố gắng điều tra sẽ ra, nhưng nếu đụng phải một kẻ mắc bệnh thần kinh giết người chỉ để thỏa mãn tâm lý biến thái, thì biển người mênh mông biết tìm nơi đâu? Mạc Thông thu dọn hồ sơ, xoa xoa đầu mũi, cầm các văn kiện liên quan đi ra ngoài. “Chú Mạc, chú đi đâu vậy?” “Đi tìm cứu tinh!” Mạc Thông cũng không quay đầu, trả lời sau đó đi thẳng ra khỏi Cục cảnh sát, khiến nhóm thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu khó hiểu. Cứu tinh? Hứa Luật chạy ra mở cửa. Nhìn trước cửa là ông chú đẹp trai, bất giác run bắn người. “Chúc Mạc, sao chú lại đến đây?” “Tiểu Hứa, sau cháu lại ở đây?” Mạc Thông cũng kinh ngạc không kém, không nghĩ đến người phía sau cánh cửa này lại là Hứa Luật. Mạc Thông là nhân viên dưới trướng của ba Hứa Luật. Khi còn bé Hứa Luật hay được ông cho đồ ăn vặt. Mấy năm trước sau khi ly hôn ông rời thành phố Giang chuyển đến sinh sống ở thành phố Tân. Hứa Luật nghiêng người mời Mạc Thông vào nhà. Nghe giọng nói đầy ngạc nhiên của Mạc Thông chứng tỏ ông không đến tìm cô, trong nhà này chỉ có hai người, không phải cô thì chắc chắn là tìm anh. Không nghĩ đến chú Mạc cũng biết Đường Tố, đúng là quả đất tròn. Đang nghĩ ngợi, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Hứa Luật và Mạc Thông cùng quay sang nhìn. Đường Tố nhàn nhã trong chiếc áo thun xám quần âu đen, dưới chân mặc kệ Hứa Luật thấy qua không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc nào cũng muốn ôm bụng cười … đôi dép bông hình mèo con. Thật không thể tưởng tượng một con người kiêu căng tự phụ như Đường Tố lại đi một đôi dép trẻ con như vậy, quả thực không thể hiểu nỏi. Cô từng tò mò hỏi anh, anh chỉ hời hợt đáp là quà tặng. Nhưng Hứa Luật có cảm giác từ ngữ điệu hời hợt ấy còn ẩn chứa mấy phần tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hai tay đút túi quần, mặc dù đôi dép chẳng ăn rơ gì với phong cách của anh, nhưng trên người anh ấy vẫn toát lên khí chất của một người đàn ông chín chắn trầm ổn. Đối với một người coi trọng vẻ bề ngoài như cô, mỗi ngày tiếp xúc một thân hình tuyệt mỹ như vậy cũng khiến không gian xung quanh cô trở nên tươi vui hơn hẳn. “Cho một tách café như cũ nhé! Cám ơn!” Thanh âm vang lên đã đập tan tất cả suy nghĩ tốt đẹp ấy trong cô. Hứa Luật: “... Đường Tố, đã nói rồi tôi không phải là quản gia của anh”, đừng lúc nào cũng thuận miệng nhờ vả như thế chứ! “Tiểu Luật, cho chú một tách luôn nhé. Cám ơn cháu!”, Mạc Thông cầm văn kiện đi theo Đường Tố về phía phòng đọc sách. Hứa Luật không nói nên lời.