Ánh mắt
Chương 3 : Chương 3
Mọi người vẫn chưa hết hoang mang nhưng cũng phần nào yên ổn trở lại, con tàu vẫn tiếp tục đi lên, ngoặt vào một đường khác băng qua một khu rừng rậm rạp cây lá um tùm rồi bắt đầu đi chậm dần rồi dừng hẳn, con tàu dừng ngay trong khu rừng, nhìn qua có vẻ là không có lối đi quang đãng nào.
"Chắc không phải bọn họ mang chúng ta đi bán đấy chứ?". Ngân nửa đùa nửa thật nói nhỏ với anh Hưng bên cạnh.
"Mấy tháng trước anh vừa hiến một bên thận cho ông bác họ hàng xa."
Ngân quay sang nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh Hưng mà không cười nổi. Theo như thể lệ của chương trình vừa được thông báo, lần lượt mỗi học viên sẽ đi theo hướng dẫn của nhân viên mà lựa chọn nơi ở cho mình, mỗi nơi ở đều có những đặc thù khác nhau, nơi đó cũng sẽ quyết định những thử thách mà học viên phải trải qua trong suốt kỳ huấn luyện này. Trên loa phát thanh bắt đầu gọi tên từng người một, cứ cách một phút lại có một người được gọi đi. Ngân dần trở nên hồi hộp, mở điện thoại ra muốn hỏi Thảo đang nơi đâu nhưng tín hiệu vẫn trong tình trạng không có nổi nửa vạch nào. Vài người tiếp theo cứ lần lượt đi ra, trong khoang dần trở nên vắng vẻ, cuối cùng cũng đến tên anh Hưng được gọi lên, Ngân càng cảm thấy lo lắng hơn, trước khi đi anh còn vỗ vai cô trấn an rồi mới đi ra. Giờ chỉ còn vài người trên khoang, Ngân quay đầu nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh vẫn ngồi đó, không hiểu sao thấy an tâm hơn phần nào, ít ra cũng còn có người ngồi cùng cô. Những người còn lại lần lượt lại đi ra, giờ nhìn lại chỉ còn mỗi cô và anh chàng đẹp trai đó, có gì đó làm cô cảm thấy kì quái, anh chàng kia từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên một dáng ngồi không hề nhúc nhích, Ngân đột nhiên cảm thấy rùng mình, đúng lúc đó trên loa vang lên tên cô, Ngân vội vàng vơ lấy đống hành lí chạy thẳng một mạch ra ngoài.
Cô đi theo con đường nhỏ chạy dọc khu rừng theo sự chỉ dẫn của nhân viên chương trình, đi hết con đường đó cô nhìn thấy một người mặc áo nhân viên khác đang đứng trước một chiếc bàn có bày ba con rồng bằng đá với ba màu khác nhau, anh ta đưa cho cô một chiếc đồng hồ rồi chỉ tay về ba con đường nhỏ. Ba con đường này sẽ dẫn đến ba khu vực khác nhau, ba con rồng với ba màu khác nhau tượng trưng cho ba nơi đó: con rồng màu đỏ sẽ tượng trưng cho Lửa, con rồng màu xanh lam đậm sẽ tượng trưng cho Nước, con rồng màu xanh ngọc sẽ tượng trưng cho Gió. Mỗi khu vực đều có những đặc tính riêng biệt cho việc hoàn thành các nhiệm vụ được giao trong suốt quá trình huấn luyện, nên việc lựa chọn một trong ba con đường này là việc có tầm ảnh hưởng vô cùng quan trọng trong cả khóa huấn luyện, anh ta đề nghị Ngân nên xem xét kĩ lưỡng trước khi đưa ra lựa chọn.
Ngân ngẩn ra một lúc nhìn ba con con rồng trước mặt, việc lựa chọn này theo cô thấy đều dựa vào may mắn, may mắn nếu cô chọn được nơi có đặc tính hợp với mình giúp cô qua mọi cửa ảnh thì thật tốt, còn nếu đã không hợp thì dù cô có cố gắng làm quen chúng thì chúng cũng chả giúp ích được gì. Chương trình này cũng thật biến thái, thông tin của ba nơi này cũng chỉ cho bằng đấy, dựa vào cái gì để các học viên chọn được nơi tốt nhất, không phải hoàn toàn đều dựa vào may mắn của mỗi người hay sao. Cô thở dài nhìn anh nhân viên như cầu cứu sự giúp đỡ nhưng đáp trả lại cô là khuôn mặt tươi cười luôn thường trực không hề có ý cho cô một gợi ý nào. Đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt thu hút ánh nhìn cô, nó phát ra từ con rồng màu xanh ngọc đẹp đẽ nhất được đặt ngay ngắn ở giữa, một luồng sáng huyền ảo diệu kỳ có lẽ được phát ra nhờ ánh sáng mặt trời chiếu nào khiến con rồng đá trở nên nổi bật hẳn so với hai con còn lại. Ngân như bị cuốn vào ánh sáng kỳ lạ đó, đột nhiên muốn đưa tay ra chạm lấy những tia sáng diệu kỳ, chạm lấy con rồng đá màu xanh ngọc trước mặt, từ từ đưa tay ra, càng lúc càng gần, đến khi chỉ còn cách vài phân nữa là có thể chạm đến, cứ như được ai đó kéo lùi lại, cô sực tỉnh khỏi cơn ảo giác này, xung quanh bây giờ lại trở về như lúc ban đầu. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ khi anh nhân viên thông báo cô đã lựa chọn thành công khu vực của mình cô mới hoàn hồn nhìn lại.
Thì ra lúc cô đưa tay ra về phía con rồng màu xanh ngọc đã vô tình quét mã từ chiếc đồng hồ vào mắt con rồng đó, cánh cổng của con đường tượng trưng cho con rồng màu xanh ngọc mở ra, một cơn gió mát thổi từ trong con đường đó lại khiến Ngân bất giác run rẩy. Nếu đó là ý của ông trời thì cô cũng sẽ đơn giản thuận theo, dù sao một khi đã quét mã thì sẽ không thể thay đổi được nữa, trước đó cô cũng không có ý định lựa chọn nào trong đầu, coi như ông trời hiểu được khó khăn của cô đi.
Ngân kéo hành lý đi vào con đường lộng gió đó, gió lạnh từng đợt từng đợt phả vào mặt, càng đi sâu gió càng mạnh, cô có cảm giác như mình có thể bay đi được theo từng đợt gió đó, đi thêm được một đoạn nữa cô nhìn thấy một ngôi nhà lớn, nhìn từ bên ngoài nó được thiết kế theo kiểu một ngôi biệt thự mang phong cách hiện đại, xung quanh ngôi nhà được bao bọc bởi hai dãy đá được khắc hình con rồng màu xanh ngọc vô cùng tinh xảo, rất sáng bóng và đẹp mắt, hai đầu rồng đối đầu nhau tạo thành một cái cổng lớn dẫn vào ngôi nhà. Ngân đứng ngẩn người trước cổng, vẫn chưa hết bàng hoàng với khung cảnh sang trọng tuyệt mỹ trước mặt, lúc định thần lại cô nhìn thấy trên cánh cổng cao lớn đó có một ô quét mã vạch, có lẽ để vào được ngôi nhà này đều phải dùng mã vạch được định sẵn trong chiếc đồng hồ của mỗi học viên, cô đưa mặt chiếc đồng hồ đối diện với ô vuông màu đen ở giữa cánh cổng, lập tức cánh cổng được mở ra, con đường dẫn tới cửa chính ngôi nhà không còn rào cản nào nữa, cô hưng phấn sải bước vào khu vực bên trong, lập tức cánh cổng được đóng lại.
Phía trước ngôi nhà có một đài phun nước lớn được lát toàn bộ bằng đá màu trắng sáng bóng vô cùng tráng lệ, hai bên được trang trí hai khu vườn với đủ các loại hoa màu sắc mới lạ Ngân chưa thấy bao giờ, hai hàng cây xanh cao chọc trời mà cô không biết tên gọi là gì chạy dọc lối đi từ cổng đến đài phun nước như những người cảnh vệ canh gác cho ngôi nhà sang trọng hoa lệ này. Nơi đây thực sự quá diễm lệ, cô chưa từng thấy ngôi nhà nào lại xa xỉ đến thế này dù có là trên tivi hay sách báo, những ngôi biệt thự lớn nhất thế giới đẹp nhất mà người ta thường ca tụng trên đó chỉ bằng một phần ba ngôi nhà này, cô không hề nói quá lên, cô hầu như hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối của khu vườn hai bên ngôi nhà, cảm tưởng như hai con rồng bao quanh ngôi nhà này có lẽ còn bao quanh cả ngọn núi này, chứ không riêng gì ngôi nhà này nữa. Cô nghĩ trong đây có thể còn rộng hơn những gì cô đang nhìn thấy rất nhiều.
Vẫn chưa hết bàng hoàng với diện tích khu nhà thì cánh cổng đầu rồng một lần nữa lại mở ra, cô giật mình quay đầu lại, bắt gặp ngay khuôn mặt điển trai hoàn mĩ có phần lạnh lùng của anh chàng ngồi cạnh cô sáng nay, anh ta tiêu sái bước vào bên trong, sải những bước đi tự tin trái ngược hẳn với lúc Ngân bước vào, anh ta hình như không hề cảm thấy kinh ngạc với ảnh tượng đẹp đặc sắc xung quanh mình, như thể tất cả quá đỗi bình thường trong mắt anh ta. Trong mắt Ngân bây giờ, trông anh ta ngược lại vô cùng hòa quyện với cảnh sắc xung quanh, như một bức tranh sống động, một chàng hoàng tử đẹp tuyệt hảo, ung dung, tự tin, không chút vướng bận bước vào lâu đài nguy nga tráng lệ của chính mình, hai bên là dàn vệ sĩ áo xanh ngả mũ cung kính cúi chào nghênh đón. Vì ở khá xa nên Ngân không biết anh ta có để ý đến một đứa đang đứng sau đài phun nước là cô hay không, lúc anh ta bước lại gần đủ để cô thấy anh liếc nhìn cô, cô vội nở một nụ cười chào nhưng lại bị phớt lờ một cách quên mùa. Anh ta lạnh lùng đi qua như không nhìn thấy cô, đi đến cửa chính ngôi nhà quét mã mở cửa bước vào, bỏ mặc cô đứng trơ trọi tay vẫn đang dơ lên với nụ cười cứng đờ nhìn anh ta lạnh lùng đóng sập cửa lại. Khoảnh khắc đó cô đang chửi thầm bản thân, đã bao lâu cô không chủ động chào hỏi ai vậy mà nhìn thấy một người lạnh lùng như anh ta cái bao lâu của cô đột nhiên bị vứt sang một bên từ lúc nào, cô thật muốn đâm đầu vào tường chết đi cho rồi. Cô lê lết đến cửa chính, bắt chước anh ta, đưa cánh tay đeo đồng hồ lên quét mã rồi mở cửa bước vào bên trong.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
12 chương
25 chương
22 chương
20 chương
52 chương
32 chương