“Wilson tiểu thư!” Snape nghiến răng nhìn chất lỏng màu vàng vốn nên trong suốt bây giờ đã hơi đục - “Có phải ta đã quá dễ tính đối với học sinh của mình nên trò mất tập trung trong giờ học hay không?” Serena im lặng. Snape tiếp tục nghiến răng: “Hay trò cho rằng mình đã tài giỏi đến mức có thể dễ dàng điều chế ra một loại dược liệu mà không cần tính toán thời gian? Hả Wilson tiểu thư?” Thầy nhìn cô học trò có thiên phú của mình, tức giận đến bốc hỏa. Wilson vậy mà không tập trung, còn là trong giờ học độc dược. Điều này khiến cho Snape phi thường thất vọng, phải biết đây chính là điều tối kị nhất khi điều chế độc dược, chỉ cần lệch vài giây thôi, độc dược sẽ bị biến chất và không còn hiệu quả như lúc ban đầu nữa, thậm chí nó còn có tác dụng phụ vô cùng lớn. Thầy không tin là Wilson không biết điều này. “Cấm túc”. Snape nói, ngắn gọn và dứt khoát - “Buổi tối thứ hai, tư, sáu, bắt đầu từ hôm nay, cho đến kì nghỉ lễ giáng sinh”. Sau đó cầm lọ độc dược cô vừa pha chế xong quay ngoắt ra chỗ khác. Mặc dù không hoàn hảo như mọi hôm, nhưng cũng rất tốt, thầy nghĩ. “Tâm trạng của thầy Snape hôm nay không được tốt” - Luna vừa thu dọn vừa nói - “Mình nghĩ vậy”. Serena im lặng nhìn, vẫn không nói một câu. Có thể mọi người xung quanh cho rằng cô bị đả kích vì vừa bị mắng, nên có một vài tiếng cười nhạo cùng khinh bỉ, bởi vì đa số nữ sinh ở đây đều không thích cô. Chẳng sao cả.Serena, mày quên nó đi và hãy bắt đầu một cuộc sống mới. Đừng suy nghĩ nhiều nữa!!! Nhưng nói cái gì cũng dễ hơn làm, cô cười khổ, cứ mỗi lần giáp mặt với hắn là cô lại mất tập trung và tốn thời gian để ổn định lại. Lần trước như thế. Bây giờ vẫn vậy. Lắc lắc đầu để dẹp yên những suy nghĩ trong lòng, Serena rút đũa phép ra, cho cái vạc và bàn của mình một bùa chú tẩy rửa, tức khắc nó lại sạch sẽ như lúc ban đầu. Không thể để tình trạng này xuất hiện thêm một lần nào nữa!!! Cô thầm nhủ. Dù sao thì hiện tại Serena cũng có thể thỏa mãn một phần ước vọng của mình. Đó là tiếp cận với công việc điều chế độc dược. Mặc dù có hơi vất vả và hầu hết chẳng liên quan gì đến điều chế, nhưng ít nhất cũng có thể quan sát bậc thầy độc dược thực hiện. Nó không giống như nghành hóa học của thế giới mà phù thủy gọi là Muggle, chỉ cần học tốt lý thuyết, căn chỉnh đúng số lượng hóa chất sau đó lần lượt cho vào ống nghiệm. Mà môn độc dược này còn liên quan đến ma lực của mỗi phù thủy, cần kiểm tra thời gian chính xác và độ nguy hiểm cao hơn trước rất nhiều. Cô là một thiên tài về hóa học, 10 tuổi có thể thuần thục điều chế hóa học và nghiên cứu để tạo ra những chất mới. Nhưng độc dược thì khác, cô không thể điều chế những loại thuốc vượt ngoài khả năng của mình. Trừ khi ma lực cô cường đại. Đặc biệt, nó còn là sự kết hợp giữa công nghiệp hóa học của phương đông và phương tây. Serena phải công nhận rằng, giáo sư Snape rất vĩ đại. Vĩ đại hơn mọi người tưởng rất nhiều. Ít nhất thì cô không đủ kiên nhẫn để ngày nào cũng đứng suốt hai tiếng đồng hồ và xử lý những con ốc sên đáng ghét thân mình chỉ toàn chất nhầy này. Mà phải làm thủ công, không được dùng bùa chú. giờ thì cô đã hiểu tại sao thầy Snape lại thường xuyên cho học sinh nhà Slytherin cấm túc nhiêu như vậy. Không phải là để làm những công việc này sao? Cũng chỉ có những con rắn nhỏ rụt rè tỉ mỉ mới có thể làm những việc như thế này mà không gây ra việc gì ngoài ý muốn, tỉ như cháy nổ chẳng hạn. Đừng hỏi vì sao chỉ xử lý nguyên liệu thôi cũng có thể làm nổ vạc. Học sinh nhà Huffepuff đã có thể làm điều đó rồi đấy. “Serena, Giáng sinh cậu có về nhà không?” - Luna hỏi. Serena lắc đầu, từ lúc cô vào học ở trường này gia đình kia còn không thèm viết thư cho cô dù chỉ một bức, như vậy là biết họ căm ghét cô đến mức độ nào rồi, cần gì phải về nhà để tìm mất mặt. Dù sao cô cũng không lưu luyến thứ gì ở đó. Hơn nữa Serena muốn ở lại trường để đọc sách và luyện tập bùa chú. Ai mà chẳng muốn mình trở nên cường đại, cô cũng như thế thôi. Hiểu biết của cô về thế giới này quá ít, làm cho cô cảm thấy bất an. “Mình sẽ về nhà” - Luna khẽ nói - “Hiện tại chỉ còn mỗi bố mình ở nhà, chắc ông ấy rất cô đơn”. Serena rời tầm mắt khỏi quyển sách, nhìn cô nàng. Mặc dù có chút kì dị và không khoa học, nhưng có thể Luna là một cô gái rất tình cảm và nhiệt tình. Câu chuyện về những con côn trùng không thể nhìn bằng mắt thường có thể là một cách thức để cô nàng nhớ đến người mẹ đã mất. Cũng như thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến bố mẹ khi nghiên cứu khoa học vậy. Lại nói, ở Luna có cái gì đó khá giống mẹ của cô, trong kí ức mơ hồ, Serena chỉ còn nhớ thoang thoáng tính cách dị lập của bà, không thích tiếp xúc với người khác và nói những lời nói làm người ta khó hiểu. Mặc dù là nhà khoa học, nhưng bà lại tin vào quỷ thần và những thứ hắc ám không có thật. “Các cậu nhìn bản thông báo ngoài kia chưa?” - Lisa đột ngột chen vào giữa hai người, ngồi xuống - “Câu lạc bộ đấu tay đôi ấy”. Cô lắc đầu, chờ cô nàng nói tiếp. “Người ta đang thành lập câu lạc bộ đấu tay đôi và tối nay sẽ là buổi họp mặt đầu tiên. Nghe nói là để rèn luyện ấy mà”. Luna gật gù: “Mình nghĩ do gần đây xảy ra nhiều chuyện căng thẳng quá, vì vậy trường muốn tổ chức một cái gì đó để học sinh yên tâm hơn”. “Kính Hồng cũng có lúc thông minh lắm chứ” - Lisa cổ vũ - “Hai cậu có muốn tham gia không?” Serena suy nghĩ một lát rồi gật đầu, dù sao hôm nay cũng không bị cấm túc. Vì vậy buổi tối tám giờ ba người cùng nhau đến Đại sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một võ đài cao. Và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt với đũa phép trong tay. “Không biết ai sẽ là người hướng dẫn tụi mình nhỉ” - Luna lẩm bẩm. “Có lẽ là thầy Flitwick” - Lisa nói - “Vì thầy ấy dạy môn bùa chú mà. Mình chắc rằng sẽ không phải giáo sư Snape đâu, vì thầy ấy chẳng có hứng thú với cái gì ngoài độc dược cả”. “Ai cũng được” - Serena nói - “Miễn sao đừng là Lork...h..” “Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào” Thanh âm đáng ghét cắt đứt lời nói của cô, và Serena cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Thầy Lorkhart đứng trên võ đài với bộ quần áo chói lọi, vẫy tay, bắt đầu phát biểu. Serena có cảm giác hối hận vì đã đến chỗ này. Nhưng hiện tại muốn ra cũng không được, cô đang đứng ở chỗ gần võ đài nhất và phía sau là hàng chục người chen chúc nhau, kín mít. Hiển nhiên Lisa cũng có cùng chung cảnh ngộ với cô, thấp giọng: “Nghe đám con gái thét lên kìa! Cứ như là chưa thấy đàn ông đẹp trai bao giờ vậy”. Serena im lặng ngầm đồng ý, cô nhìn thầy Snape xuất hiện trên võ đài, vô cùng hi vọng thầy ấy cho Lorkhart một bùa chú hôn mê. Đỡ phải lảm nhảm nhiều. “Như các trò thấy đấy” - Lorkhart lại bắt đầu lảm nhảm - “Chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đấu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không có ai cố ý giết ai cả” Serena nhìn thấy môi thầy Snape hơi cong lên. “Một... hai... ba...” “Expelliarmus” - Thầy Snape hô. Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, tạo ra tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lorkhart khiến thầy văng bật ra sau rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống nằm lăn quay trên sàn. Trong tiếng thét chói tai thảm thiết của đám nữ sinh, Lorkhart gượng đứng trên đôi chân run run, bước từng bước cà nhắc: “Thế đấy, các trò thấy đấy, nó là phép Giải giới” - Ông ta vuốt mái tóc bị xù lên của mình - “Các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình. Nhưng thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ...” Giọng ông ta tắt dần dưới cái nhìn đầy sát khí của giáo sư Snape. “Được rồi, chúng tôi làm mẫu đến đây thôi” - Ông ta hô lớn - “Bây giờ có ai muốn thử không? Bắt đầu bằng năm nhất trước nhé. Ừm..m..” Ánh mắt của Lorkhart quét một vòng xung quanh, khi nhìn về phía này, Serena bắt đầu thấy không ổn. Qủa nhiên, ông ta nhìn thấy cô thì hô lớn: “Wilson! Trò có muốn thử không?” Thế là mọi ánh mắt lại tập trung đổ dồn về phía cô. Serena mấp máy môi, chưa kịp nói gì đã bị cắt ngang. “Wilson tiểu thư là một học trò rất xuất sắc. Bây giờ chúng ta hãy xem cô ấy biểu hiện như thế nào”. Lorkhart nói xong liền quay sang chỗ khác, không để cô có cơ hội từ chối: “Còn ai nữa nào? Tôi nghĩ hai nữ sinh nếu đấu với nhau thì sẽ rất công bằng... Trò Weasley, trò cũng thử đi”. Dưới con mắt của hơn một ngàn người, Serena buồn bực bước lên võ đài, chết tiệt Lorkhart, chết tiệt tắc kè hoa, lúc nào cũng lấy cô ra làm chuột thí nghiệm, cả trong giờ học cũng thế. Đối thủ của cô là Ginny Weasley, học sinh năm nhất nhà Gryffindor. Lúc cô nhìn thấy cô gái này liền có cảm giác rất quen mặt, hình như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, đặc biệt là mái tóc màu đỏ kia... Serena lắc đầu, mái tóc màu đỏ thì nhiều lắm, chắc là do anh em sinh đôi nhà Weasley thường xuyên chạy qua chạy lại nên mới thấy quen thuộc. Huống chi tóc cô cũng màu đỏ kia mà, mặc dù hai màu đỏ này hoàn toàn không giống nhau. “Ồ... Hai cô bé tóc đỏ xinh đẹp, thật là trùng hợp không phải sao? Mặc dù tôi vẫn thích màu tóc của trò Wilson hơn...” “Em nghĩ mình đã sẵn sàng rồi” - Cô mất kiên nhẫn cắt ngang - “Thưa thầy”. “Được rồi” - Lorkhart nói - “Vậy hãy chuẩn bị nào... giơ đũa phép lên... một... hai... ba....” “Giair trừ... ” “Giair trừ vũ khí” Hai âm thanh gần như cùng lúc vang lên, Serena hô lớn, đũa phép chuẩn xác nhắm thẳng vào người đối diện, đồng thời thân mình nghiêng sang một bên, tránh né tấn công của đối phương. Trong tiếng hô của mọi người, cây đũa phép lập tức tuột khỏi tay Weasley , treo lơ lửng trên không. “Tốt, rất tốt!!” Lorkhart vỗ tay - “Hai trò làm rất tốt, đặc biệt là Wilson, ta nên cho Ravenclaw 10 điểm để khích lệ. Tất nhiên, Gryffindor cũng được năm điểm”. Serena bình thản trở về chỗ ngồi, chẳng có một chút gì là vui vẻ với chiến thắng. Cô có hơn mười năm kinh nghiệm bắn súng và phòng thủ, mà thầy dạy chính là sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới. Chỉ một chiếc đũa phép nhẹ tọp chẳng là gì so với khẩu súng kim loại độ giật cao. Nếu cô thua bởi một nhóc con mười hai tuổi thì khả năng Gin mà nhớ ra cô chắc sẽ ném cô vào trại huấn luyện châu Phi mất. Chỉ là, không hiểu sao Serena có cảm giác ánh sáng từ đũa phép cô gái kia truyền đến... có gì đó hắc ám. “Tiếp theo nào” - Lorkhart hô - “Bây giờ chúng ta thử học sinh năm hai nha”. “Trò Potter!” Người vẫn im lặng nãy giờ, giáo sư Snape lên tiếng: “Và trò Malfoy!” Cả đại sảnh im lặng trong một giây, sau đó là tiếng thì thầm bàn tán. Hiển nhiên họ đang thảo luận xem ai sẽ chiến thắng, mặc dù Malfoy rất xuất sắc và đứng thứ nhất nhưng Potter cũng từng là anh hùng. Ai nhanh hơn ai còn chưa biết đâu. Serena đứng ở dưới hơi ngước đầu lên, nhìn hắn. Malfoy cũng giống như mọi ngày, đồng phục phẳng lì, biểu tình lười biếng, ánh mắt lạnh như băng bước lên võ đài. Lúc nhìn thấy Potter, khóe miệng hắn nhếch lên thành độ cong nhỏ, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay vuốt nhẹ cây đũa phép. Serena đã từng nhìn thấy hành động đó của hắn. Mỗi khi Gin vuốt ve khẩu súng, sẽ có ít nhất một người gặp phải rủi ro. Qủa nhiên, khi lão tắc kè hoa đếm dần đến ba, Draco Malfoy lập tức vung đũa phép lên, thì thầm một câu bùa chú, khiến Potter ngã ngửa ra sau, cả người đập mạnh xuống sàn. Sau đó đợi cậu bé đeo kính đứng dậy, hô bùa chú, hắn lại tiếp tục vung đũa phép, khiến cho Potter ôm bụng cười không dừng lại được, đồng thời nhẹ nhàng tránh thoát ánh sáng truyền đến trên người. “Harry!!” - Granger hét lên “Malfoy chết tiệt” - Ron Weasley căm giận hô. Cứ như vậy liên tiếp mấy câu bùa chú, đầu đũa phép của Malfoy sáng lên, một con răn đen dài vọt ra, rơi phịch xuống khoảng không giữa hai người, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Mọi người đứng nhìn kinh hãi, vội vàng thối lui ra sau, tiếng thét vang lên bốn phía. Khi thầy Snape vung đũa phép lên phía trên đầu rắn và tạo ra một tiếng nổ, con rắn không biến mất mà phóng vọt trên không trung rồi rơi xuống sàn. Nổi điên lên, con rắn lè lưỡi, nhe răng trườn về phía một học sinh, tư thái sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Harry Potter đang đứng chết chân tại chỗ, như bị thôi miên, cậu ta lao vào đứng trước mặt con rắn, thì thầm điều gì đó mà chẳng ai hiểu nổi, tiếng nói tê tê lành lạnh như không phải tiếng người. Và điều khiến mọi người không thể tin nổi đã xuất hiện, con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại nhìn cậu bé đeo kính tỏ vẻ thần phục. Lập tức, thầy Snape vung đũa phép lên, khiến con rắn biến mất kèm theo một làn khói rồi nhìn Potter một cách kì lạ. “Xà khẩu!!” Một âm thanh run rẩy vang lên, cả đại sảnh rơi vào im lặng. “Đùa trò gì thế hả?” Học sinh bị tấn công sợ hãi kêu lên một tiếng rồi chạy vọt ra ngoài. Mọi người lục tục bước đi. Bị hai người bạn kéo ra ngoài, Serena quay đầu lại, nhìn thiếu niên vẫn còn đứng im trên võ đài. Chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt xanh sâu hun hút.