Cô vốn chỉ tạm thời không muốn có bất kỳ dây mơ rễ má nào với Đường Trạch Thần vì vậy mới nói mình phải đến thành phố B quay phim, nào ngờ phân đoạn diễn hôm nay lại là phân đoạn diễn cuối ở thành phố A. Mễ Nhã nói Lý Ngạo không mấy hài lòng với phong cảnh ở thành phố A, muốn đổi sang thành phố B quay tiếp. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, e là chỉ những người trong cuộc mới biết tin. Đến khi Tần Noãn Dương có thời gian check Weibo lần nữa thì đã đang trên đường đến thành phố B rồi. Hôm nay mưa xuân lất phất bay, cả trời đất như cùng một màu, cửa kiếng xe bị nước mưa làm cho mờ đục, nhìn qua kiếng, ngoại trừ chút ánh sáng từ đèn pha của những chiếc xe chạy gần đó ra thì chẳng còn nhìn rõ gì nữa cả. Cô khoác áo khoác, ngồi rúc mình trong ghế, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, thi thoảng phát ra chút âm thanh từ bàn phím ảo nhưng cũng không ảnh hưởng đến người xung quanh mấy. Tuy rằng tin xấu của cô nàng hoa đán kia bị truyền ra đã phần nào giúp cô thoát khỏi tình huống lửa đốt chân mày kia nhưng nói sao thì hình tượng của cô cũng bị ảnh hưởng xấu không ít, tuy rằng công việc đã quay lại quỹ đạo bình thường nhưng cô biết, chuyện này còn lâu mới qua được. Nghĩ như vậy, nhưng khi vào trang chủ Weibo của mình, nhìn những dòng bình luận để lại, trong lòng cô vẫn không khỏi sầu não không thôi. Cho dù bản thân trấn tĩnh cỡ nào nhưng mắt thấy thùng nước bẩn dội lên người mình như vậy mà không làm được gì, làm sao có thể không có chút băn khoăn nào chứ. Càng đọc càng khó mà dằn xuống được, đang định viết một dòng status thanh minh một chút nhưng ngón tay vừa vuốt thì đã nhìn thấy dòng status mà một giúp cô đăng để thanh minh. Cô đọc mà suýt nữa đã hộc máu. Dòng status nào nào đâu chỉ nói chuyện cô có bạn trai mà quả thực chỉ thiếu chuyện viết thẳng tên họ của người kia ra mất rồi! Càng xem sắc mặt Tần Noãn Dương càng đen lại, đến cuối cùng thì cơn tức không thể dằn được nữa, rống giận, "Mễ Nhã, chị giải thích cái này cho em xem!" Mễ Nhã đang xem phim trên điện thoại, bị một câu rống này của cô mà giật bắn mình, ngơ ngác nhìn qua, "Sao... sao vậy?" Cô đẩy điện thoại đến trước mặt người đại diện của mình, nghiến răng nghiến lợi, "Lỡ như Đường Trạch Thần nhìn thấy thì sao đây?" Mễ Nhã cười híp mắt, nhún vai, "Đó là Weibo của em, bị ngài ấy nhìn thấy thì cũng là chuyện của em. Huống gì, em nói em với Đường tiên sinh không có gian tình, có kẻ ngốc mới tin đó." Nói rồi, cô nàng còn hảo tâm bổ sung thêm một câu, "Thực ra Đường tiên sinh sớm đã thấy dòng status này rồi, chiều hôm đó chị còn nhận được điện thoại của trợ lý ngài ấy gọi đến..." Tần Noãn Dương thiếu chút nữa là nhào tới bóp cổ người đại diện của mình chết tươi, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng triệt để đen lại. Cô đã nghi ngờ rồi mà, làm gì có chuyện mới sáng bộ phận quan hệ công chúng ra tay thì chiều cô đã có thể ra vào công ty bình thường cho được. Thì ra là mượn danh tiếng của Đường Trạch Thần, khá nhiều người trong giới truyền thông không dám đắc tội anh, dĩ nhiên là thu cờ thu trống lại, cho cô một đường sống. Lúc Mễ Nhã viết status thanh minh dài dằng dặc này quả thực cố tình để lộ ra một vài sự kiện, bữa cơm tối ở thành phố S đó, bữa tối cùng nhau đến hội quán TC còn có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân dưới ánh mắt chứng kiến của bao nhiêu người ở phim trường hôm đó... Anh hùng cứu mỹ nhân nha!!! Tần Noãn Dương nhìn chằm chằm bốn chữ này một lúc, lại hung hăng trừng Mễ Nhã một cái, cách viết văn trắng trợn như vậy sao không giỏi đi viết tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, đi làm người đại diện làm chi cho uổng phí tài năng? Không nhiều lời, cô rất quả đoán xóa đi dòng status kia. Xóa xong cô ngẫm nghĩ một lúc, chỉ sợ giới truyền thông lại vẽ rắn thêm chân vì vậy viết thêm một dòng: « Nghe được một vài chuyện, rõ ràng không liên can đến nhưng lại sẽ khiến trong lòng quanh đi quẩn lại nghĩ tới bạn. » Câu này thực ra chỉ là một lời thoại gần đây cô mới học nhưng đăng dòng status này lên, lại giống như muốn ám chỉ điều gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tự giễu mình có lẽ bản thân không thể làm chuyện xấu được, chưa làm gì mà trong lòng đã thấy chột dạ vô cùng rồi. Xem Weibo một lúc nữa, vừa định thoát ra thì một tiếng « ting » thanh thúy vang lên, cô theo bản năng đọc lướt qua tin nhắn vừa nhận. Là bình luận của một người có nick « Trạch Thành » nào đó, cô và người đó đều theo dõi lẫn nhau trên Weibo, người đó viết: « Không nên nghĩ nhiều ». Tần Noãn Dương triệt để hóa thạch, cô ngơ ngác quay đầu nhìn qua, chỉ tay lên màn hình cho Mễ Nhã, có chút chột dạ hỏi, "Trạch Thành này là ai?" Người đại diện ghé mắt lại xem, cười đến mắt chỉ còn một đường thẳng, "Là Đường tiên sinh đó." Đường tiên sinh.... tiên sinh... Giờ phút này, cô ngay cả nổi bão cũng không còn sức nữa rồi. Đến thành phố B, làm thủ tục nhận phòng xong, cô loanh quanh trong phòng mấy vòng, cuối cùng vẫn muốn giải thích một chút. Do dự, chần chừ, rốt cuộc run rẩy ấn phím gọi đến số điện thoại kia. Điện thoại đổ chuông một lúc mới có người nhận, là giọng nói trầm thấp, lạnh mạc rất đặc biệt của Đường Trạch Thần, "Alo?" Mặt Tần Noãn Dương vô duyên vô cớ nóng bừng lên, hắng giọng mấy cái mới nói, "À... ừm... là tôi." "Ừ." Lời thoại mà Tần Noãn Dương chuẩn bị nãy giờ nhất thời quên sạch sẽ, tay nắm chặt lấy điện thoại hồi lâu vẫn không nặn ra được một chữ. Đường Trạch Thần bất giác bật cười, ung dung nói, "Giờ tôi đang họp, lát nữa gọi lại cho cô." Tần Noãn Dương thở phào một hơi, "Được." Buổi tối không có quay chụp, đạo diễn gọi một vài diễn viên cùng đến KTV dưới lầu giải tỏa một hồi. Cô đến hơi muộn một tí, lúc cùng Mễ Nhã bước vào gian phòng bao, trên bàn đã lác đác có vài chai rượu rỗng, ngồi bên cạnh Lý Ngạo là Hứa Nhã Thục, thấy cô vào, cô ta lười biếng cười nhạt một tiếng. Tần Noãn Dương tự dưng cảm thấy sau lưng nổi da gà một tầng, im lặng tìm một chỗ trống gần cửa ra vào ngồi xuống, ngồi xuống rồi mới phát hiện thì ra bên cạnh mình chính là Lý Hàn. Trong lòng cô khó xử muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, uống một ly rượu coi như chào hỏi cả bàn sau đó thì an tĩnh ngồi nghịch điện thoại. Trái lại có mấy diễn viên lúc đi tới đi lui, thi thoảng chạm vào chân cô vì vậy Tần Noãn Dương lại dịch vào trong thêm chút nữa, lúc này chợt nghe Lý Hàn lên tiếng, "Mấy ngày nay vẫn ổn chứ?" Hôm đó Tần Noãn Dương khiến anh ta lâm vào tình cảnh khó xử như thế, vốn cô chẳng kỳ vọng đối phương sẽ để ý đến mình, lúc này lại nghe anh ta dịu giọng hỏi một câu như vậy, tự dưng cô lại nhớ đến rất nhiều tình cảnh trước đây khi hợp tác với anh ta. Thành thật mà suy xét, Lý Hàn đối với cô không tệ. Lúc cô mới vào nghề, anh ta cũng không chút keo kiệt mà nâng đỡ. Có một lần, trong một tiết mục giải trí, cô và nữ chính cơ hồ là ngang sức ngang tài, anh ta thi thoảng bắt chuyện với đạo diễn gọi cô lên, giúp cô có cơ hội lên sóng nhiều hơn. Tuy rằng những chuyện này cô không cần nhưng có thể cảm nhận được, người này thật lòng muốn nâng đỡ mình. Giờ nhìn lại, cô trái lại là người qua cầu rút ván mất rồi... "Tôi vẫn ổn, còn anh?" Lý Hàn quay đầu nhìn cô, trong phòng đèn mở sáng choang, anh ta nhìn rát rõ vẻ mặt của cô lúc này, vẫn không hề có chút xao động nào, giống hệt như trước giờ. Anh ta còn đang muốn nói gì nữa, chợt màn hình điện thoại cô vừa ấn tắt lại sáng lên, ba chữ « Đường Trạch Thần » hiện trên màn hình rõ ràng đến chói mắt. Tần Noãn Dương lúc này mới nhớ ra buổi chiều anh nói tối sẽ gọi lại... Rõ ràng Lý Hàn cũng nhìn thấy cái tên này, biểu tình trên mặt thay đổi rất rõ rệt. Đối với cú điện thoại bất ngờ đến không kịp trở tay này, Tần Noãn Dương nhất thời không biết nói sao, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, đứng lên, "Ngại quá, tôi ra ngoài một chút." Vừa mở cửa thì nhìn thấy Hứa Nhã Thục từ phía đối diện đi đến, điện thoại đã thông rồi vì vậy chỉ đành hàm hồ nói « xin lỗi » với Đường Trạch Thần, vừa nói vừa cầm điện thoại đi vội đến ngã rẽ nơi đầu cầu thang mới dừng lại. "Vừa nãy ở trong phòng karaoke, giờ thì ok rồi." Cô xoay người đối diện với cửa sổ, hơi nghiêng người nhìn xuống cảnh đêm muôn màu muôn sắc bên dưới. Đường Trạch Thần trái lại chẳng bắt bẻ gì, chỉ ừm một tiếng, "Ở thành phố B?" "Phải đó, mới tới chiều nay." Cô liếm liếm môi, quyết định đi thẳng vào chủ đề, "Thực ra tôi có chuyện muốn giải thích với anh." Anh lại ừm một tiếng, lần này âm điệu hơi nâng lên, giống như rất có hứng thú với chuyện cô vừa nói vậy, điều này khiến cho Tần Noãn Dương bất giác càng thêm khẩn trương. "Không biết cái status trên Weibo kia có gây phiền phức gì cho anh không..." Cô ngập ngừng một chút, tay day day huyệt thái dương, có chút ngượng ngùng nói, "Không phải do tôi viết đâu, nhưng tôi đã xóa đi rồi." Đầu bên kia Đường Trạch Thần im lặng vài giây, sau đó hỏi, "Vậy status chiều nay là do cô viết?" Giọng anh ta vốn trầm, lúc này nghe vào tai lại có thêm một chút dịu dàng giống như đang vuốt ve tai của người nghe vậy, rất gợi cảm, cô rũ mắt nhìn đầu ngón chân của mình, nhỏ giọng đáp, "Tôi viết." "Một bên thì vạch rõ ranh giới với tôi, bên kia thì lại dây dưa không dứt, tôi có nên nghi ngờ đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của Tần tiểu thư không?" Anh nói xong câu này, ung dung cười một tiếng. Đầu Tần Noãn Dương phút chốc giống như bị ai đánh cho một quyền vậy, đau đến buồn bực, cô cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết một từ lúc biết người đàn ông này đến nay, đau khổ phát hiện ra hình như chuyện giống như anh ta nói vậy. Cho nên, cô sắp trở thành người qua cầu rút ván chuyên nghiệp rồi, đúng không? Trong lòng buồn bực không thôi nhưng lại chẳng biết phải giải thích thế nào, nói ý cô vốn không phải như vậy sao? Có quỷ mới biết anh ta nghĩ sao. Nói cô thật sự muốn dây dưa không dứt với anh ta? Vậy thì cứ thế mà làm đi. Chừng như cảm giác được đầu bên kia hết lời để nói, Đường Trạch Thần ngắt điện thoại trước. Tần Noãn Dương tự dưng có cảm giác như mình mới bị hung hăng tạt cho một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân đều lạnh toát. Ở trong vòng giải trí phức tạp này, mỗi ngày không biết có bao nhiêu tin đồn gán ghép kiểu này để câu khách, những loại tin tức này có lẽ cũng chẳng có mấy người xem là thật, vậy mà cô còn nghiêm túc giải thích với Đường Trạch Thần, kết quả hành động dư thừa này thật sự giống như anh nói – lạt mềm buộc chặt. Điều đáng buồn hơn là hình như cô làm như vậy một cách vô thức... thực sự rất dễ khiến người ta chán ghét nha. Buồn bực hết sờ mũi lại day trán, tự kiểm điểm hồi lâu cuối cùng cô mới quay người trở lại phòng bao. Hứa Nhã Thục đang hát bài hát chủ đề trong bộ phim đã từng khiến Lý Ngạo trở nên nổi tiếng, thấy cô vào đột nhiên im bặt, rất nhanh lại bắt đầu theo một tiết tấu mới. Tần Noãn Dương lần này học khôn ra, thấy rõ người bên cạnh là ai mới ngồi xuống, rất tự nhiên chen giữa cô ta và Lý Ngạo, bắt đầu cùng những người khác lắc xúc xắc. Lý Ngạo cũng xuất thân từ gia đình giàu có, đối với mấy chuyện ăn uống chơi bời cho dù không tính là tinh thông thì cũng biết ít nhiều, trong những trường hợp như thế này phản ứng cũng mang chút tùy ý. Tần Noãn Dương mới vừa nãy trong điện thoại bị Đường Trạch Thần đánh bại, bây giờ tinh thần vẫn chưa hồi phục lại, bị Lý Ngạo cứng rắn chuốc cho mấy ly rượu, lại cùng Mễ Nhã vừa trò chuyện vừa uống, lúc không biết uống đến ly thứ mấy rồi thì micro đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai. Lúc mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, Hứa Nhã Thục đang đứng trước bàn, sắc mặt bất thiện nhìn cô. Tim Tần Noãn Dương đập thình thịch một tiếng, đang chuẩn bị tinh thần đón thế công của cô ta, ai ngờ cô ta lại vòng qua bàn, điềm nhiên ngồi trên đùi Lý Ngạo, mười phần tỏ rõ chủ quyền. Trong không khí cứng nhắc như vậy, không biết ai vừa khéo chọn một bài hát, "Ai ya" một tiếng, mềm mại nói, "Chị Nhã Thục, bài hát của chị..." Hứa Nhã Thục nhìn cũng chẳng buồn nhìn, hướng về phía Tần Noãn Dương cười lạnh một tiếng, từng câu từng chữ dù âm lượng không cao nhưng cũng đủ cho mọi người ở đấy đều nghe rất rõ ràng, "Sao không tìm Đường Trạch Thần ra ngồi với cô? Không phải anh ta là bạn trai cô sao?" Bầu không khí vốn đã cứng nhắc nay càng thêm lúng túng, mọi người ai nấy nhìn nhau rồi lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Noãn Dương.