Anh là thiên thần hay ác quỷ

Chương 7 : Ngày triệu tập

Thời gian chậm chạp trôi trong buổi sáng mùa hạ mát lành, không khí hanh khô vùng nhiệt đới có vẻ bớt khó chịu hơn. Những ngày qua, vất vả làm việc cho Q lẫn công việc cá nhân khiến Linh trông gầy đi. Những bất ngờ về sự thật trong quá khứ khiến tâm tư cậu cũng u buồn hơn. Vẻ tươi trẻ của một thiếu niên bị che khuất bằng gương mặt trầm lặng, đăm chiêu - biểu hiện vốn không giống như cái tính ưa náo động, thích chọc cho những người xung quanh phát ách về mình. Có lẽ, bước chân vào trò chơi này thì dù có vô tư đến đâu đi nữa cũng dần trở nên đơn độc, nhạt nhẽo đi. Cậu quá vội vã so với thời gian. Vì cậu biết, nếu tiếp tục để trò chơi cứ tiếp tục dong dài tức là cậu ngày càng đánh mất chính mình. Vì cuộc sống quá tàn bạo. Đáp lại nó, Linh cũng tàn bạo như thế. Dần không còn là chính mình. Lúc này đây, chiếc mui trần CLK của Linh đang lao về phía một con đường ngoại ô nhỏ. Sau hơn nửa tháng có mặt ở hầu hết ở các tụ điểm giải trí ở TP.HCM, đây là thời điểm mấu chốt chính thức xác nhận sự tham gia của Q vào kế hoạch Asian – một kế hoạch tuyệt mật có sự liên kết của nhiều nước ở khu vực Đông Nam Á. Những ngày qua trong lớp vỏ của một playboy trác táng, chàng trai trẻ tuổi đã thu lượm được không ít chi tiết thú vị. Và hầu như khắp tất cả các bar lớn nhỏ trong thành phố cậu đều đặt chân tới. Ngay hôm nay, nếu cậu không kịp đến nhận lệnh triệu tập thì bảo đảm cậu sẽ bị sếp khiển trách cho tan xác. Vốn đã nhận thư triệu tập được gần một tuần, thế mà do quá nghẹt cứng trong đống công việc chồng chất nên hôm nay cậu mới có thể ra mắt với phía cảnh sát Việt Nam. Lái xe lang thang trong khu rừng cao su vắng người, rộng ngút mắt làm cho cậu cảm giác thật trống trãi. Cậu sợ cái cảm giác cô đơn thế này, chỉ hi vọng mau chóng tới nơi. Tiếng động cơ cứ êm êm lướt qua mọi tĩnh vật. Chợt, chiếc điện thoại của chàng trai vang lên. Có một cuộc điện thoại quốc tế với đầu số mã quốc gia của Anh Quốc. Linh rõ biết là ai. Số điện thoại này rất quen, Linh thoáng giật mình với dãy số này. Nguy rồi, chạy không kịp nữa, sếp gọi tới hỏi thăm sức khỏe rồi! Cái tật lề mề chờ nước đến chân mới nhảy khiến cậu chỉ muốn kêu trời khóc hận. Có khi nào sếp lại phạt cậu không? Linh hắng giọng, gắn tai nghe vào tai. Trước mặt sếp cậu lúc nào cũng là một cậu nhóc ham chơi, hậu đậu, lanh chanh như hồi bé. Linh cũng chẳng muốn trong mắt người sếp - người thầy đáng kính của mình thấy được một Dragon quỷ kế, lạnh nhạt, rắp tâm thế này. Vì ai khiến cậu như thế? Sếp chắc sẽ buốn lắm. Buồn như lúc Demon trở nên lạnh lùng như bây giờ. Thôi thì hãy cứ để vị sếp sắp về hưu an lòng nhìn thấy một Dragon như trước đây. Đôi lúc, cậu thấy sợ chính mình! _ Alo, thằng nào muốn chết hay sao mà gọi ông vào giờ này vậy? Có biết ông đang có chuyện rất gấp không? - Cố gắng nhại lại cái giọng vênh váo thường lệ để không bị nghi ngờ, Linh nâng chất giọng cao cao, nghe rất hách. Đúng như cũ, sẽ có tiếng chì chiết, rồi lại chỉ trích. Tự nhiên Chí Linh nhớ giọng sếp quá! [Thằng già này gọi nè được không? Hay quá ha, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy hả? Red Dragon!] Linh phì cười, đúng y như rằng. Thế mới là ông sếp già khó tính rất thương học trò của cậu chứ! _ Ơ… Morning Sir, sao mới sáng sớm mà sếp gọi em sớm vậy? - Linh gãi gãi đầu, vờ giật mình. [ Sáng sớm cái nỗi gì, cậu có biết bây giờ Anh Quốc là mấy giờ không? Tôi còn phải cực khổ lếch cái thân già này dậy nghe phía bên Việt Nam gọi qua khiếu nại. Cả nửa tháng nay cậu đi đâu mà không tới trình diện họ vậy hả?] Nguyễn Chí Linh tém môi, uốn cái lưỡi dẻo như plastic. Thấy trong lòng, đâu đó có một dư vị ấm áp. Như lâu lắm rồi người cha yêu quý của mình mới quan tâm cậu. Sếp giống như người cha thứ hai của Linh. _ Sếp bớt giận, cả nửa tháng nay em vô cùng chăm chỉ đi thăm dò thực tế chứ có đi chơi đâu mà sếp lại mắng em? Sếp có mắng thì gọi mà mắng Demon kìa, cả tuần nay chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Em phải cực khổ lăn lê bò lếch qua biết bao chỗ để khảo sát. Bản thân nó là đội trưởng mà chẳng có tí tinh thần trách nhiệm gì cả. Sếp tìm nó đi. Bây giờ em đang đi đến căn cứ để trình diện nè! Chỗ khỉ ho cò gáy gì đi hoài chả thấy tới. Mệt ghê á! Chất giọng giở chua ngoa, bạn bè lại đi "đâm sau lưng chiến sĩ". Đúng là chỉ có cậu mới dám kể xấu cậu bạn thân của mình như vậy. Vài cơn gió vi vu thổi vào tai Linh nghe lùng bùng, càng đi càng sâu, chẳng thấy đích đến. Căn cứ bí mật nên chỗ đến cũng bí mật, nó nằm xa thành phố thật. Bên đầu dây có tiếng cười khục khặc, điêu ngoa chả kém. [Hư hư… Demon à? Xin lỗi nha, học trò cưng của tôi không có lười biếng như cậu. Cả tuần nay nó luôn gọi điện báo cáo cho tôi đầy đủ, các số liệu báo cáo của nó cũng đã gửi tới tận tay tôi rồi. Dragon! Nghe cho rõ đây: Từ đây đến 24h nữa nếu tôi chưa thấy báo cáo của cậu thì đừng có trách tôi bảo Demon gông đầu cậu về đội cho tôi xử lí. Nghe rõ chưa?] Xong thật rồi! Sếp đang dùng biện pháp mạnh với cậu, đúng là như cậu vẫn hay rủa yêu ông là "Con rùa già thiên vị!". Ừm, đúng mà! Thực ra cậu là người mà sếp quan tâm nhất. Vốn từ nhỏ cậu là đứa hay gây chuyện nhất trong đội, tính tình ương bướng nên lúc nào cũng cần được giám sát chặt chẽ. Cơ hồ sếp muốn mượn Demon là tai mắt giám sát hoạt động của cậu ở Việt Nam. Đúng là bao nhiêu năm rồi vẫn không tạo được lòng tin với sếp. Bây giờ cậu đã nên thân lắm rồi mà! _ Yes Sir! Yên tâm đi mà! Sếp không thương em sao? Sếp thiên vị quá à! Demon và Devil thì lúc nào sếp cũng khen ngợi hết lời, còn em thì… - Có người đang ganh tị. [Biết thì tốt! Đừng làm cho tôi thất vọng đó. Trong mắt tôi cậu là một học trò có tư chất rất thông minh, chỉ tiếc là quá ham chơi nên lúc nào cũng gây ra rắc rối và không theo kịp bọn Demon và Devil, nhưng tôi thấy em trai của cậu, Deuce đấy, nó rất thông minh, sáng dạ, tương lai triển vọng hơn cậu nhiều!] _ Sếp này, sao lại nhắc tới thằng khỉ đó, nó là chúa rắc rối hơn cả em nữa. Mà sao sếp lại cấp phép cho nó về Việt Nam? Báo hại thằng ranh đó cứ lẽo đẽo bám theo em. Phiền gần chết! [Thôi đi, lệnh cấp trên giao sao thì nghe vậy, cấm nhiều chuyện. Mà báo sẵn là thằng bé Devil ngoan ngoãn của tôi đang xin nghỉ phép dài hạn, đừng có mơ mộng rằng có thể dụ dỗ nó về Việt Nam với cậu. Lo mà hoàn thành nhiệm vụ đi! Đừng để tôi dùng biện pháp mạnh!] Nhắc tới Devil, Linh lại cười - một nụ cười khó hiểu. Jonny đã giải thích với cậu rằng Devil trong sạch. Jon báo rằng BJ uy hiếp cậu ta làm thế chỉ vì muốn chia cắt Devil ra khỏi cậu và Demon. Và mối quan hệ của Devil và BJ cũng thật mập mờ, khó đoán. Nhưng, đã mất lòng tin một lần đã khiến Chí Linh tỏ ra phòng thủ với cậu bạn Devil. Linh không thể tin cậu ấy nữa. Cậu không tin cả Jon. Linh không tin ai được cả, ngoại trừ Demon. Vì người anh em đó chưa hề dối cậu điều gì. Cậu đã nợ Demon quá nhiều. Tuy nó luôn tỏ ra hờ hững, lãnh đạm, thế nhưng nó chưa bao giờ phản bội lại cậu. Vì cậu biết "chung một dòng máu thì cũng đùm bọc với nhau đôi phần". [Này, oắt con! Tôi nói gì cậu có nghe không? Làm gì ngậm tăm thế? Bây giờ tôi phải đi ngủ tiếp thôi, vì cậu mà tôi phải mất ngủ đây này! Chán thật.] Linh sực trở về với hiện tại, đáp qua loa: _ Dạ thì thôi… Chúc sếp ngủ ngon! Xìu giọng, tay lái đột ngột rẽ sang trái. Căng mắt tìm kiếm căn cứ mật. Tâm trạng Linh không khá khẩm mấy. Phù! Hình như là sắp đến nơi rồi, cứ tưởng cái căn cứ này nằm gần nhà của Tazan nữa chứ. Xa xăm không thấy bến bờ… [ Ừm. Lo mà làm việc đi, cậu mà loi choi là đừng có trách tôi. Tôi giao cho Demon theo dõi cậu đấy, biết điều chút đi! Tôi đi ngủ đây!!!] _ Good bye Sir! - Linh chào rồi thiểu não chạy tiếp. Thở dài phiền muộn. Haizz, Demon tuy là bạn thân nhưng nó không hề nể tình đồng đội đâu! Thế nào nó cũng báo cáo tất tần tật chuyện của của cậu cho sếp nghe cho mà xem. Dù sao cậu cũng vốn rất ham chơi. Demon sẽ không bao che cho cậu nữa. Bạn bè thế đấy! Vậy mà vẫn thân! Nhiều khi cũng không biết tại sao cậu và nó lại thân đến vậy. Chắc vì là do... Nó và cậu mang-cùng-nhóm-máu hiếm? Chợt cười nhạt cho suy nghĩ quái đản. Giống thì đã sao chứ? Nó là nó. Cậu là cậu. Dính dán gì đến nhau kia chứ? Lắc lắc đầu, nhấn mạnh chân ga, bỏ đi cái hình dung kì quặc trong đầu. Chạy tiếp thôi! Con đường thẳng tăm tắp ngút mắt dần mở rộng ra. Cuối cùng cậu cũng tới được nơi mình cần tới. Mệt oải người… Khu Căn cứ Cảnh sát Đặc nhiệm Quốc tế trụ sở Việt Nam. Nằm khuất sâu trong những khu rừng cao su rợp lá, Căn cứ Cảnh sát Đặc nhiệm Quốc tế tại Việt Nam được ngụy trang hoàn hảo bởi vị trí địa lí của nó. Khó lòng để phát hiện được, nơi đây bao gồm là nơi các cán bộ có nhiệm vụ đặc biệt họp bàn các nhiệm vụ quan trọng, tập huấn các cảnh sát trực chiến và nơi đây sẽ là nơi giao lưu giữa Đội an ninh Quốc tế của Q và phía cảnh sát quốc tế của cả Asean. Khu nhà trung tâm là tầng nhà xây theo trụ tròn, màu sơn trắng với kiến trúc hiện đại mà tinh vi, đây là một công trình bí mật hiện đại bậc nhất hiện nay với các thiết bị tối tân được trang bị. Trong phòng họp chính, trên màn chiếc quan sát camera ra vào, mọi người đều là những cảnh sát ưu tú nhất được tuyển chọn từ nhiều quốc gia trong khu vực để tham gia kế hoạch. Họ đang chăm chú chờ đợi các thành viên của Q đến trình diện. Gương mặt ai cũng toát lên chút vẻ bất an. Tại chiếc ghế ở trung tâm, một cán bộ mang quân hàm đại tá đang sốt ruột vì chờ đợi. Đây chính là chỉ huy của kế hoạch lần này. _ Quái lạ, đã hơn một tuần thông báo triệu tập mà vẫn chưa thấy một cảnh sát an ninh nào của Q đến trình diện. Theo Q trả lời thì họ đã gửi ba thành viên ưu tú nhất của Đội An ninh Quốc tế để về Việt Nam, sao mãi đến bây giờ mà họ vẫn chưa tới nhỉ? - Vị chỉ huy cất tiếng. Một đồng chí trong đội cất tiếng trả lời người chỉ huy: _ Sếp cứ yên tâm, tôi vừa liên lạc với Q, họ cam đoan trong vòng một tiếng nữa thì người của họ sẽ đến, chắc không còn lâu đâu! _ Hi vọng những thành viên mới này sẽ hỗ trợ cho chúng ta trong kế họach Asean sắp tới, tôi nghe là họ đều rất trẻ tuổi và tài năng, chắc chắn với sự hợp tác của Q thì kế hoạch lần này sẽ diễn ra suông sẻ. - Vị đại tá tiếp tục nói. _ Vâng đúng vậy! Ồ, họ tới rồi kìa! - Người cán bộ ngồi kế vị đại tá trả lời và lướt qua màn hình camera quan sát. Thành viên đội Q đã đến. Cả căn phòng như hồi phục sinh khí trở lại, nét mặt mọi người tươi tỉnh hẳn, háo hức đón chờ thành viên mới. Cánh cửa phòng họp bật mở, một chàng trai mặc quân phục Q màu đen, cầu vai lấp lánh quân hàm thượng úy nổi bật, để có được nó trong tuổi đời còn rất trẻ là một chuyện vô cùng khó khăn, chàng trai trước mặt chẳng tầm thường chút nào. Đúng vậy, cái quân hàm thượng úy đó đã từng đổi bằng máu và mạng sống của cậu và những đồng đội. Nó chẳng nghĩa lý gì cho đủ với những hi sinh, mất mác của bao người cống hiến suốt đời cho Q. Ngũ quan sắc sảo, đôi mắt to với hàng mi rậm, đôi môi hồng như một quả dâu căng mọng, bên má phải của cậu bị che khuất bởi một hình dán đôi cánh quỷ ma quái màu đen, mái tóc bạch kim cực kì ấn tượng đập vào mắt mọi người. Cánh quỷ - chiếc mặt nạ che đi gương mặt thật sự của những trinh sát. Vì lý do an toàn tuyệt đối cho những trinh sát đặc nhiệm, thành viên của Q đều che đi mặt mình. Họ không muốn công việc của mình ảnh hưởng đến gia đình. Vì Q liêm chính, luôn hiên ngang chống đối lại những thế lực đen tối. Người của Q luôn luôn chực chờ bị trả thù. _ Xin chào mọi người, tôi là PG 66336, mật danh Dragon đến Việt Nam theo yêu cầu của Q, đây là giấy chuyển công tác của tôi. Rất vui được hợp tác! _ Vâng! Chào cậu, Dragon! Xin hỏi... Q chỉ gửi mình cậu về đây thôi sao? - Người chỉ huy lịch thiệp bắt tay, thăm hỏi. _ Oh, không. Còn một người nữa. Chắc sẽ mau đến thôi! Thử chờ một chút xem! - Vẫn thái độ điềm đạm, bình tĩnh, tự tin đáp trả, ánh mắt Linh nhìn ra cửa. Chờ đợi. Đúng như cậu dự đoán, 5 phút sau một chiếc Saleen S7 đen đã đưa anh bạn quý hóa của cậu tới - là Hiểu Minh. À phải nói đúng với mật danh của cậu ấy là Demon. Minh bước vào phòng họp nghiêm trang, giống hệt Linh, cậu cũng mặc đồng phục của Q, huy hiệu an ninh lấp lánh trên ngực, má phải là đôi cánh ác quỷ che đi khuôn mặt tuyệt mĩ của cậu đầy bí ẩn, cậu đội thêm chiếc nón lưỡi trai đen, ánh mắt màu hổ phách kiên định xoáy vào không gian. Cửa phòng mở ra, mọi người hồi họp chờ thành viên mới tiếp theo của Q. Thế là đã có hai thành viên của Q chuyển về… Vừa thấy Minh bước vào, có một ánh mắt sáng rỡ, vui thấy rõ, Linh rất muốn vứt bỏ hình tượng nghiêm túc đang gầy dựng chạy nhào đến Minh để mừng. Nhưng đúng là hoàn cảnh không cho phép. Gần một năm rồi cậu mới tiếp xúc với cậu bạn ở một khoảng cách gần như vậy. Linh muốn ôm lấy thằng nhóc ngang bướng kia mà tay bắt mặt mừng rằng "Wow! Black! Gặp lại nhím xù rồi! Hơn một năm rồi không gặp cậu! Red nhớ cậu quá!!!" Khí chất bức người của hai thành viên đội Q quả là hơn người. Cả hai trông đều rất trẻ. Chắc rằng chỉ cao lắm là 18. Trong những đôi mắt tinh anh kia còn vương vấn ánh nhìn thơ trẻ, thích quan sát, hiếu động. Hoàng Hiểu Minh vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng sâu trong đôi mắt nâu đỏ sáng đẹp kia cũng âm thầm đáp lại thông điệp từ người bạn cũ, "Ừm, tớ cũng nhớ cậu lắm! Rồng nhỏ ạ!" Mọi người vô cùng phấn khởi. Có phần hài lòng rất rõ biểu thị qua những cái gật đầu nhìn nhau. Có tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên. Nguyễn Chí Linh nhoẻn môi, bước chân tới gần, đôi mắt đen láy cứ ngắm mãi người bạn thân. Chà chà! Nhím xù giờ đây đã cao hơn cậu rồi. Đúng là cậu nhóc đó cao lén nhỉ, mới hôm nào vẫn đứng tới mang tai của cậu thôi mà! Đúng là lớn nhanh như thổi ấy! _ Đội trưởng! Lâu rồi không gặp! - Linh đưa tay ra chào Minh. Đúng là nhím xù cao ngạo, Minh khước từ cái bắt tay của cậu bạn, mặt vẫn hất cao, cái vẻ mặt đáng ghét thích làm người ta hiểu lầm là "Ta đây rất chảnh!" Linh chỉ cười khổ, lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bạn một cái, rất nhanh rồi buông ra ngay. _ Tớ rất vui khi vẫn thấy cậu bình an. Cứ sợ rằng sẽ không còn người lèm bèm chỉ trích mỗi khi tớ sai phạm nữa chứ! Black Demon! Minh hít hơi sâu, cũng gật nhẹ đầu xuống như đáp lời Linh, cậu áp gần tai Linh, hỏi khẽ: _ Deuce đâu? Linh nhún vai. _ Tớ không biết. Chỉ nghe nó báo là hôm nay không đi trình diện được. Bận gì đó! _ Ừm. - Minh đáp, rồi quay sang tất cả cán bộ trong phòng họp. Đảo mắt quanh, tiếng nói trong trẻo phát ra: _ Xin chào. Tôi là PG 66335, Đội trưởng đội An ninh Quốc tế của Q, mật danh của tôi là Demon, mọi người chỉ cần biết như vậy là được. Còn đây là giấy chuyển công tác có xác nhận của Q. - Minh dõng dạc, phong thái tự tin nhìn thẳng vào đại tá Duy. _ Xin chào. Rất hân hạnh! Tôi là đại tá Tạ Quang Duy, người chỉ huy của kế hoạch lần này. Ừm, bây giờ chúng ta bắt đầu công việc được chứ? - Đại tá Duy cũng không kém phần uy nghiêm nói. _ Được thôi. - Minh và Linh đồng thanh trả lời. Họ theo nhau trở về ghế họp, máy chiếu trên tường bắt đầu tua phát những nội dung cần bàn bạc, triển khai. Vì “Kế hoạch Asean” là một kế hoạch lớn có liên quan đến nhiều nước, đây là một dự án bí mật, không được công bố với thông tin đại chúng. Dự án này nhằm thiết lập một hệ thống An ninh - Chính trị liên kết giữ các quốc gia Đông Nam Á qua các thông tin an ninh quốc gia và cùng hợp tác về các lĩnh vực Quân sự - Kinh tế. Minh và Linh là hai thành viên an ninh được cử về khu vực để hỗ trợ kế hoạnh được tiến hành, đồng thời giải quyết một số tội phạm quốc tế tại đây. Việt Nam là địa bàn được chọn để hoạt động của cả hai. Và bây giờ một trong những bước đầu của kế hoạch: "Báo cáo về Tình hình An ninh ở Việt Nam từ nhiệm kì 20XX - 20YY." Trong không khí của một buổi họp nghiêm chỉnh, mọi người đều chăm chú nghe báo cáo, Minh và Chí Linh cũng không ngoại lệ, chăm chú phân tích từng số liệu nhưng giờ họ đang đứng trước một đường dây mua bán ma túy lớn ở Đông Nam Á mà đầu mối vận chuyển có cả Việt Nam. Hiểu Minh sau khi nghe xong bản báo cáo liền ý kiến: _ Chúng tôi có thể biết thêm về hoạt động vi phạm sử dụng các chất kích thích, vũ khí trái phép và hàng hóa bị cấm sử dụng không? _ Được chứ! Những vi phạm trên đa phần là rời rạc, nhỏ lẻ, các vụ trọng án đều đã giải quyết ổn thỏa, hiện nay chúng tôi vẫn tiếp tục kiểm soát gắt gao những vi phạm trên. Đây là những tài liệu cậu cần. _ Tốt lắm! Cảm ơn mọi người! Về tình hình an ninh không phải chỉ có những bất ổn trong ngoại giao, đối nội hoặc những âm mưu phả.n động, chúng ta cũng phải xét đến trật tự kiểm soát vi phạm trong nước và liên quan đến các nước khác. Cụ thể hiện nay, Q đã gửi yêu cầu chúng ta điều tra một đường dây mua bán chất kích thích lớn ở khu vực Đông Nam Á, như vậy chúng tôi cần có nguồn thông tin chính xác để đối chiếu với báo cáo của từng nước nhằm triệt phá đường dây trên. - Linh nhận tài liệu và tiếp tục bàn bạc. _ ………. _ ……………. _ Okey! Cảm ơn mọi người! Tạm thời là như vậy, mục đích chính của chúng ta là triệt phá đường dây buôn bán ma túy xuyên Á. Chúng ta liên hệ với chốt cảnh sát ở khu "Tam Giác Vàng" để theo sát tình hình. Bước đầu hợp tác rất thuận lợi. Hy vọng Việt Nam sẽ hỗ trợ chúng tôi để giải quyết xong vấn đề trên và để “Kế hoạch Asean” diễn ra suông sẻ. - Minh chốt lại vấn đề khi buổi họp kết thúc. Ngày đầu ra mắt phía Việt Nam có vẻ rất thuận lợi. Mọi thứ đều hoàn hảo. Ngài đại tá có ý mời cả hai tham quan nơi huấn luyện các trinh sát đặt nhiệm của đội nhưng Hiểu Minh và Chí Linh đã từ chối. Họ cần đến một nơi quan trọng hơn để đối chiếu với bản báo cáo trên tay. Thế là buổi họp kết thúc… _ Này Black. Đến giờ rồi. Bắt đầu thôi! _ Ừ. Thì đi. Thế là cả hai từ bộ dạng nghiêm trang, lạnh lùng của hai lớp vỏ cảnh sát an ninh lột xác để hoá thân thành hai hotboy ngang tàng, trác tán và… bắt đầu công việc: Khảo sát thực tế. *** _ Này! Em ở đâu mà ồn thế Deuce? [WHAT? Ồn quá! Em chả nghe được được gì cả?] _ Cho cậu một phút để rút khỏi cái đống tạp âm này! [Rồi đấy! Anh Demon, Dragon, hai người gọi có gì không?] _ Sao hôm nay em không trình diện vậy? [Em đang theo một vụ đặc biệt, không rút được! Thông cảm đi!] _ Hơ hơ, đang lo việc công hay tận dụng thời cơ đi chơi vậy? Báo với Sếp mới được. [Dragon, anh thù hằn gì tôi mà cứ soi mói hoài thế? Quá đáng. Tính báo vài tin sốt dẻo mà giờ chả còn hứng nói.] _ Tin gì vậy em? _ Ranh con! Mi khai mau chưa? Ta thò tay qua đầu dây bóp cổ mi chết tươi thật đấy! Tự dưng lại làm người ta tò mò. [Plè, giết tôi thì cha giết tươi anh thật đấy. Lo mà làm trinh sát gương mẫu đi. Ờ quên, chuyện anh không làm báo cáo là do tôi mách Sếp đấy, Dragon. Ha ha.] _ Ya! Mi! Hừ... _ Ế ế Red! Điện thoại của tớ! Đừng bóp mạnh! Trầy màn hình bây giờ. _ Gừhh! Gặp cái tên trùm sò này nữa! Hỏng tớ đền cho! _ Nhanh nhanh nhanh! Cước ngoại mạng đắt lắm đấy! [Ha ha ha! Anh Black ki bo thấy sợ. Tiếc tiền mà gọi em chi vậy?] _ "Chuông đổ ta gặp nhau". _ Này, ở bar phải không? Lát nhắn địa chỉ tôi đến góp vui nhé! _ Red, đưa đây, hết tiền mà! _ Hừ, mới 3 phút 50 giây mà lằng nhằng mãi! _ Deuce! [Dạ? Oáp!] _ Mai mốt đổi số nhé, cùng mạng với anh và Red cho đỡ tốn. Chúng ta còn liên lạc với nhau nhiều lắm. [Biết rồi. Đây làm sim khuyến mãi mà!] _ Ối giời ơi! Hai cái đứa này! Tớ nhớ nó là em tớ mà! Làm gì hai người sò y chang nhau vậy? Hết nói. _ Kệ ta đi. [Kệ ta đi.] _ Xong, vậy thôi. Tạm biệt em. _ Ế nè nè, chỗ cậu có cô nào chân dài không hả? _ Red, tắt máy! Nhiều chuyện quá! [Hazz... Hai cái bố này. Ráp lại là chí choé đến ong cả tai. Tắt cho khoẻ... Tút... Tút...] _ Từ từ, để tớ hỏi nó xíu mà! _ Tắt, tớ viêm màng túi rồi đó! _ Keo kiệt, bủn xỉn. _ Tắt! _ Tắt rồi bố. To be continued. P/s: * Giải thích cách Chí Linh gọi Hiểu Minh là Black xưng mình là Red. • Black: Ý nghĩa là bóng tối, bí ẩn và huyền hoặc giống như bản thân Minh, ý khác là muốn trêu cái tính khoái màu đen của Minh: áo đen, quần đen, giày đen, kính đen, xe cũng đen nốt. Nói chung là đen tất tần tật. - một cách gọi thân mật trong bộ tam 3D. • Red: Là đẫm máu, rực rỡ, cũng là màu mà Chí Linh nhà ta thích - Chỉ có bộ 3D mới có thể gọi. • Còn một anh chàng nữa trong bộ 3D vẫn chưa xuất hiện công khai, lờ mờ xuất hiện trong vài chap, biệt hiệu là White: trắng, màu của thiên thần, và anh ta cũng giống như thiên thần, tinh khiết - 3D mới có quyền gọi. * Mật danh: Demon: Ma Vương, tàn bạo, nhẫn tâm. Dragon: Rồng quyền lực, còn mang ý biểu thị thân thế hoàng tộc của Linh. Devil: Ác quỷ. Đối lập với hình tượng thiên thần thường lệ. Devil trong Q sắc sảo, lạnh lùng và lặng lẽ nung nấu nhiều kế hoạch bí mật. Deuce: Quỷ Vương. Gần như là phiên bản nhỏ tuổi của Minh. Deuce hoạt bát, thông minh và ki bo chả kém. Hơn Minh ở chỗ đốp chát và gây rối, bản tính không khác ông anh Chí Linh là bao. _ Này Black, xe đâu? Alex bỏ cậu thật à? - Linh khều vai Minh hỏi. Bây giờ họ đã thay quần áo, bộ dạng thật sành điệu và lịch lãm, trừ đôi cánh ác quỷ vẫn ngự trị trên mặt cả hai. Hai chàng đều đội mũ lưỡi trai và đeo kính mát che khuất mặt. _ Ừm. Anh ấy đòi bỏ mặt tớ kìa. Trốn có một hôm mà bị anh ấy ghẻ lạnh nguyên tuần. Đúng là giận dai thấy sợ. - Minh mỉm nhẹ, giọng nói có vẻ ấm áp hơn, đối với cậu bạn đã quen 14 năm trời khó lòng mà lạnh nhạt được. _ Chiếc xe tớ đã tặng hồi sinh nhật năm trước đâu? _ Banh tơ lông rồi. - Minh nhíu mày, thở dài. - Tiếc quá à! Linh lắc đầu, bất lực: _ Cậu đâu có nghèo khó gì đâu. Dè xẻng cho cố vào! Để dành tiền chèn hòm mang theo à? _ Ờ! Vậy đó! Giờ có chở tớ không thì bảo? _ Cậu đang nhờ vả tớ đấy à? Nghe sau giống giọng của chủ nô hơn vậy? Mà thôi, đối với một người có tấm lòng nhân từ, độ lượng như Red đẹp trai ta đây thì tớ sẽ không chấp nhất.- Linh khoác vai tên bạn rồi nghiêng đầu chế giễu. - Tính rẻ bằng cước taxi thôi. Sao? Đi hôn? Minh không nói gì, gương mặt thu hết cảm xúc lại, chỉ riêng đôi mắt trân trân mở tròn xoe nhìn Linh như muốn nói: "Hứ! Ta cóc cần! Không cho thì thôi! Khỏi móc mỉa." Hiểu Minh mím môi, liếc nhẹ một cái, ngoay ngoắc bỏ đi một nước. _ Ê, Ê! Nè! Đi đâu vậy? Giận thật sao? Giỡn thôi mà! Lên xe đi! - Chí Linh kéo lấy tay của cậu bạn, réo lại làm huề. Minh chợt thốt lên, cau mày nhăn nhó: _ A, đau! _ Tay cậu sau thế? Minh lập tức giấu cánh tay đang bị thương của mình đi, tỉnh queo: _ Có gì đâu. Lên xe thôi nào! Cậu bạn khựng lại, không chịu bước. _ Cậu dối tớ. Hình như cậu đang bị thương. _ Ờ... Ừm. - Hoàng Hiểu Minh cúi đầu, khe khẽ. - Dont worry, Im fine. _ Are you sure? _ Sure. - Nhím xù ra sức gật đầu. Đối với một chàng trai đa cảm, Linh thừa biết rằng Minh đang gạt mình. Cậu ấy lúc nào cũng thu mình như thế, chả muốn ai quan tâm mình nhiều, đúng hơn là cậu không quen được người khác quan tâm mình. Cách sống tự sinh tự diệt của Minh là cậu thấy bất an. Linh vờ ậm ừ cho qua, nhưng mắt cứ dán thẳng vào cánh tay trái đang xụi lơ đi của nhím. Cậu khẽ cau ấn đường. *** Chiếc xe khởi động rời khỏi căn cứ, chạy chậm chạp trong cánh rừng cao su. Ngoài tiếng ríu rít của bầy chim trên cành và tiếng êm êm của động cơ xe thì mọi thứ thật tĩnh lặng. _ Sao vậy? Với tính cách của cậu thì sẽ không đời nào chạy chậm vậy đâu. Có chuyện gì sao? - Minh ngồi bên cạnh, hỏi. Linh ngắm nhìn không gian vắng tanh ngoài xe, vu vơ. _ Chạy chậm xíu có sao đâu. Tớ muốn trò chuyện với cậu tí mà không được à? _ Ừ, cũng được. Mới có hơn một năm mà cậu lớn hẳn ra, nhìn phong trần hẳn, có điều mái tóc của cậu… lạ quá! - Hiểu Minh nheo mắt, thích thú ngắm cậu bạn lách chách hôm nào giờ trầm ngâm, tĩnh lặng phải biết. _ Cậu cũng thay đổi nhiều lắm, rắn rỏi lên hẳn, đẹp trai ra nữa, tính tranh danh hiệu pretty boy của tớ hả? Nhưng không được đâu nhá. - Linh lúc lắc cái đầu trêu cậu bạn, nếu Linh ngày càng trầm mặc thì nhím xù lại đỡ lạnh lùng hơn. Nhớ lúc trước nhím không nói nhiều thế này đâu. Hình như nhím tập yêu đời trở lại rồi. Linh thấy trong tim mình thoáng vui vui. _ Đừng trêu tớ mà! - Minh cười ngượng ngùng. Lâu lâu mới bị người ta chọc làm mặt đỏ bừng. _ Ô kìa! Có người đỏ mặt. Ha ha! Y như con gái! - Tên bạn trời đánh kia hô hố cười lên. Minh xụ mặt, im lặng. Mái tóc bạch kim cười yêu chiều: _ Thôi nào, Black dễ giận quá đi. Tớ lại đùa mà! Trong mắt Linh, hồi bé xíu, nhím đã là một cậu bé rất dễ thương. Nhím xù có đôi mắt hổ phách rất đẹp, hai cái má phúng phính và cái dáng ú mềm như heo sữa, trắng như bông, trên quần áo luôn phản phất mùi hương hoa hồng bạch - loài hoa đặc trưng được trồng rất nhiều ở dinh thự của gia đình Stewart. Giờ Minh lớn rồi. Cái đôi mắt sáng đẹp kia bình lặng, thản hoặc dần. Cái dáng ủn ỉn năm nào giờ cao khẳng, phong trần, bạt mạng đi. Da dẻ cậu cũng sạm hơn, nhưng vẫn trắng hơn người thường, cái sắc trắng tai tái như bị thiếu máu, không hồng hào như trước. Chỉ có mùi hoa hồng quyện trong từng thớ vải như bám dính vào cơ thể thiếu niên kia là vẫn nguyên vẹn, không đổi thay. Minh vẫn quen dùng loại nước xả vải chiết xuất từ tinh dầu hoa hồng lấy từ khu vườn hồng bạch rộng lớn ở nhà, mùi hương rất thanh tân, minh bạch. Linh hay đùa là có thể biết Minh đứng sau lưng mình ở khoảng cách 10m vì mùi hương đặc trưng này. Nhiều khi cậu thấy hình như cậu hiểu về Minh rất rõ. _ Sao? Bà mẹ kế của cậu có ăn hiếp cậu không? Nghe nói bà ta có một đứa con gái riêng. Cảm giác là người thừa trong gia đình của tớ chắc cậu hiểu rồi ha. - Linh vừa lái xe, thanh âm trầm ấm quan tâm. _ Tớ không ăn hiếp bà ta thì thôi, làm gì mà có chuyện bà ta ăn hiếp tớ, chuyện đó là không thể. Đừng có mơ. Đúng là người phụ nữ đó có một đứa con gái riêng, tên là Kara. Nó dễ thương lắm. Còn việc là người thừa thãi trong gia đình thì ngay khi mẹ mất, tớ đã cảm thấy như vậy rồi, không cần đến khi ông ấy đưa người phụ nữ đó về đâu. - Minh đưa mắt ra ngoài thơ thẩn nhìn cảnh vật. _ Hơ… Kara? Dễ thương á? Bộ cậu thích con bé đó hả? - Linh chọc. _ Nhảm nhí, nó chỉ mới năm tuổi thích với chả yêu cái gì. - Minh phân bua. - Tớ chỉ xem nó như em gái thôi. _ Ừ, thì chúc mừng cậu có em gái. Sướng rồi! Không bơ vơ như tớ. _ Hừm, Deuce không phải em cậu à? Ganh gì? _ Oài, nó là của nợ chứ em trai nổi gì. À, mà sao đòi chuyển công tác về đây vậy? Không ở nhà chơi với em gái đi? - Linh nói. Minh nói bằng một giọng buồn, đôi mắt cụp xuống để che đi sự đau thương, căm hận. _ Nó chết rồi. _ Hả? Cái gì? - Linh hoảng, thắng gấp, chiếc xe dừng lại đột ngột. Nhím nghiêng đầu nói, gương mặt bình thản đến lạ lùng. _ Sao vậy? Không cần phản ứng quá lên như vậy đâu. Chí Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng tin điều đó là sự thật: _ Là MR.M làm phải không? Tại sao cậu không nói với tớ? - Linh hét lên. _ Chỉ mới một tháng trước. Tớ... Sao tớ phải nói? _ Hừm, Black ạ! Chúng ta đang ngồi cùng một chiếc thuyền. Cậu giành sức chống chèo khi bão tới, liệu có qua được không? Cậu quên tớ rồi à? Hoàng Hiểu Minh cúi thấp đầu, lặng lẽ. _ Tớ mệt mỏi quá! Linh dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn đôi mắt nâu đỏ đang long lanh. _ Thôi nào. Nhím xù, đừng làm tớ u uẩn như cậu chứ. _ Con bé mới năm tuổi thôi mà! Sao vậy Red? Nó có tội tình gì? - Giọng của mái tóc nâu run nghẹn, cố che giấu cảm xúc đang dâng trào. Nguyễn Chí Linh vuốt lấy tóc cậu bạn, như xoa dịu. _ Đừng yếu mềm! Đừng dùng nước mắt sỉ nhục tôn nghiêm của bản thân. Khóc trước thế lực xấu xa là tự chỉ rõ mình yếu kém, bất lực trước chúng. Minh chợt ngẩng mặt, lườm: _ Điên à? Tớ khóc bao giờ? _ Hử? Giời, làm tớ hố. _ Haizz... Cậu lúc nào cũng nghiêm trọng hoá vấn đề lên cả. - Minh chép miệng. Rồi lại đăm chiêu. - Mối quan hệ giữa Kara và MR.M là gì? Tớ không thể để con bé ra đi oan uổng như vậy. Chắc chắn có ủy khuất. Chí Linh ngã đầu vào volang, nhìn cậu bạn chằm chằm: _ Cậu...có phải Black không? _ Sao? _ Black không bình thản như thế. Black dễ xúc động. Black sống rất tình cảm dù luôn cố tỏ ra lạnh lùng. Cậu giờ luôn thản nhiên, như là vô cảm. Như là tớ đang gặp một người máy. Dây thần kinh cảm xúc của cậu rục muỗm hết cả rồi. _ Hừm. "Đau khiến người ta trở nên vô cảm". - Minh nói, ẩn hiện ngụ ý. _ Câu này của White mà! - Linh bặm môi, từ tốn. - Nhím à, đừng hành động nông nổi với White. Có nhiều chuyện...không như mình nghĩ đâu. Không ai quyết định được số phận của mình cả. Tha thứ cho White nhé! Một nụ cười kì lạ diễn ra rất nhanh trên môi chàng trai tóc nâu. Thoáng mang nghĩa lạnh lẽo. _ Kệ tớ đi. - Môi nhếch nhẹ. - Nhiệm vụ bây giờ là bằng mọi giá phải sống được. Sống mới vạch mặt tội ác đó. _ Đáng lý chúng ta đã chết nhiều lần rồi. Nhưng định mệnh không cho chúng ta chết. Chúng ta phải sống trừ khử bọn họ. Này nhím, tay cậu sẽ... Minh xua. _ Không có gì nặng đâu. Tịnh dưỡng vài tuần thôi. Tớ khoẻ lắm. _ Mai mốt không được mất tích thế nhé. Muốn tìm kiếm gì thì phải cùng nhau tìm. Đừng tự ý nữa. Minh gật đầu. _ Nhớ rồi. Chiếc xe lại chầm chậm lăn bánh trên con đường heo hút. Chí Linh ngập ngừng, muốn Minh kể rõ. _ Cậu về Việt Nam vì... muốn chạy trốn sao? - Linh hỏi. _ Chạy trốn? Sao phải trốn? Trốn điều gì? _ Cậu đang chạy trốn. Chạy trốn người mà cậu phải gọi là mẹ. Phải không? - Linh nói, lạnh như mũi dao chạm vào tim Minh. Hoàng Hiểu Minh hoang mang, con ngươi rúng động. _ Người phụ nữ đáng thương vừa mất đi đứa con gái. Tớ gián tiếp hại chết đứa bé đó. Bà ấy không hận tớ. Sao lại như vậy? Tại sao phải đối xử tốt với tớ như vậy? Đáng lẽ...bà ấy phải rất hận. Thế mà... Tớ không hiểu nổi. Diễn giỏi quá! Vẫn muốn lấy được tình cảm của tớ sao? Bà ấy muốn gì đây? _ Cậu sợ bị tổn thương. Cậu sợ bà ta chỉ diễn một vở kịch về người mẹ vĩ đại, để rồi sau đó bày ra một âm mưu gì đó. Hoặc là bà ta yêu thương cậu thật sự, rồi tình cảm ấy sẽ thay thế tình cảm của người mẹ quá cố, rồi thì cậu sẽ cảm động. Để rồi một ngày nào đó bà ấy lại vì cậu mà ra đi, như Kara. Để rồi lại thêm một vết cắt ở nơi sâu thẳm trái tim cậu. Nhím à, nhím thích lừa dối trái tim mình. - Linh tuôn một tràng như đã xuyên thấu được Minh. Phải! Cậu biết rất nhiều về Minh. Đằng sau cái vỏ bọc lạnh lùng, rắn rỏi là một trái tim non nớt cần được bảo bọc. Một trái tim sợ-bị-tổn-thương. _ Đủ rồi! Tớ không muốn nghe nữa! - Minh vội ngắt lời, đôi mắt nhắm lại, hơi thở dồn dập vì trái tim cậu đang khẽ nhói lên, quặng thắt. Nhím thì ra vẫn vậy. Yếu mềm. Dễ kích động. Khá hơn một chút là giỏi che giấu hơn. Nhưng...đi quá giới hạn chịu đựng thì nhím vẫn lộ ra bản chất thật. Chí Linh lờ đi, ánh mắt nhìn Minh xót xa, buồn thăm thẳm. _ Bỏ đi. Tớ chả thèm nói với đứa mang dòng dõi họ cua như cậu. Ngang ngược. Nhím xù lảng đi, không muốn nhắc về mình nữa. _ Nghe nói cậu đã đính hôn? _ Ừm. _ Cậu đính hôn với Lee Sang Mi thật sao? _ Phải. Ý của Chúa. - Đôi mắt đen thẩn thờ. - Cậu chưa bao giờ gặp Sang Mi phải không? Mái tóc nâu lắc đầu. _ Chưa. _ Sao Jon muốn tớ cùng cậu bảo vệ Sang Mi? - Minh hỏi. Có những tia nắng rám vàng xuyên tạc qua lớp kia. Động cơ xe êm êm. Linh bật cười. Lạ lẫm đến nỗi khiến người ta kinh sợ. _ Cậu đừng lo. Có tớ. Sang Mi thuộc về tớ. _ Bá đạo! - Mái tóc nâu trách yêu. _ Hãy tiếp tục nhiệm vụ. Sau này cậu sẽ rõ. Có màu mắt hổ phách lướt nhẹ qua quang cảnh bên ngoài. Sâu thẳm trong nó, dày đặt bởi sự chết chóc. Mai sau, liệu bầu trời còn trong sáng thế này không? Chờ cho lửa hận tới. Ta thắp lên. Rẩy máu đen đặc. Nước mắt sẽ đắng chát. Thù hận cào xé. Vò nát. Ta lặng lẽ cười man rợ. Chống mắt lên xem, ta đang làm gì. Tương lai u tối. Mờ mịt. Tình bạn đã rạn nứt. Tình thân đổ đốn. Tình yêu chết non. Ta đã trả giá cho thù hận. Bằng tất cả... Trầm lặng. Đôi bạn tự nhiên đều im lặng. Những rắp tâm từ bản ngã xấu xa lôi kéo hai chàng trai sa lầy vào bóng tối. Tràn ngập những nghĩ suy. Và mỗi người một công việc. Phá bĩnh đi sự yên tĩnh đó: _ Red à, Sang Mi là người thế nào? _ Hử? Sao tò mò về cô ấy. _ Tiến sĩ Lee là một nhà khoa học vĩ đại. Tớ ngưỡng mộ ông ấy. Và tớ tò mò về con gái của một thiên tài. _ Cô ấy xinh đẹp, mong manh, hơi kiêu kì một tí, đôi lúc rất hung hăng. Cô ấy rất giỏi Judo và múa Ballet. Hình như cô ta không biết dùng súng. Sang Mi chả có xíu hứng thú về khoa học. Cô ấy thích thời trang và nghiên cứu Tâm lý học. Hiểu Minh nhíu mày. _ Sao...đặc điểm này giống... _ Gì? _ Không. Cảm giác là lạ thôi. - Minh ngắc ngang. Con đường hun hút phía trước mặt. Mây quang đãng. Linh không nói nữa. Cậu biết Minh đã phát hiện những dấu hiệu bất thường từ Sang Mi. Cậu không muốn cậu ấy để tâm quá đến việc này. Linh lảng đi. Lại im lặng. Angel đang ngủ say trong tay cậu. Phải giấu Minh sao? Jon dặn không cho Minh biết. Bối rối và khó xử. Những chi tiết phức tạp khiến mái tóc bạch cảm thấy đau đầu. Dường như trong câu nói của Jon luôn mang theo một gợi ý ngấm ngầm. Bên cạnh là bạn. Trong lòng là lý trí. Đấu tranh. Giấu nhẹm hay trưng bày? Dưới con mắt láo liêng của quỷ dữ, liệu cậu giữ được Angel trong bao lâu? Phong phanh trong gió, có dấu hiệu những hòn than sắp lụi tàn trong quá khứ bùng cháy thành lửa hận. Angel... Lee Sang Mi... Jonny... White... Những mối quan hệ đó là gì?