Anh là thiên thần hay ác quỷ

Chương 22 : Người bảo hộ

Sang Mi là một cô gái nhạy cảm. Cô gái Lee Sang Mi có đôi mắt màu lục trầm luôn lẳng lặng quan sát mọi động tĩnh trong ngôi biệt thự này. Trong những lần tò mò theo dõi, cô gái cũng phát hiện ra ngôi nhà này có mật thất và tầng hầm, không phải một, mà rất nhiều ngõ ngách tinh vi trong lòng đất. Nhiều lần, cô gái cố bám đuôi theo những người trong nhà, đặc biệt là Minh để truy tìm manh mối. Dường như cậu phát giác được sự theo dõi của cô nên luôn tìm cách dẫn cô đi vòng vèo theo mình rồi đột nhiên mất dấu trong những ngõ ngách chằng chịt dưới hầm tối. Cả Chí Linh, vị hôn phu của cô cũng đang cất giấu nhiều bí mật như Minh, dẫn đến cô hoài nghi đến cậu ấy. Mới đây, sự chú ý của cô dần chuyển sang Ella, cô gái xinh đẹp đó cũng giấu giếm rất nhiều bí mật cô chưa biết. Sang Mi ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh dưới ngôi nhà luôn được bao bọc một sự yên tĩnh tuyệt đối. Sau cuộc gọi hỏi thăm ông nội ở Hàn, cô gái cũng đã lân la hỏi ông về tung tích của con búp bê thiên sứ hồi bé cô hay chơi. Đáp lại cô, ông Lee bảo ông không nhớ nổi. Sang Mi cảm thấy bất an, như ông đang cố giấu cô gì đó. Cô gái chợt nhớ đến tấm tranh của con người lạ vẽ tặng, chàng trai đứng đối diện Vô Định, có một cảm giác thân quen mơ hồ trỗi dậy. Bức tranh cuộn tròn, đặt trên kệ sách. Lee Sang Mi đứng dậy đi về phía bàn đọc sách Cô muốn gọi cho Mai để hỏi han tin tức, nhưng số máy lại không trả lời. Liệu có gì không ổn không? Cô rất lo, cũng rất tò mò về Mai, cô bạn Việt Nam dễ thương đó dính dáng tới nhiều chuyện phức tạp. Rõ là thân phận cô ta không bình thường. Tờ lịch trên bàn đánh dấu những ngày qua đã là cuối tháng 7. Sang Mi bắt đầu nôn nao. Thời gian gần 2 tháng đã qua, hết sức nhàm chán. Mai nói cô ấy gần nhập học rồi. Thỉnh thoảng cô cũng đến phim trường chơi với cô ấy. Mai bảo do đóng phim, có lẽ cô ấy sẽ nhập học sau mọi người. Sang Mi cũng muốn đi học trung học, dù cô đã hoàn thành chương trình phổ thông và dư khả năng đỗ đại học Seoul với thứ hạng cao. Gia đình cô, ông là một nghị sĩ có tầm ảnh hưởng của Đại Hàn, cha mẹ cô lại từng là những nhà khoa học rất xuất sắc, vì thế, Sang Mi may mắn thừa hưởng được một trí tuệ hơn người do di truyền. Từ nhỏ, do môi trường sống, ngoài khoảng thời gian du học ở Anh ra thì cô luôn luôn học với gia sư. Sang Mi thực sự thèm thuồng cảm giác được đến trường. Đang suy nghĩ, bỗng dưng có người gõ cửa phòng, cô gái nhỏ ngồi xuống ghế xoay bên bàn đọc sách, tay mở tấm tranh ra ngắm nhìn. "Tôi vào được chứ?" Bên ngoài cất tiếng hỏi. Cô nhận ra đây là giọng nói của Chí Linh. "Vào đi!" Sang Mi đáp, vẫn ngồi trên ghế, chất giọng hơi lạnh lùng. Trước mặt cô, Linh ăn mặc thoải mái ở nhà với mái tóc nhuộm đen lại, sũng nước, chắc vừa tắm xong. Cô cười: "Nhìn bộ dạng này chả ai nghĩ cậu là playboy." Linh đưa mắt nhìn vào tấm gương ở bàn trang điểm của cô, hỏi: "Trông buồn cười lắm à?" "Không!" Sang Mi xua tay. "Ý tôi là cậu trông đẹp trai hơn, thanh lịch hơn đấy." Linh bật cười, nhướn mắt: "Trông ra dáng học sinh không nhỉ?" "Sao thế? Cậu muốn đi học lại à? Ai đời đang là dân Comlumbia Uneversity lại chạy về Việt Nam "du học" à?" Nói đến đây cô bật cười thành tiếng rõ ràng. Anh chàng Chí Linh vẫn tỏ ra bình thản mỉm cười. Trong ánh mắt cậu, Sang Mi là cô gái đơn thuần ban đầu là một rắc rối cậu vô tình bị vướng phải, nhưng dần dà, cô ấy đã biểu hiện ra sự nguy hiểm ngấm ngầm của mình. Cô gái tò mò thật! Những kẻ tò mò không bao giờ có kết cục tốt đẹp nếu họ đã lỡ phát hiện ra điều gì không nên biết. “Nếu như vậy thì sao?” Linh nói, hình như là không đùa. Lập tức cậu nhận được cái bĩu môi không phục từ cô gái nhỏ. “Cho tôi xin!” “Cô không định về Hàn sao?” Cậu hỏi. Sang Mi đung đưa người trên ghế xoay, mắt dán vào tấm tranh chì trau chuốt, không mấy quan tâm lời Linh hỏi. Chí Linh bị phớt lờ, chân mày cậu giật giật khó chịu. Hình như cậu đã quên béng mục đích chính đến phòng cô là gì. Buộc lòng, cô gái ngẩng mặt nhìn cậu, giọng hơi gắt gỏng. “Này, có gì thì nói nhanh, đừng có mà lượn lờ trước mắt tôi như vậy!” Linh gãi đầu, cậu kéo cái ghế ngồi đối diện với Sang Mi. Trên chiếc bàn gỗ tốt thơm mùi nước sơn phảng phất, những món đồ trang trí long lanh theo kiểu con gái đặt đầy, có lẽ là chiến lợi phẩm sau những lần ngao du khắp nơi mua sắm trong thành phố của cô. Từ khoảng cách này, Linh có thể thấy ánh nắng nhạt len mình vào lớp kính trong suốt hắt lên người cô gái nhỏ thành một sắc vàng ấm áp. Cậu mím môi, sau những giây phút suy nghĩ cuối cùng, Linh cũng đành mở miệng: “Chúng ta có nên hủy hôn ước?” Tấm tranh bị đặt xuống thình lình nên bị nhăn nhúm một mảng, Sang Mi mở to mắt nhìn cậu, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, gằn giọng: “Lí do?” “Tôi không yêu cô!” Linh đáp rất nhanh, không cần đắn đo gì. Trong ánh mắt màu lục của cô gái ánh lên vài vệt sáng của nắng nhẹ, cô di chuyển người sát bàn, mặt đối mặt với Chí Linh. “Nhưng tôi còn thích cậu nhiều lắm đấy, Prince ạ!” “Cô không thấy giả tạo sao? Cô chỉ đang cố đeo đuổi một thứ mà tự buộc bản thân mình phải yêu thích. Sự háo thắng đáng nguyền rủa của cô làm tôi không thoải mái chút nào!” Nụ cười nở trên môi cô rất gượng, Sang Mi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt chớp đau đáu nhìn vào Linh, mang nhiều suy nghĩ. Phải chăng thực sự cô đang ép mình đuổi theo một giấc mơ hoang đường? Phải chăng Prince đã không còn tồn tại nữa? Và cô chỉ như kẻ ngốc cố ép mình trở thành nữ chính trong cuốn tiểu thuyết diễm tình do mình tự vẽ ra? Chí Linh, con người đó mãi mãi xa lạ như vậy. Chưa bao giờ cậu mở lòng với cô. Ánh mắt cậu luôn nhìn cô một cách kì quặc, ánh mắt như đau khổ đó làm cô cứ ngỡ cậu đang có nỗi khổ tâm riêng mà xa lánh cô. Bởi vậy, Linh càng quyết liệt xa lánh cô thì cô lại càng dũng mãnh lao đầu vào, nhốt cả hai trong cục diện bế tắc này. Vậy mà hôm nay cậu ấy tỉnh bơ đến mức vô tình nói rõ cảm nhận của cậu với cô, đơn giản là “Không thích!”. Trong lòng cô, cái cảm xúc hụt hẫng lẫn nghi hoặc con người trước mặt mình. Trên gương mặt kia chỉ nhàn nhàn một biểu cảm thư thái mỉm môi nhẹ, ánh mắt đen thanh tĩnh nhìn cô chăm chăm. “Vậy cậu có nghĩ đến thể diện của hai gia đình?” Cô gái cất tiếng hỏi, giọng lạnh lẽo, những ngón tay giấu dưới gầm bàn bấu chặt vào nhau. Linh cười, nụ cười có phần gượng gạo. “Cha tôi sẽ không phản đối quyết định của tôi. Ít ra, ông ấy hiểu rằng một cuộc hôn nhân sắp đặt sẽ không có hạnh phúc. Ai lại muốn con mình rơi vào hoàn cảnh mình đã từng trải qua.” Sang Mi vươn mình, kề mặt gần mặt cậu hơn. “Còn ông tôi?” “Nghị sĩ Lee là người điềm đạm, có lí có tình, tôi chắc chắn ông ấy không muốn cô cháu gái mình yêu thương phải lấy một người không yêu thương cô ấy.” Linh bình thản trả lời, ngón tay cậu chầm chậm di trên mặt kính của khung ảnh có hình hai ông cháu của Lee Sang Mi. Trong ảnh, cả hai người cười rất vui vẻ, ánh mắt người đàn ông cao tuổi mang theo sự âu yếm vô vàn khi nhìn cháu gái. Sang Mi đứng dậy, rời khỏi ghế của mình, vẫn dùng những câu hỏi, những lí do gần như bất lực để ràng buộc chàng trai ấy. Nhưng cô cũng hiểu, với con người vô tình như gió ấy, để níu lấy, dường như là một chuyện quá viễn vông. Chí Linh, à không, là Kang, người con trai ngày đầu tiên gặp mặt cô đã phải lòng. Trong đôi mắt ấy, chàng trai của cô mang theo một nỗi buồn u ám, dù cố mỉm môi cười, nhưng trong ánh mắt kia vẫn có một khoảng trống cô liêu. Cô muốn dùng hình ảnh của mình lấp đầy cảm giác trống vắng của cậu. Cô muốn cậu mở lòng ra với mình, nhưng hầu như mọi nổ lực của cô đều thất bại. Hoàng Thi khuyên cô đừng từ bỏ, hãy nhẫn nại ở cạnh cậu, hãy mỉm cười với cậu. Hoàng Thi là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô biết nó rất yêu quý anh trai của mình, cũng muốn tác thành cho cô và Linh. Nhưng anh trai của nó vẫn hững hờ như vậy. Cô rất thương yêu thằng bé, rất muốn được là người chung một nhà với nó. Tiếc là… hình như ước muốn đó ngày càng xa vời! “Vậy… còn mẹ của cậu? Liệu bà ta có muốn buông tha cho cậu?” Đến đây, sắc mặt Linh có chút trắng ra, rồi nhanh chóng lấp liếm bằng cách di chuyển mắt chăm chú vào một vật thể nào đó để che lấp cảm xúc của mình. Sang Mi đi đến bên cậu, mái tóc ngang xõa ngang eo, cô nghiêng nghiêng đầu làm những sợi tóc mềm rơi lên gáy cậu, từ khoảng cách này, Sang Mi cảm nhận được hương sữa tắm của nam và mùi thảo mộc dìu dịu tỏa ra từ chàng trai. Mùi hương mát lành đó đủ đánh đuổi cơn nóng hầm hập bên ngoài bầu trời. Linh khoanh tay vào nhau, ngồi tựa lưng vào ghế, hơi quay đầu nhìn cô gái đứng sau lưng. Cậu thấy nhồn nhột trên gáy vì những sợi tóc yếu mềm của ai đó chạm trên da thịt mình. Trên tường bên trái, hai chiếc bóng nhập nhoạng xô vào nhau, như dính làm một. Cậu đứng dậy lấy lại khoảng cách vừa phải với cô gái, là nửa mét, khoảng cách ước định để cậu đủ bình tĩnh, đủ lí trí để nhắc nhở: đây không phải là Jenny. Trong phòng, điều hòa được hạ xuống còn 23 độ Censius. Linh đi vòng về kệ sách, lướt tay trên những gáy sách, trầm ngầm. Lee Sang Mi tư lự cười, ngồi xuống chiếc ghế cậu vừa rời đi. “Sao? Trả lời đi!” Cô hối thúc, như là tự tin cho cái lí do khó khăn nhất khiến hôn ước của hai người không thể nào hủy bỏ được. Điệu bộ nhàn nhã của Chí Linh dễ làm cô phát cáu, vì sao cậu ấy có thể thản nhiên như thế? Cô đang muốn nghe cậu trả lời của cậu! “Cô biết rõ là một khi tôi muốn làm điều gì thì bất cứ ai cũng không có thể ngăn cản tôi!” “Trừ mẹ cậu!” Sang Mi đáp, mang theo sự tự tin tuyệt đối. Nụ cười của Linh có chút cứng đờ trên môi. Đôi mắt chàng trai di dần đến bức tranh họa cô gái, chân mày khẽ cau lại, cậu đăm chiêu nhìn nét vẽ trong tranh, bỗng có chút quen thuộc. “Ai vẽ bức tranh này thế?” Sang Mi tỏ ra không hài lòng, cứ nghĩ Linh đang muốn lãng đi. “Cậu thôi cái trò đánh lãng sang chuyện khác không?” Linh không quan tâm đến thái độ khó chịu của cô, vẫn khăng khăng hỏi. Một cảm giác thân thuộc hiện lên làm cậu cảm thấy rờn rợn nơi sống lưng. Nét vẽ này… dường như cậu đã trông thấy ở đâu đó. “Tôi hỏi ai vẽ bức tranh này?” Cậu hỏi lại, giọng nói hạ thấp tiết chế cảm xúc. Cô gái chồm lên phía trước để giành tấm tranh lại, bóng của họ vô tình tạo nên dáng hình một tam giác in trên tường. “Đừng có nhiều chuyện!” Cô giật tấm tranh trên tay cậu, vuốt phẳng góc tranh bị nhăn nhúm. Linh thả người trên ghế xoay, biểu cảm không hài lòng. Cửa sổ vọng tiếng động cơ xe và tiếng cửa sắt cọt kẹt mở. Linh đi đến bên bệ cửa sổ, nhìn xuống không gian bên dưới. Chiếc xe màu đen đang chầm chậm vượt qua tấm cổng cao kín mít. Linh nheo nheo mắt vì những ánh nắng rọi xuyên qua lớp kín trong, táp vào mặt. Chiếc xe của Hiểu Minh, cậu ấy vừa ra ngoài. Mỗi lần cậu ta rời khỏi căn nhà cậu lại thấy có nhiều bất an. Như lần trước, việc cậu ấy đi tìm Hàn Băng, cả hai bị tên Black Jack khốn kiếp truy sát, nếu lần đó không có Ella thì có lẽ mọi chuyện đã… cậu không dám nghĩ tới. Hàn Băng luôn bị nguy hiểm bất cứ lúc nào, cậu đã hứa với Jonny bảo vệ cô ấy, thế nhưng dường như cậu đang bị bất lực trước sự cố tình ngăn cản của Minh. Cả hai người cùng chung mục đích bảo vệ Hàn Băng, nhưng Minh nhất quyết lôi kéo cô gái ấy trở về với Heaven. Còn cậu, sau vài lần gặp nhau, tâm hồn thanh thuần của Bạch Hàn Băng đã khiến cậu chùng lòng, không nỡ gây cho cô bất cứ tổn thương nào. Cô gái ấy quá lương thiện, nhưng những việc làm của cậu, của Minh thật sự nhẫn tâm với cô. Nhất là Minh, cậu ấy muốn cô khôi phục kí ức, điều đó làm sao cậu có thế chấp nhận! Quá khứ của Tiểu Bạch quá đáng thương! Nếu bắt cô ấy nhớ lại tất cả, giống như các cậu đang làm nên tội ác! Cậu không thể cùng hợp tác với Minh là vậy. Mặc dù trong việc hoàn thành kế hoạch thì cả hai luôn thường xuyên chạm mặt nhau, nhưng nhắc tới Hàn Băng như là điều cấm kị. Cậu không muốn vì cô gái ấy mà hai người bọn cậu trở nên mâu thuẫn. Linh nhanh chóng kéo tấm màn trắng che khuất cửa sổ, ngăn bớt ánh nắng cam vàng rọi vào phòng. “Gì thế?” Sang Mi thấy nét lo âu thoáng qua của Linh nên buộc miệng hỏi. Cô cuộn tấm tranh lại và bỏ vào hộc bàn, khóa lại. Linh nhún vai, cho tay vào túi quần: “Chả gì cả! Cô không muốn theo dõi xem anh bạn của tôi đi đâu sao?” Lee Sang Mi nhíu mày. “Cậu ấy đi đâu thì liên can gì đến tôi?” “Ồ! Thế à? Không phải cô rất có hứng thú theo dõi cậu ấy sao? Tôi cứ tưởng cô đã thích Minh mà sẽ buông tha cho tôi đấy!” “Im ngay! Vớ vẩn!” Sang Mi khịt mũi, cô rất ghét bộ mặt cợt nhã này của cậu. Ngược lại, Chí Linh càng thích thú khi làm cô tức giận. Linh đi đến bên cạnh cô, đôi mắt đen trở nên mơ màng, bằng hành động thình lình, cậu ép sát cô gái nhỏ vào tường, khoảng cách của hai người rất gần nhau. Sang Mi hốt hoảng nhắm nghiền mắt. Lập tức, một tràng cười giòn giã vang bên tai cô: “Làm gì khẩn trương thế? Hi vọng được tôi hôn lắm à?” Giọng nói đó càng cợt nhã hơn. Cô gái cảm nhận rõ ràng cơ thể Linh lạnh hơn cô, hơi thở cũng lạnh lẽo, tuy rất bình ổn. Còn cô, cảm giác từng tế bào li ti trong cơ thể như nóng bừng, hai bầu má rần rần, như có một sự áp bức đè nặng tâm lí. Hơi thở cô ngắn, đứt quãng. Trước con người khó lường như Chí Linh, cô không thể đoán trước bước kế tiếp cậu ta sẽ làm gì, càng cố vùng vẫy vòng tay đó, cô càng bị kìm chặt lại. Bàn tay Linh đặt trên eo cô, một tay chống vào tường, tư thế rất ám muội. Giọng nói cậu ấy cũng trở nên thỏ thẻ, ma mị: “Nói cho cô biết, cậu ấy đi tìm Mai đấy!” Đôi mắt Sang Mi đột ngột trừng to, cánh tay đang dùng sức đẩy cậu ra bỗng dừng lại, cô nghiến răng: “Cuối cùng các người muốn gì? Mai có quan hệ gì với cả hai?” “Như cô thôi! Cô là một con mèo trắng, còn cô ấy là một chú thỏ bạch. Cả hai đều thuần khiết, ngây thơ đến vô tội, nhưng lại nắm trong tay thứ bọn này muốn có!” Linh nhìn sâu vào đồng tử màu xanh lục của cô gái, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô sâu đến như vậy. Cả đôi mắt cũng giống Jenny. Ngày trước, Devil thường đùa, vì cậu ấy và Jenny có đôi mắt màu lục giống hệt nhau nên cậu sẽ thương Jen như em gái ruột, hai người rất giống nhau. Sang Mi cũng giống Jenny, cũng giống… Devil! Phát hiện này làm cậu có chút bàng hoàng. “Angel?” Cô gái nhỏ nhướn mắt, giọng nói lạnh tanh. Giọng nói cô đánh tan sự hỗn loạn đang dấy lên trong lòng Linh. Đáp trả cô, cậu dùng một lực siết eo mảnh của cô gái, môi Chí Linh kề sát tai cô: “Cô đã tìm hiểu tới đâu rồi?” Sang Mi cười nhạt, sự gần gũi quá mức này làm cô thấy rùng mình, tim đập rất mạnh, cô cố thốt lên rành mạch: “CU 10+1” Gương mặt Linh trở nên lạnh tanh, nụ cười tắt ngúm. Tận dụng cơ hội khi cậu sơ suất, Sang Mi dùng sức đẩy chàng trai ra khỏi mình, gương mặt nóng bừng bừng. “Cũng nhanh thật đấy! Cô có biết cái kết cục của kẻ biết quá nhiều chuyện là gì không?” Linh tựa lưng vào tường, sức mạnh khi tay của cô gái ấn trên ngực cậu đẩy mạnh ra làm bản thân cậu có chút ê ẩm. Linh vuốt mái tóc ẩm nước ngược lên, phần trán trán lộ một vết sẹo trắng, vết thương lần trước vì bảo vệ cô mà cậu đã lãnh trọn một vỏ chai rượu vào đầu. Sang Mi đứng xa ra khỏi vòng tay của cậu, cố che đậy cơn kinh hãi trong lòng bằng nụ cười nhạt: “Cậu muốn giết tôi?” Linh thu hẹp mắt lại, lạnh lẽo nhìn cô, càng lúc lại bước tới gần đối phương. Sang Mi cứ bước lùi, đến khi bị chiếc bàn chắn lại phía sau lưng. “Cô sợ chết?” “Ai chẳng phải chết. Nhưng chết sao cho đáng chứ!” Linh cao hơn cô một cái đầu, dáng vóc cậu dong dỏng như một cái cây xanh cao, còn Sang Mi giống như một thân liễu yếu mềm trước cậu. Nói thật, đúng chỉ cần so sánh hai thể trạng cũng thấy rõ việc muốn áp đảo cô bằng sức lực chắn chắc là quá dễ dàng. “Cô chết vì biết quá nhiều chuyện không nên biết!” Cô gái nhỏ cười mỉa: “Cha của tôi, cha cậu, cha của Minh, không là Kevin mới đúng. Ba người họ đã cất giấu một bí mật. Tại sao cậu có quyền biết, Kevin cũng biết. Còn tôi thì không?” Vẫn giữ nguyên tư thế ép cô gái vào góc bàn, Linh im lặng nhìn cô mèo nhỏ muốn giơ nanh, múa vuốt trước mặt mình. Trong tâm tư của cậu, Lee Sang Mi chợt trở nên thật thú vị. Cô gái thông minh và cũng rất ngang bướng. Cô ta biết quá nhiều thì có ít lợi gì đâu, chỉ tổ thêm rắc rối. Vả lại, bảo cậu nói ra sự thật cho cô nghe thì cậu biết nói sao đây? Có lẽ nào cậu nói rằng: ngày trước cha cô cùng các thành viên của dự án Pandora đã quyết định đem công thức bí mật chia nhau gìn giữ trong những usb mang hình dáng thiên thần và họ gọi chung nó là Angel – chìa khóa của dự án khoa học vừa vĩ đại vừa nguy hiểm. Sau đó, các Angel bị mất cắp, các nhà khoa học trong nhóm bị mưu sát, trong đó có cha của cô. Cái chết của tiến sĩ Lee là một vụ mưu sát. Cô gái này sẽ chịu đựng nổi không? Còn sứ mệnh thu hồi Angel của cậu sẽ ra sao? Với cá tính của cô gái này thì còn bao nhiêu chuyện rối rắm khác xảy ra? Tốt nhất vẫn là im lặng. “Sao cậu không trả lời?” Sang Mi vẫn mang thái độ khinh khỉnh nhìn cậu, tiếng nói mang phần giễu cợt: “Cậu còn ý định giết tôi chứ? Sao? Tôi đã cố tình tìm hiểu thì sớm muộn sự thật sẽ bị phanh phui. Tôi muốn biết về bí mật Angel, về cái chết của cha tôi, nhiều hơn nữa về nhóm người CU + 1. Cậu có vui lòng nói không? Bằng không… tôi nghĩ tôi sẽ nên tìm đến Hiểu Minh.” Bất ngờ, cô gái nhỏ bị một lực mạnh bạo áp tới khiến thắt lưng cô đập mạnh vào cạnh bàn. Cánh môi đau rát vì một lực chà sát mạnh. Linh thô bạo nuốt lấy những lời lẽ khiêu khích của cô, kiềm chặt hai cánh tay cô đặt trên bàn. Cậu rất ghét cách khiêu khích như thế. Tại sao là Hoàng Hiểu Minh? Con người lạnh lùng đến tàn nhẫn đó sao có thể bị lộ ra khuyết điểm to lớn đến nỗi ngay cả đối tượng cũng đọc được rành rành cảm xúc của cậu ta? Lee Sang Mi đã biết Hiểu Minh thích cô, như thế việc cô chi phối Minh càng thêm dễ dàng. Mọi bí mật, công sức của hai bọn cậu có thể vì sự mù quáng của nó làm hỏng tất cả. Cậu biết chắc, đối với Sang Mi, Hoàng Hiểu Minh sẽ không giữ được bí mật nào lâu. Không được! Thà rằng cậu tiếp tục diễn tiếp vai hôn phu đáng nguyền rủa này còn hơn tự do thả lỏng cô gái này tiếp cận Minh. Cũng như cậu sẽ khó giữ được lí trí nếu quá gần gũi Mai. Những chuyện không nên nói, những câu nói hớ hênh đôi khi cậu không tài nào kiểm soát nổi. Cho nên, để hoàn thành tốt nhiệm vụ, giữa người làm nhiệm vụ và đối tượng tuyệt đối không được xảy ra tình cảm. Nụ hôn của cậu ngoài thô bạo mà còn mang lại cho Sang Mi biết đó là một lời cảnh cáo. Lạnh lẽo – cái hôn không mang mùi vị của tình yêu. Nó chỉ là một lời đe dọa, đôi mắt cậu mở trân vô hồn. Cái tớp táp và linh hoạt của đầu lưỡi cậu chỉ mang lại cho Sang Mi cảm giác cực kì kinh tởm. Rất khủng khiếp. Cái hôn còn lãnh đạm hơn khi cô đặt môi lên một tảng băng. Ghịt mạnh vai cô, đẩy ra, Linh kiềm chế hơi thở gấp hơn của mình, từng lời nói nhả ra, khàn đặc, vô tình: “Kevin không phải là đứa đơn thuần. Nó nguy hiểm hơn cô nghĩ. Dẹp ngay cái ý tưởng tiếp cận cậu ta để tìm kiếm chút sự thật đi. Cô gái ngốc!” Trái lại với suy nghĩ của Linh, Sang Mi không hề tỏ ra hoảng sợ hay nóng nảy tặng cho cậu một cái tát trời giáng theo kịch bản kinh điển mà nhân vật nữ bị cưỡng hôn, cô gái nhỏ bình tĩnh dùng khăn giấy trong hộp đặt trên bàn nhàn nhã chấm lên môi, thờ ơ: “Nhòe cả son môi rồi!” Linh trân mắt nhìn cô, đó là một đứa con gái đỏng đảnh vừa đỏ mặt tía tai khi cậu áp người tới gần sao? “Lần sau đừng dùng cách thô bỉ này để cảnh cáo tôi, chỉ thiệt thân cậu đã phải nuốt một lượng son môi kha khá đấy! Mời cậu ra khỏi phòng! Tôi muốn thay quần áo!” Hừ lạnh, chàng trai cho tay vào túi quần, thủng thẳng bỏ ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, vang lên tiếng va đập lớn. Trong phòng, Sang Mi sờ lên cánh môi tứa máu của mình, cười nhạt. Cảm giác hoảng sợ, tim đập dồn dập khi cậu cưỡng ép hôn cô nhanh chóng trở thành cảm giác tởm lợm. Chàng trai đó không có một cảm xúc gì khi hôn cô? Lee Sang Mi bắt đầu cảm nhận rõ được thứ tình cảm cậu ta dành cho mình. Cậu-không-hề-yêu-cô. Đáp án cuối cùng là vậy. Miễn cưỡng sẽ có hạnh phúc không? Cô gái nhỏ ngã người trên giường, nhắm nghiền mắt. Cơ thể nóng bừng dịu dần. Chỉ còn sự thức tỉnh, thức tỉnh khi cậu đặt môi hôn cô, Sang Mi không hề có một vị trí nào trong lòng cậu. Chiếc hôn của cậu nhạt nhẽo, không làm cô còn cảm giác sợ hãi, mà chỉ là gớm ghiếc, chán chường. Dường như cô đã khóc. Tại sao khóc? Khóc vì ai? Khóc vì Chí Linh, vì cậu ta không yêu cô? Phải không? Cô gái chìm đắm trong những suy nghĩ quay cuồng, nặng nhọc ngồi dậy, cuộn mình tròn vo. Tóc mai rơi nặng trĩu trên mi mắt. Khúc “Save me from myself” đột nhiên trở nên ủ ê hơn bao giờ hết. Li rượu màu đỏ như máu, sóng sánh trong li. Cô gái một mình trong phòng. Hắt hiu. Người ấy không yêu cô! Phải! Cậu ta không hề yêu cô! Lee Sang Mi, tại sao cô phải mãi bám theo một con người vô tình như vậy? Vứt bỏ đi! Đừng quan tâm hắn ta nữa! Sang Mi tự quay người bước chân theo âm nhạc. Đôi chân nhảy múa trong điên loạn. Những suy nghĩ về Linh cứ hiện lên trong đầu, choáng ngợt cô. Sang Mi mở nhạc lớn hơn, di chuyển với đôi chân trần, những điệu valse kì quặc của riêng cô. Và nước mắt, nước mắt cuồng loạn rơi trên gương mặt bé nhỏ. Đó là đáp án. Cô và cậu không có kết cục! Hôn ước? Trò chơi của người lớn! Nhảm nhí và đầy oan nghiệt! Linh không có lỗi. Có trách là do cô quá cố chấp. Bên ngoài căn phòng, Linh tựa lưng vào tường, đôi mắt u ám, như chết lặng. “Tôi xin lỗi!” Khoảng cách của hai người là một bức tường nhưng khoảng cách của trái tim họ ở bao xa? Một mảng drap trắng thấm đẫm nước mắt, cô gái đã ngủ say sau những kích động và mệt mỏi. Ánh nắng bên ngoài chiếu vàng ươm. Điều hòa vẫn ở con số 23 độ Celsius. Cô gái nhỏ cuộn cong người như một con tôm. Chiếc điện thoại nằm trơ ra ở gần mép giường sáng đèn nhấp nháy, nhạc chuông lớn dần, là giọng ca của Alicia Keys dịu dàng như càng vỗ về cơn mê của cô hơn. Nếu không ngờ độ rung dữ dội của chiếc điện thoại đến nổi rơi phịch xuống sàn. Cô gái thức giấc, cau mày nhìn chiếc điện thoại vẫn réo rắt reo chuông, không hề hấn gì. Nhặt điện thoại và nhìn và dãy số lạ lẫm, trên gương mặt cô không giấu được vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu và sưng húp. Chần chừ, rốt cục cô cũng nhấc máy. “Ai vậy?” Với số máy không hề có trong danh bạ này, cô gái đề phòng hỏi ngay. Đầu dây không có tiếng đáp, chỉ thấp thoáng tiếng xe cộ ồn ào. Cô nhẫn nại hỏi lại: “Cho hỏi ai ở đầu dây?” Lần này cô nghe được âm thanh cũng tiếng phì cười. Khá bực mình, cô toan tắt máy thì bên đầu dây cũng có giọng nói của nam đáp trả: “Giọng nói của cô thật hay.” Là một giọng nói xa lạ, cô bần thần suy nghĩ, ngoài Mai và nhóm người trong nhà Linh ra, cô đâu quen ai ở đây. Vậy sao người đó có số máy của cô? “Làm ơn hãy giới thiệu về mình cho tôi biết được không?” Sang Mi từ tốn hỏi. “Ha ha, giới thiệu ư? Tôi là tôi, tôi sống ở nhà tôi, tôi dùng tuổi trong chứng minh của tôi, tên thì tôi không nhớ.” Có vẻ đây là một kẻ khoái đùa. Cô thì không có tâm trạng với những kẻ thích bỡn cợt. Vậy nên… tắt máy là tốt nhất! “Xin lỗi, nếu không có việc quan trọng tôi xin được phép ngắt máy.” Cô gái làm giọng bình tĩnh đáp, ngón tay đã di về phím cảm ứng mày đỏ, chỉ cần dùng chút lực đặt ngón tay vào phím thì cuộc gọi kia sẽ kết thúc ngay lập tức. “Vậy sao?” Tiếng đàn ông đáp có vẻ tiếc rẻ. “Haiz, chắc cô không có nhã hứng với cụm từ “Angel” rồi!” Những từ ngữ trong câu được người nói cố tình phát âm thật chậm trãi và rành mạch, đủ cho đối phương tiếp thu cả câu nói trong vài giây. Và phản ứng khiến cho người nghe hài lòng nhất chính là giọng đáp đầy ngạc nhiên của đối phương: “Sao?” Đúng rồi! Cô gái hoàn toàn tỉnh táo khi nghe rõ ràng từng từ, từng chữ của gã đàn ông đang gọi tới. Hắn muốn nói với cô về Angel.