Praha – thành phố của một trăm ngọn tháp, là cái nôi của những công trình kiến trúc hoàng gia đồng thời cũng mang trong mình sự hào phóng của vùng đất Đông Âu. Mont biểu diễn ở một quảng trường cổ xưa còn tôi thì đi dạo xung quanh cung điện bên bờ sông – một công trình kiến trúc điển hình của khu vực Đông Âu. Sau khi làm bạn với Mont tôi không còn như một vị khách du hành đầy mệt mỏi. Tôi thưởng xuyên cảm thấy muốn bước chậm lại, có khi còn không muốn đi. Giống như bây giờ, ánh mắt trời dìu dịu, tôi ngồi trước tháp đồng hồ ở quảng trường, thật thư thái chờ đợi từng giây từng phút trôi qua. Tôi nhìn những người đi đường lướt qua trước mắt, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, sinh động hoặc chán nản. Những hình ảnh ngắt quãng mơ hồ… Người với người sao khác nhau vậy nhỉ? Tôi nhìn quảng trường trước mặt, xuyên qua khe hở giữa đám đông, nhìn kĩ chàng trai ngồi bên cạnh pho tượng biểu diễn violon. Là bởi vì anh ư? Tôi không hiểu nữa… Đi dạo xung quanh cung điện một vòng, hai chân tôi đã mỏi nhừ. Khi trở lại quảng trường, tôi thấy Mont đã thu dọn xong đồ đạc, đang loay hoay đi tới đi lui quanh bức tượng. Tôi bước đến, cười hỏi: “Xong rồi hả?”. Anh cũng mỉm cười, gật đầu: “Về khách sạn thôi”. Tôi bước theo anh đi về phía ánh dương đang dần tắt. Mới đi qua vài con phố, tôi đột nhiên ngồi xuống. Mont phát hiện tôi dừng lại phía sau, lập tức đi đến, cúi người hỏi: “Làm sao vậy?”. Tôi ôm chặt bụng dưới, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhíu chặt lông mày chẳng biết nói thế nào cho anh hiểu. “Tôi không sao. Về khách sạn đi, tôi có thuốc”. Giọng nói tôi hơi run run. Mont lo lắng nhìn tôi: “Có phải đi bệnh viện hay không?”. Tôi lắc đầu: “Uống thuốc là được rồi”. “Cô đi được không?”. Mont cúi xuống, tôi vịn vào anh cố gắng đứng lên nhưng hai chân lại khuỵu xuống lập tức. May mà có Mont nâng đỡ tôi. Bàn tay nắm lấy tay Mont đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mont chẳng nói thêm câu nào mà bế tôi lên bước nhanh về trạm xe buýt. Tôi chẳng thể nhớ nổi người đi đường lúc đó có nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò hay không nữa. Tôi cũng chẳng còn đủ tâm tình để hưởng thụ cái cảm giác được anh ôm vào ngực lúc đấy. Nghĩ lại thật đáng tiếc, nhưng có khi đó cũng là điều may mắn… Thật đáng tiếc tôi không thể nhớ nổi cảm giác ấm áp và ôn hòa mà anh mang lại khi đó. Chỉ nghĩ rằng vào giây phút này có người để dựa vào quả là tốt biết bao nhiêu. Mất nửa tiếng chúng tôi mới về đến khách sạn. Có lẽ người Châu Âu không có thói quen dùng nước nóng, khi tôi mở vòi hoa sen, một dòng nước lạnh xối thẳng vào người. Bình thường chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng vào những ngày đèn đỏ đau chết đi sống lại, thật sự như bị đòi mạng. May mà tôi có chuẩn bị thuốc giảm đau. Nằm trên giường, đắp chăn dày cộm, uống thuốc xong tôi mới thở một hơi thoải mái. Cảm giác đau đớn giảm hẳn, tôi quay đầu nhìn sang anh, áy náy: “Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi”. “Cô nói vớ vẩn gì vậy?”. Anh nhíu mày, gạt tóc mai trên trán tôi sang một bên, bàn tay đặt ở lên trán: “Không bị sốt. Cô chắc chắn không sao chứ? Nhìn có vẻ rất đau mà?”. “À, thật ra… mỗi tháng tôi sẽ bị thế này một lần”. “Hả?”. “Mont, hóa ra anh cũng có lúc mang dáng vẻ trì độn này”. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Mont, tôi khẽ cười. Nhưng bỗng bụng dưới lại nhói lên nên nụ cười phải ngừng lại. Mont hình như đã hiểu ra mọi chuyện. Vẻ mặt nghi ngờ tan biến, ngại ngùng ho khan một tiếng. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng như trẻ con của anh tôi lại không nhịn được bật cười. “Người châu Âu không phải rất có kinh nghiệm trong chuyện này ư? Sao anh có vẻ kì quặc thế?”. “Sao cô suy nghĩ phiến diện về người châu Âu vậy?”. Mont phản bác lại: “Tôi lâu rồi cũng không có mối quan hệ yêu đương lâu dài nào. Trong mấy giây làm sao có thể nghĩ ra chuyện này chứ?”. “Haiz”. Tôi cố ý buông một tiếng thở dài. Hiếm khi tôi thấy Mon phản ứng nhiều như này nên không đành lòng dừng câu chuyện. “Mới khỏe một tí đã đắc ý!?”. Mont híp mắt lại, ngón tay chọc chọc má tôi. Tôi nằm trong chăn, che nửa khuôn mặt, cười khúc khích mãi không ngừng. “Cười đã chưa? Cô đúng là trẻ con”. Mont đặt ly nước xuống bàn, không thèm đôi co với tôi nữa. Tôi ngưng cười, thò tay từ trong chăn nắm chặt tay Mont: “Mont, rất cảm ơn anh”. Anh ngạc nhiên nhìn tôi, Trong đôi mắt màu xanh dường như có gì đó đang thay đổi. Thế nhưng chỉ trong vài giây, anh dời tầm mắt:”Không cần cảm ơn, cô nghỉ đi. Chúng ta ở lại Praha thêm vài ngày”. Buổi tối hôm ấy tôi cứ nắm tay Mont mãi đến khi chìm dần vào giấc ngủ. Một đêm mộng đẹp.