Mùa hè sau khi thi đại học là mùa hè gian nan nhất của tôi. Khi đó F sang Anh, hai chúng tôi bắt đầu thời gian chiến tranh lạnh dài đến bốn năm. Nguyên nhân chiến tranh lạnh nói ra cũng buồn cười: Hắn tỏ tình với tôi, mà tôi từ chối hắn. Thực ra cũng không được tính là tỏ tình, F kun vừa lầm lì vừa kiêu ngạo, ngay cả tỏ tình cũng rất vòng vo.
Liên hoan chia tay lớp, hôm đó tâm tình tôi rất kém, bởi vì vừa được biết F sẽ du học Anh, mà tôi lại được biết từ miệng người khác, trước đó hắn không nói với tôi một câu nào. Mấy bạn nam nói chuyện đầu tiên khi vào đại học chính là tìm bạn gái, trước khi hết năm nhất phải có một mối tình. Chúng tôi vui đùa cần thành lập một đội giải quyết vấn đề mối tình đầu, F cũng được kết nạp làm đội viên.
Kết quả là F nói rất bình tĩnh: “Tớ đã có mối tình đầu rồi”.
Lúc nói lời này, mắt hắn nhìn tôi. Đầu tiên mọi người ồn ào, sau đó nhìn theo ánh mắt hắn và thấy tôi đang ngây như phỗng liền lập tức yên tĩnh lại.
Khi đó tôi cảm thấy rất tức giận. Cậu đã sắp đi rồi, bây giờ nói lời này là có ý gì? Trêu tôi cho vui à? Tôi lạnh mặt trả lời hắn: Không phải, tình đầu là chuyện của hai người.
Có lẽ đây là câu nói khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời.
Hắn và tôi đối mặt vài giây rồi cúi đầu không nói gì nữa. Sau đó có người chuyển đề tài, mọi người cũng không nhắc lại chuyện này. Cuối cùng giải tán, từng người về nhà, không biết tại sao chỉ còn lại hai người tôi và hắn. Hắn đưa tôi ra ven đường bắt xe, tôi có thể cảm nhận được hắn đang tức giận. Lúc xe đến, tôi ra vẻ thoải mái nói với hắn: “Sang bên kia nhớ giữ liên lạc nhé!”
Hắn nói lạnh lùng: “Sẽ không liên lạc nữa”.
Hắn đúng là đã nói là làm. 4 năm sau đó hắn không chủ động tìm tôi nữa. Tôi nhắn tin cho hắn, hắn cũng không trả lời lần nào.
Tôi biết rất nhiều người không thể hiểu được vì sao tôi lại từ chối hắn. Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, mới đầu cho rằng vì mình giận dỗi, giận hắn đi xa mà không nói với tôi trước.
Nhưng giả sử hắn không đi, ở lại, thì tôi có nhận lời không?
Hình như cũng sẽ không.
Gặp người mình thích lại e dè không dám tới gần người ta hơn. Tôi không quá hiểu tại sao mình lại như vậy. Sau đó tôi xem một bộ phim, nam nhân vật chính hỏi giáo viên: “Vì sao chúng ta luôn yêu những người không để ý đến chúng ta?”
Giáo viên trả lời: “Bởi vì chúng ta luôn cảm thấy mình không xứng nhận được tình yêu tốt hơn”.
Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ. Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không xứng nhận được tình yêu của hắn.
Trong tính cách của tôi có một loại tự ti thâm căn cố đế. Khi còn bé người lớn luôn so sánh tôi với anh trai. Quan Triều rất thông minh, tôi thua kém gã về mọi mặt. Khi lớn hơn một chút, tôi lại đột nhiên bị bệnh, luôn cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình, trông chờ không hề gì vào tương lai. Đến tuổi thanh xuân đã biết nghĩ, tôi phát hiện gia đình mình không giống người ta, một gia đình không có cha khiến tôi trở nên hèn nhát và nhạy cảm.
Có một lần đến nhà F chơi, tôi triệt để hiểu được thế nào là tự ti mặc cảm.
Không phải nói điều kiện kinh tế nhà hắn quá tốt, mà là cảm giác hâm mộ bầu không khí trong nhà. Cởi mở, hài hòa, cha mẹ yêu nhau. Tôi nhớ phòng khách nhà hắn có một cửa sổ rất lớn, rất sáng sủa. Khi đó tôi đã nghĩ, một đứa trẻ lớn lên trong ngôi nhà này nhất định sẽ quang minh chính đại.
Đại khái đó là lần đầu tiên hắn dẫn một bạn nữ về nhà, mẹ hắn tỏ ra rất thân mật, ngồi bên bàn ăn hỏi thăm tình hình nhà tôi, hỏi cha mẹ tôi làm gì. Thật sự chỉ là một câu hỏi vô tình lại khiến tôi cảm nhận được sự quẫn bách trước đó chưa từng có.
Tôi không nhớ khi đó mình trả lời thế nào, có lẽ là luống cuống nói dối, sơ hở chồng chất.
Lúc sắp về, mẹ hắn cho tôi một hộp bánh quy tự làm, dịu dàng nói lần sau lại đến chơi.
Tôi cũng cười, gật đầu đồng ý, nhưng tôi biết tôi sẽ không quay lại.
Tôi rất thích nhà hắn, thích cái cửa sổ đó, cũng thích mẹ hắn, nhưng tôi sẽ không quay lại, bởi vì tôi không ngẩng đầu lên được, tôi nhục nhã.
Đúng vậy, thứ khó chịu nhất trên đời là lòng tự trọng.
Tuổi trẻ của tôi chính là như vậy, tự ti, vặn vẹo, mẫn cảm.
Một thời gian rất dài, tôi không rõ vì sao hắn lại thích một người như tôi.
Chúng tôi vẫn không liên lạc, sau đó tôi tốt nghiệp đại học làm việc tại Trường Sa. Trường học cũ kỉ niệm sáu mươi năm thành lập, tôi về quê một chuyến, gặp các bạn học cấp ba mới biết F cũng về rồi.
Lớp trưởng gọi điện thoại cho hắn, nói: “Mọi người đang ở quán karaoke X, cậu có đến không?”
Tôi có dự cảm hắn sẽ đến. Quả nhiên chẳng bao lâu sau lớp trưởng đã ra ngoài đón hắn.
Tôi cực kì căng thẳng, đứng ngồi không yên, cuối cùng nhát chết trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút, tự mình động viên, chuẩn bị tâm lý, sau đó chỉnh lại tóc, hít sâu một hơi, mở cửa đi vào.
Trong đám người, tôi nhìn một cái đã thấy hắn.
Rất lạ, chúng tôi bốn năm không gặp, trong phòng đèn rất tối, người rất đông, hắn cũng không ngồi ở chính giữa, nhưng tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy hắn.
Hắn cắt tóc ngắn, mặc chiếc áo len màu đen tôi chưa từng thấy trong trí nhớ, gầy hơn rất nhiều, cũng già dặn hơn rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi vài giây, sau đó hờ hững di chuyển ánh mắt, hoàn toàn không có ý định chào hỏi tôi.
Bởi vì không có ghế trống tôi đành phải hậm hực ngồi xuống trước màn hình chọn bài, cúi đầu chọn bài làm bộ mình rất bận. F ngồi cách tôi hai người.
Từ lúc hắn xuất hiện, tôi cảm thấy tay chân thừa thãi, trong lòng hỗn loạn. Tôi phải kiếm việc cho mình làm, làm bộ mình không hề quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Vừa lúc trên bàn có lon nước ngọt, tôi cầm lên như nhìn thấy cứu tinh, giật hai cái không giật ra được, đành phải khó xử đặt lại chỗ cũ.
Ai ngờ tôi vừa đặt xuống, lon nước ngọt đó đã bị một người cầm lên, giật một cái bật nắp.
Là F.
Hắn vừa mở lon nước ngọt rất tự nhiên rồi đặt xuống trước mặt tôi vừa nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, cả quá trình thậm chí không nhìn tôi cái nào.
Tôi bỗng dưng rất muốn khóc.
Sau lần đó quan hệ giữa chúng tôi dịu hơn một chút, bắt đầu nối lại liên lạc. Kể ra rất thú vị, tôi và hắn lúc cắt đứt quan hệ không hề cãi nhau, lúc làm hòa không hề khóc lóc, lúc yêu nhau không hề tỏ tình, sau đó kết hôn cũng không cầu hôn tử tế, đều xảy ra rất tự nhiên... Dường như chúng tôi đều biết nó sẽ xảy ra, chỉ là giờ khắc đó đã đến mà thôi.
Hắn đến Bắc Kinh làm việc, tôi ở lại Trường Sa. Có một lần hắn đến công tác, tôi hẹn hắn đi ăn cơm.
Hôm đó tôi từ công ty đi ra, xa xa nhìn thấy hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, đứng một mình hút thuốc lá dưới đèn đường. Gió thu xao xác, hắn cau mày, nặng nề tâm sự. Sau lưng là ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ khiến bóng dáng hắn càng tỏ ra lẻ loi.
Sau đó tôi mới biết thời gian đó là điểm đáy cuộc đời hắn, có lẽ là thời khắc hắn tuyệt vọng nhất. Chịu oan thay cấp trên, mất việc lại nợ rất nhiều. Hắn thường mất ngủ cả đêm, liều mạng làm việc cho chính mình tê liệt, rất nhiều đau khổ chỉ có thể kìm nén trong lòng, không có người để thổ lộ, cũng không muốn thổ lộ.
Trong nháy mắt đó tôi rất thương hắn, cảm giác trên vai hắn có gánh nặng đè xuống. Tôi lại chưa hề chia sẻ gì cho hắn, thậm chí tôi cũng không biết hắn hút thuốc lá từ bao giờ.
Tôi đi ra phía sau hắn vỗ hắn một cái. Hắn nhìn thấy tôi, lông mày lập tức giãn ra, dường như rất vui vẻ, tiện tay dập điếu thuốc.
Hôm đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều, phần lớn là kỷ niệm và công việc, tránh không nói chuyện tình cảm.
“Tớ còn trẻ, tớ phải mở mang trời đất rộng lớn hơn”.
“Phét lác”. Hắn mắng tôi.
Tôi đành phải nói thật: “Thời đi học có một bạn nam rất tốt thích tớ, tớ cảm thấy mình không thể quá ích kỉ, bạn ấy đã đi chín mươi chín bước vì tớ, tớ cũng nên đi một bước còn lại vì bạn ấy”.
Hắn hỏi không hề khách khí: “Không có bạn nam đó thì bạn sẽ chết à?”
“Chết thì chưa đến mức, nhưng chắc chắn sẽ tiếc nuối. Lần đầu tiên trong đời tớ cảm thấy có người đáng để tớ ra sức trân trọng, tớ không muốn để mất bạn ấy lần nữa”.
Hắn không nói nữa, im lặng hút thuốc. Tôi nhớ hắn vẫy tay với tôi trong phòng khói trắng lượn lờ, nói: “Đi thôi, hối hận thì lại về”.
Thế là tôi mang hành lý đến Bắc Kinh, đến giờ không hối hận.
Mấy năm nay tôi thay đổi rất nhiều, dần trở nên cởi mở, tự tin, thú vị. Thời học sinh tôi không phải như vậy, khi đó tôi là một nữ sinh rất không nổi bật, luôn mặc đồng phục dài rộng, đeo kính dày, ngày nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, xõa tóc hay giơ tay phát biểu đều cần có dũng khí rất lớn.
Sau đó tôi rời khỏi nhà một mình bên ngoài học đại học, làm quen một đám bạn bè, đều là những người rất thú vị. Khi đi làm tiếp xúc với vô vàn kiểu người, vứt bỏ sự tự ti trẻ con, bước vào xã hội người lớn, từ một nhân viên quèn dần trở thành người đảm đương một góc trời. Rất nhiều người nói trưởng thành là tàn khốc, tôi hoàn toàn ngược lại, cảm thấy trưởng thành là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới này, vĩnh viễn có hi vọng, vĩnh viễn không sợ thua, rất nhiều phong cảnh rực rỡ chỉ có lớn lên mới có thể thấy được.
Trong thời gian F không ở bên cạnh tôi, tôi đã hiểu rõ một việc.
Vấn đề không phải vì sao hắn yêu tôi, mà là tôi rốt cuộc có đáng không được yêu không?
Tôi rất đồng ý với quan điểm của Lâm Tịch, thích một người cũng như thích núi Phú Sĩ, bạn có thể nhìn thấy nó, nhưng không thể mang nó đi. Chuyện duy nhất bạn có thể làm chính là tự mình đi tới, đến với người mình yêu.
Lí lẽ này tôi mất rất nhiều năm mới hiểu được. May mà người tôi cho rằng cả đời sẽ không tha thứ cho tôi đó vẫn đứng ở chỗ cũ chờ tôi.
Cho nên tôi nói, gặp F là chuyện may mắn nhất trong đời tôi.
Lúc tôi không hiểu chuyện từng nói với hắn, anh đi đi, anh sẽ tìm được người tốt hơn.
Hắn trả lời một câu đến giờ vẫn khiến tôi chấn động, hắn nói: “Anh chưa bao giờ cần người nào tốt hơn, anh chỉ cần người trước mắt, rốt cuộc bao giờ em mới hiểu?”
Đúng vậy, bây giờ tôi đã hiểu. Cảm ơn anh vẫn không bỏ lại tôi, cảm ơn anh có đủ kiên nhẫn để chờ một cô bé từ từ lớn lên.
Trăng dưới biển là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
11 chương
10 chương
6 chương
70 chương
12 chương
70 chương
23 chương