01
Tôi có một anh trai tên là Quan Triều, lớn hơn tôi một tuổi, mặc dù cùng cha mẹ sinh ra nhưng anh em tôi lại không giống nhau chút nào. Từ bé gã đã thông minh hơn tôi. Khi còn bé đồ chơi của tôi là xếp hình, đồ chơi của gã là biến trở và Ampe kế. Tôi còn đang học bảng cửu chương, gã đã bắt đầu học thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố. Gã cùng giáo viên thảo luận điện tích sinh ra từ trường khi vận động có vi phạm định luật bảo toàn năng lượng hay không, tôi đứng bên cạnh ngay cả dấu chấm câu cũng nghe không hiểu.
Tôi không chỉ một lần nghi ngờ gã có hai bộ não, cướp mất cả bộ não của tôi.
Khi còn bé tôi rất hâm mộ các bạn con một. Quan Triều và tôi đánh nhau cãi nhau từ bé đến lớn. Năm ngoái chị họ tôi sinh con thứ hai, cậu con lớn rầu rĩ không vui. Hôm đến ăn đầy tháng, Quan Triều mặt mày hớn hở nói với thằng lớn, chúc mừng cháu, sau này làm sai chuyện gì có thể đổ oan cho nó. Có thể thấy khi còn bé tôi sống bi thảm thế nào.
02
Khi còn bé Quan Triều luôn bắt nạt tôi, không chơi với tôi, còn giành đồ ăn vặt của tôi. Khi đó tôi béo hơn gã nhiều, khi đánh nhau luôn có ưu thế áp đảo, không cướp lại được là tôi đánh. Nhưng gã này là chúa ăn vạ, tôi còn chưa giơ nắm đấm lên, gã nhìn thấy mẹ đi tới đã lập tức ngã xuống đất, ôm đầu nằm bò dưới đất đau khổ kêu rên, cả quá trình liền mạch như mây trôi nước chảy.
Thế là tôi bị mẹ đánh một trận.
Đương nhiên tôi cũng có lúc thông minh. Mẹ dạy hai anh em viết chữ, tôi chưa học được viết tên mình nhưng lại học được viết tên gã, viết “Quan Triều chi mộ” lên que kem sau khi ăn xong, sau đó cắm ngay ngắn giữa chậu hoa trong nhà.
Thế là lại bị đánh một trận.
Anh em có rất nhiều kiểu, kiểu tương thân tương ái, kiểu tình như thủ túc, kiểu nhìn nhau là ghét, còn tôi và Quan Triều thuộc về kiểu đánh nhau từ nhỏ đến lớn.
Độc mồm độc miệng là kĩ năng bẩm sinh của Quan Triều, có từ khi nằm trong bụng mẹ. Khi đó tôi là một con bé mập mạp hàng thật giá thật, mùa đông mẹ sợ lạnh nên mặc cho chúng tôi rất nhiều quần áo. Quan Triều mặc bao nhiêu cũng không thấy béo, còn tôi lại biến thành một quả bóng tròn xoe.
Quan Triều lo lắng nói: “Sau này mày lấy chồng làm thế nào? Cô dâu khác mặc váy cưới vào thành công chúa, mày thì thành một cái bánh bao...”
Vì vậy tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Tuxedo mặt nạ lấy tôi, chúng tôi đang tuyên thệ trong nhà thờ. Cha đạo nói bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu. Tuxedo mặt nạ chậm rãi vén mạng che mặt tôi lên, phát hiện bên trong là một chiếc bánh bao nhân thịt...
Từ khi đi học tôi bỗng dưng gầy đi, đến bây giờ vẫn gầy như vậy. Tôi hết sức đắc ý gửi ảnh cho gã: “Xem này, không đến 45 cân...”
Gã đáp: “Cân nặng dưới 50, không lùn cũng hai lưng. Mày lại được cả hai...”
03
Tôi đi học sớm một năm, cấp một và cấp hai đều học cùng lớp Quan Triều. Quan Triều rất thông minh, không nghe giảng cũng có thể thi đứng đầu lớp. Tôi vẫn cho rằng anh trai tôi là vô địch, đến tận khi lên cấp ba gặp F.
Hai người này như số mệnh tương khắc, mỗi lần thi kết quả của F đều có thể cao hơn Quan Triều một chút. Quan Triều bề ngoài không để ý, kì thực vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Lần đầu tiên hai người này giao phong một lần tan học, tôi đến sân bóng chờ Quan Triều chơi bóng rổ xong cùng về nhà. F đến tìm tôi, hình như là bởi vì tôi cầm nhầm sách của hắn.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, Quan Triều đang đánh bóng lại chạy tới xen vào. Tôi đứng bên cạnh lục cặp sách, nghe thấy hai người bọn họ đối thoại như sau:
“Phải về à?” (rõ ràng không có gì khác để hỏi)
F không trả lời, vẻ mặt “ngươi là ai”.
“Tôi là Quan Triều lớp A9”. (tự giới thiệu, đầy tự tin)
“Ai?”
“Cậu không biết tôi?” (rất kinh ngạc)
F lắc đầu, mặt không biểu cảm.
“Chúng ta từng cùng học lớp ôn thi Olympic môn toán, tôi là lớp trưởng, cậu không nhớ à?”
F vẫn không có biểu cảm gì.
“Cậu thật sự không nhớ? Mỗi lần thi tôi đều ngồi phía sau cậu (lúc thi chúng tôi ngồi theo thứ tự thành tích). Lần đầu tiên thi tháng tôi kém cậu 5 điểm, lần thứ hai kém 8 điểm, lần trước suýt nữa tôi vượt được, chỉ kém một điểm”. (thang điểm 100)
F tiếp tục vô tội nhìn gã. Tôi đoán chắc chắn là hắn muốn nói gì đó cho đỡ khó xử, nhưng nhiệm vụ này đối với hắn thật sự là quá khó khăn, hắn nghĩ một hồi lâu mới bật ra được một câu.
“Vậy cậu phải tiếp tục cố gắng”.
Sau đó cầm quyển sách tôi trả, phất tay áo ung dung đi mất, để lại Quan Triều trợn mắt há mồm.
04
Khi còn bé có một phóng viên đến nhà phỏng vấn, hình như là vì Quan Triều được giải gì đó.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ phóng viên đó, rất thích làm bộ làm tịch, đầu tiên là yêu cầu Quan Triều đấm lưng cho mẹ, sau đó lại bắt Quan Triều kèm tôi làm bài tập, còn phóng viên bên cạnh thì chụp ảnh tanh tách.
Nói đùa à, Quan Triều hoàn toàn không bao giờ dạy tôi làm bài, bài tập của gã đều là tôi làm cho gã, biết không?
Sau đó phóng viên nói cần chụp giấy khen của Quan Triều, có thể anh ta nghĩ trong nhà học sinh ba tốt đều dán đầy giấy khen trên tường. Nhưng nhà tôi thật sự không có, Quan Triều nhận được giấy khen hay cúp gì đó đều tiện tay ném mất.
Chuyện đặc sắc nhất hôm đó là lúc sắp kết thúc phóng viên hỏi: “Có thể chia sẻ cho mọi người kinh nghiệm học tập của cháu không?”
Quan Triều nghĩ một hồi lâu, nói: “Không có”.
“Thế vì sao lần nào cháu cũng đứng đầu?”
Gã đáp thẳng luôn: “Bởi vì mọi người ngốc quá mà”.
05
Quan Triều cực kì tự yêu bản thân, cả ngày đắm chìm trong suy nghĩ “Mình đẹp trai nhất”. Các bạn nữ nhìn gã một cái là gã cho rằng người ta thích gã. Đối với gã, ai nhìn gã đều là thích gã, không nhìn gã là tính tình nhút nhát không dám nhìn gã.
Từ bé gã đã thích phụ nữ già dặn. Trước kia gã thầm thích một bà chị, bà chị này là một thiếu nữ hư hỏng xinh đẹp, chưa học hết cấp ba đã nghỉ học, trong lúc bạn bè cùng tuổi còn vất vả học hành thì chị ta đã biết trang điểm đến quán bar. Quan Triều bị chị ta làm cho mê mẩn thất điên bát đảo. Gã không chỉ một lần nói với tôi: “Ngực to mới xứng gọi là phụ nữ, còn mày?”
Gã nhìn tôi từ đầu đến chân đầy ghét bỏ: “Cùng lắm chỉ có thể xem như giống cái”.
Tôi bị hắn làm tức giận đến hộc máu.
06
F kun rất ít dùng weixin, hầu như cả năm không đăng gì lên. Một lần hiếm hoi hắn đăng ảnh, nội dung là: Làm thêm giờ, bận.
Phía dưới nhanh chóng có người bình luận.
Đồng nghiệp A: Anh F vẫn đang làm à? Chị dâu nhìn thấy sẽ thương lắm.
Trả lời đồng nghiệp A: Cô ấy ngủ rồi.
Đồng nghiệp B: Cậu hôm nay đăng ảnh cơ à?
Trả lời đồng nghiệp B: Ờ.
Bạn học C: Cậu định dùng tuổi trẻ đánh đổi tương lai đấy à?
Trả lời bạn học C: Không.
Bạn học D: Lớp mình có bạn là triển vọng nhất, hi vọng bạn làm rạng rỡ cho lớp.
Trả lời bạn học D: Không dám.
Quan Triều: Đi công tác à?
Trả lời Quan Triều: Ờ.
Quan Triều: Em gái anh đâu?
Trả lời Quan Triều: Ở Chiang Mai.
Quan Triều: Chú yên tâm để một mình nó đi chơi à? Cẩn thận bà xã bị người ta cướp mất.
Trả lời Quan Triều: Không có việc gì.
Quan Triều: Chú chiều nó quá, nó sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Trả lời Quan Triều: Không đâu.
Quan Triều: Này, chú có thể trả lời anh dài hơn chút không?
Trả lời Quan Triều: Không thể.
Quan Triều: Thôi được rồi. Tháng sau anh đến Bắc Kinh, chú sáp xếp thời gian đi uống rượu với anh.
Trả lời Quan Triều: Được.
Kiều Nhất trả lời Quan Triều: Tốt quá tốt quá, em đi đón anh. Uống rượu nhớ gọi em đi theo!
Trả lời Kiều Nhất: Sao em còn chưa ngủ?
Kiều Nhất: Không ngủ được. Em nằm trên giường hai tiếng rồi, muốn đi mua thuốc ngủ mà không biết đâu có hiệu thuốc.
Trả lời Kiều Nhất: Không được uống thuốc, tìm room service gọi một cốc sữa nóng, uống rồi đi ngủ. Tắt nguồn điện thoại đi, hai mươi phút sau anh gọi điện kiểm tra.
Quan Triều: Oh shit! Chú phân biệt đối xử quá đáng rồi đấy!
07
Tôi nói với Quan Triều tôi cảm thấy F thay đổi rồi.
“Làm sao?”
“Khi còn bé anh ấy tốt với em lắm, chép bài cho em, mang bánh ngọt cho em, em lên lớp ngủ anh ấy trông chừng cho em, nếu ai dám bắt nạt em anh ấy sẽ đứng ra đầu tiên. Nhưng bây giờ anh ấy cả ngày tìm cách bắt nạt em, trêu chọc em, dùng IQ đè chết em. Em không thông minh như anh ấy, không cãi lại được anh ấy, cũng không kiếm được nhiều tiền bằng anh ấy, anh ấy mà dẫn một đứa nào trẻ trung xinh đẹp về nhà em cũng đấu không lại người ta, chỉ có thể cuốn gói về nhà mẹ đẻ”.
Quan Triều vội vàng ngắt lời tôi: “Chuyện đó không thể xảy ra được”.
“Anh đừng an ủi em, tình hình bây giờ rất nghiêm trọng”.
“Ý anh là nhà mẹ đẻ tuyệt đối sẽ không thu nhận em”.
Tôi tức giận tố cáo với mẹ, hỏi Quan Triều có phải anh ruột tôi không, tôi thật sự không phải mẹ xin về nuôi chứ?
Mẹ tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Không phải xin, mà nhặt được”.
08
Tôi giận dỗi F kun, cụ thể vì nguyên nhân gì thì quên rồi. Tôi kể khổ với Quan Triều.
Bên kia điện thoại, gã cười trên nỗi đau của tôi: “Anh bảo mày đừng lấy chồng sớm mà mày không nghe. Trước khi cưới có chia tay mày vẫn là thiếu nữ thất tình đáng yêu, bây giờ chia tay mày chỉ có thể là phụ nữ li hôn thôi”.
Tôi sợ quá lập tức về nhà làm lành với F kun.
Quan Triều còn rất đắc ý, nói mình có kĩ xảo hòa giải đặc biệt.
09
Hồi chúng tôi học tiểu học rất thịnh hành sưu tầm hình các anh hùng Thủy Hử trong các gói bim bim, gần như người nào cũng sưu tầm. Khi đó tôi và Quan Triều đều không có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Nhưng trí nhớ của Quan Triều cực tốt, đã xem qua là không quên được. Gã đọc truyện Thủy Hử một lượt, hôm sau đến trường kể chuyện cho các bạn, kể một truyện đổi một hình, cuối cùng sưu tầm đủ 108 anh hùng.
Mãi sau này tôi tình cờ lục thấy bộ hình này trong hộc giường, gọi điện thoại cho Quan Triều, Quan Triều tặc tặc cảm khái về chuyện thời đó.
Quan Triều: “Mày biết khi đó vì sao anh lại làm như vậy không?”
Tôi: “Chẳng lẽ không phải vì anh muốn khoe khoang trí nhớ kinh người của mình à?”
“Không phải. Mày có nhớ khi đó mày thích Lâm Xung không? Trong lớp chỉ có Trình Giai Giai có hình Lâm Xung, mày bảo nó cho mày xem mà nó không cho, bảo mày tự đi mà mua. Anh rất tức giận, nhưng lại không có tiền nên chỉ có thể làm như vậy”.
Tôi rất cảm động, lập tức đồng ý mua cho hắn chiếc bàn phím cơ mà hắn ao ước đã lâu.
Buổi tối tôi nước mắt lưng tròng kể chuyện này cho F nghe, đang kể đột nhiên vỗ đùi: “Thôi chết! Bị lừa rồi!”
F ngẩng đầu hỏi làm sao. Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Em vừa nhớ ra, Trình Giai Giai năm thứ hai đã chuyển trường rồi!”
Hình anh hùng Thủy Hử lớp bốn mới thịnh hành!
10
Gã cùng tôi đi dạo phố. Tôi thích một chiếc cốc, ba mươi lăm tệ một chiếc. Tôi trả giá: “Ông chủ bớt một chút đi, tám mươi tệ hai chiếc”.
Ông chủ cười: “Cô nương còn tăng giá giúp tôi cơ à?”
Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ: “Ơ ơ, tính nhầm rồi”.
Quan Triều bên cạnh nói: “Xin lỗi, em gái tôi mười tuổi đã phẫu thuật ruột thừa”.
Ông chủ hỏi có quan hệ gì với chuyện này.
“Bác sĩ không cẩn thận lấy ra cả não nó luôn”. Gã đáp không nhanh không chậm.
Buổi tối về mách F, tôi nói: “Hoàng thượng phải lấy lại công bằng cho thần thiếp”.
Hắn nói: “Được, Trẫm sẽ đi bắt nạt hắn giúp khanh”.
Hai người đóng cửa chiến Xbox trong phòng sách cả đêm.
Hôm sau Quan Triều hai mắt đỏ ngầu nói với tôi: “Chồng mày hành hạ anh cả đêm”.
Nói cũng không sai, nhưng sao nghe có vẻ có gì đó không ổn?
11
Ba mươi tết ra sân bay đón gã.
Một năm không gặp, Quan Triều đại gia phong thái như cũ, đeo kính đen bước dài về phía trước, tôi đẩy xe hành lí chạy theo sau.
Lên xe, tôi nói: “Anh không ôm em gái anh một cái à? Em phải dậy từ sáu giờ để đi đón anh đấy”.
Gã: “Có gì hay mà ôm? Trừ khi mày trả tiền vé cho anh”.
Tôi: “Biến!”
Về đến nhà gã nằm khểnh trên ghế, gân cổ gọi: “Mẹ, con đói rồi”.
Tôi đập một phát vào đầu gã: “Muốn ăn thì lăn vào bếp”.
Mẹ ở trong bếp nói cơm trưa sắp xong rồi. Tôi cũng gân cổ kêu: “Mẹ thật là bất công, từ bé mẹ vẫn chiều anh ấy”.
“Có giỏi thì mày đừng ăn xem”.
“Hừ, người ba mươi tết mới về nhà không có tư cách nói lời này”.
“Người một tháng không gọi điện thoại về nhà thì có tư cách chắc?”
Vừa rồi công việc của tôi quá bận, quên gọi điện thoại cho mẹ, gã này tin tức thật nhạy bén.
Mẹ bưng mâm đi ra cười nói: “Con đừng bắt nạt em gái”.
Tôi lập tức tố cáo: “Anh ấy độc mồm độc miệng lắm”.
Gã lồm cồm bò dậy, nói nghiêm túc: “Mẹ, mẹ có thể khoan dung cho mình có một đứa con gái bất hiếu, lại không thể khoan dung chính mình có một thằng con trai độc mồm độc miệng sao?”
Mẹ: Sao vận mệnh bi thảm thế này?
12
Đi mua vòng tay cho mẹ và mẹ chồng tôi, chọn hai chiếc đều không rẻ. Lúc tiền trả đột nhiên nhớ ra cô cháu gái của F cũng sắp đầy trăm ngày, thế là lại mua một dây xích tay trường mệnh.
Chợt thấy ví mỏng đi không ít, tôi hết sức đáng thương nói với Quan Triều: “Anh này, vòng của mẹ anh em mình năm mươi năm mươi được không?”
“Mày còn chưa tỉnh ngủ à?”
“Rốt cuộc anh có phải anh ruột em không?”
“Không phải, mày là nhặt được, sợ mày tự ti nên mới không nói với mày”. Gã nghiêm mặt bịa chuyện.
“Hừ, anh thì là hàng tiếp thị miễn phí”.
“Mày là giải chót xổ số cào”.
“Anh là đồ tặng kèm khi mua bàn chải đánh răng”.
Nhân viên bán hàng phì cười: “Tình cảm của hai anh em tốt thật”.
“Ai thèm tốt với nó/hắn chứ?”
Cả hai đồng thanh.
13
Năm lớp sáu tôi mắc một bệnh rất lạ, gọi là cột sống cong sang bên. Người bình thường nhìn thẳng cột sống thẳng tắp, cột sống của tôi bất hạnh biến thành hình chữ S. Là bệnh cấp tính, đến nay vẫn không tra ra nguyên nhân bệnh, chắc thuộc về thiên tai nhân họa.
Mặc dù bây giờ tôi có thể cười nói ra những lời này, nhưng khi đó thật sự rất tuyệt vọng. Bởi vì mắc bệnh, cơ thể tôi biến dạng nghiêm trọng, tâm phế bị đè ép, nếu tiếp tục chuyển biến xấu còn có thể sẽ liệt.
Mà phẫu thuật thì cần một khoản tiền rất lớn, gia đình không lo liệu được.
Kí ức sâu sắc nhất về thời gian đó là đêm nào tôi cũng trốn trong chăn khóc, lại không dám phát ra âm thanh. Khóc xong hôm sau dậy tiếp tục làm bộ vui vẻ, làm bộ coi thường, bởi vì sợ mẹ đau lòng. Mẹ đã tự trách mình lắm rồi.
Đêm nào tôi cũng mất ngủ, nằm nghĩ xem tự tử kiểu gì. Có một buổi tối Quan Triều đột nhiên trèo lên giường tôi, nói với tôi rất nghiêm túc: “Mày biết không, nhảy lầu trừ khi đập đúng đầu xuống đất, óc bắn ra mới chết ngay. Rất nhiều người đều ngã gãy xương, ngã dập nội tạng, nằm trên mặt đất vùng vẫy rất lâu, trơ mắt nhìn máu mình chảy hết mới chết được”.
Gã thao thao bất tuyệt nói một buổi tối, về nhảy sông, cắt cổ tay, treo cổ...
Thân thể và tâm lí đều phải chịu áp lực cực lớn, tôi tiếp tục gắng gượng hai năm, mẹ vay mượn khắp nơi gom đủ tiền, cuối cùng tôi lên bàn phẫu thuật.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại không biết lần phẫu thuật này mạo hiểm rất lớn. Bác sĩ nói không loại trừ khả năng chết trong khi phẫu thuật, mẹ vừa khóc vừa kí thỏa thuận.
Sau khi phẫu thuật tôi nằm trong phòng hồi sức đặc biệt 8 tiếng. Quan Triều nói đó là 8 tiếng giày vò nhất của gã trong đời này. Gã nói khi đó gã đứng trên hành lang bệnh viện, nghĩ rất nghiêm túc, nếu tôi không qua khỏi gã sẽ đổi tên thành tên tôi, thay tôi tiếp tục sống trên đời này.
May mà phẫu thuật rất thành công, bây giờ tôi có thể chạy có thể nhảy.
Có một chi tiết tôi nhớ rất rõ. Để dẫn lưu máu sau phẫu thuật, bác sĩ cấy một ống dẫn lưu dài hơn 30 phân bên cạnh cột sống tôi, mười ngày sau khi phẫu thuật phải rút ra.
Tôi là người chịu đau rất giỏi, lúc rút ra vẫn cắn răng chịu đựng, cảm nhận rất rõ chiếc ống đó cọ vào xương rút ra từng tấc từng tấc một, đau đến mức cả người run lên. Quan Triều vẫn đứng bên cạnh nắm tay tôi. Đại khái mất mười phút, cuối cùng rút được chiếc ống ra, Quan Triều vẫn còn nắm tay tôi. Tôi kêu gã buông tay ra, gã không có phản ứng. Tôi ngẩng đầu lên, ý nghĩ đầu tiên là cho rằng mình nhìn nhầm.
Không ngờ gã lại khóc.
Gã cúi đầu nghẹn ngào, vai rung lên từng hồi, tay còn nắm tay tôi không chịu buông.
Sau đó tôi luôn trêu gã vì chuyện này, tôi nói anh thật là mất mặt, đàn ông con trai mà khóc rưng rức trước mặt bao nhiêu người.
Tôi cho rằng gã sẽ độc mồm độc miệng phản kích như bình thường, ai ngờ gã nói: “Đúng vậy, em gái quá kiên cường, anh trai không giúp được gì, chỉ có thể khóc giúp nó”.
Bất kể đau đến mức nào tôi cũng có thể chịu được, tại sao gã chỉ nói một câu mà mũi tôi lại cay sè?
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
11 chương
10 chương
6 chương
70 chương
12 chương
70 chương
23 chương