Hoàn Nhan Khang rời đi nửa tháng có thừa, đám người Khâu Xử Cơ kia gần đây như tuyệt tích trên giang hồ, vương phủ vẫn rất thanh tịnh. Ta nhớ thúc phụ giao cho việc nuôi rắn, vì thế báo cho vương gia rồi tạm biệt, dẫn theo người nuôi rắn im lặng đi đến Tô Châu, trước tiên an bài thanh xà ở chỗ nào đó. Nuôi xà vốn là tạp kỹ Tây Vực tìm niềm vui, đối với Bạch Đà sơn ta thì nuôi rắn không giống, phải là rắn kịch độc ngàn vạn lần, để thúc phụ ta đặc chế dược vật ngâm dưỡng, sẽ từ người nuôi rắn lấy tiếng còi tiến hành thuần hóa, đạt đến công thủ tùy mình, trình độ lực phát nghìn quân. Thúc phụ ta thiên tính lãnh đạm, thà cùng độc thú độc trùng làm bạn, mặc dù ta là chất nhi của hắn, có thể được hắn yêu thương bảo hộ càng được tự thân truyền võ công, cũng thật là không dễ. Nghĩ đến đây, lòng bất giác dâng lên một dòng ấm áp. Đã có thể nhanh như vậy, chuyến này khiến cho ta ở nơi nuôi rắn gặp được Mục Niệm Từ dưỡng nữ của Dương Thiết Tâm. Trải qua trắc trở, ta từ trong miệng nàng biết được trên đường đi sứ Hoàn Nhan Khang bị Thái Hồ Quy Vân Trang bắt, nàng đến Tô Châu tìm sư phục Mai Siêu Phong đến cứu giúp. Nghĩ đến cửu âm bạch cốt trảo không thuần thục kia, cảm thấy giật mình. Phỏng chừng Mục Niệm Từ kia cũng là dọc đường đi theo, chuyện luận võ kén rễ ta có nghe qua, tính ra Mục Niệm Từ này là nghĩa muội của hắn, cũng là nữ quyến không hợp lễ pháp của hắn… Thật là tiểu vương gia dốc lòng đa tình, ta hừ lạnh một tiếng, không khỏi vừa giận vừa lo cho hắn. Tức giận là ngu ngốc rêu rao khắp nơi, rước họa vào thân; lo nhất chính là tặc phỉ Thái Hồ vốn hận người Kim tận xương, tâm tính Hoàn Nhan Khang lại cao ngạo, sao có thể để người làm nhục nhã? Nếu hơi sơ suất, chính là nguy hiểm đến tính mạng a! Sau khi dùng bồ câu đưa tin cho vương gia, ta thúc ngựa chạy tới Thái Hồ. Mai Siêu Phong kia cho dù có tới Quy Vân Trang, cũng là thế đơn lực mỏng. Ta thầm hạ quyết tâm, khi cần thiết sẽ vận dùng xà trận, thúc phụ trách phạt cũng không ngại. Dọc đường chòng chành, một đường này thật là tâm thần không yên. Không làm sao, đối với tức giận này dần hòa thành tưởng niệm, cùng lo lắng mãnh liệt, vượt qua đám sương mù dày đặc không tan bao vây lấy ta, duy có vẻ mặt kiêu ngạo của hắn, là ánh rạng đông thấp thoáng trong sương mù. Ngàn đuổi vạn đuổi, vẫn là chậm một bước, đi đến cảnh nội Thái Hồ, đã nghe thấy Hoàn Nhan Khang bị đám người Mai Siêu Phong, Hoàng Dung từ Quy Vân Trang mang đi. Ta hơi nhẹ lòng, nhưng nghĩ đến hắn cùng đám ngụy quân tử kia ở một cùng, chỉ sợ ngày đó cũng chả tốt hơn. Cũng may bọn họ người đông, che dấu hành tung không dễ, ta cứ hỏi thăm, theo dấu chân bọn họ đến Lật Dương.